Tiểu Lục hai vai xụi lơ, tỏ vẻ đáng thương, “Nhất định phải trả sao?”
“Giả bộ đáng thương với ta cũng vô dụng.” Thiên Mạch cười gian, đánh giá trang sức trên người cô ta.
Tiểu Lục cúi đầu, chỉ chỉ chiếc vòng cổ của mình, “Ngươi muốn cái này?” Phi Yến không đến mức nhỏ mọn như vậy chứ?
“Hai năm trước ngươi thiếu Vô Tranh Sơn Trang của ta một ngàn lượng bạc, lãi nhập vốn, hiện giờ thành gấp ba.” Thiên Mạch vươn ba ngón tay trước mặt cô ta lắc lắc, “Ba ngàn lượng.”
“Ba ngàn lượng?” Tiểu Lục kinh ngạc, “Đắt quá vậy?” Vay nặng lãi cũng không đắt như vậy.
Thiên Mạch cong môi cười, “Có điều, ngươi cũng có thể không cần trả.” Đáy mắt nàng thoáng vẻ tính kế.
“Như thế nào?” Tiểu Lục nịnh nọt bước tới.
“Ngươi giúp ta lừa một người, ba ngàn lượng không cần trả, ta còn cho lại ngươi một ngàn lượng.” Thiên Mạch bẻ một cành cây khô, vẫy vẫy vài cái, “Hoàng kim.”
“Ngươi cho ta một ngàn lượng hoàng kim? Làm việc gì?” Giang hồ đồn đãi, Phi Yến yêu tiền như mạng, vắt cổ chày ra nước. Không ngờ lại chủ động cho mình nhiều tiền như vậy, đầu óc nàng hỏng rồi chăng?
“Lừa Tần Mộ Phong.” Thiên Mạch nhếch môi, tà khí vô cùng.
“Làm gì?” Tiểu Lục nghe mà ngơ ngác.
Thiên Mạch hờ hững nhìn cô ta, “Khổ nhục kế.”
“Hả?” Tiểu Lục làm bộ mặt ngu ngốc.
” Chính là…” Thiên Mạch đang nói rất hưng phấn, đột nhiên mặt đổi sắc, ghé tai Tiểu Lục nói nhỏ một câu có người.
Ánh mắt Tiểu Lục liếc nhìn chung quanh, đứng cách xa Thiên Mạch ra, làm bộ như hai người nói chuyện với nhau.
Còn chưa kịp nói lời nào, một thanh âm xen vào giữa bọn họ, “Thiên Mạch phu nhân, nàng đã trở lại?” Phi Dương không giấu được nỗi vui sướng.
Liễu Thiên Mạch nghiêng đầu, mỉm cười, “Phi Dương đại ca, thật ngại quá, đã để huynh lo lắng.” Nàng sớm đã biết là hắn.
” Phu nhân, nàng có khỏe không?” Phi Dương đến bên cạnh Thiên Mạch, kích động nắm lấy tay nàng.
“Ta rất khỏe, huynh gọi tên ta là được rồi, đừng khách khí như vậy.” Phi Dương đối với nàng thật sự rất tốt, mấy ngày nàng giả làm Liễu Thiến, đều đã thấy hết.
“Thiên Mạch, nàng đi đâu vậy, ta lúc nào cũng lo lắng cho nàng.”
“ Không có việc gì đâu.” Thiên Mạch nói ngắn gọn, không muốn nói thêm.
Ánh mắt hắn nhìn sang Tiểu Lục, sắc mặt liền đột nhiên biến lãnh, “Yên Chi cô nương, cô ở đây làm gì?” Thiên Mạch lãnh đạm như vậy, rất có có thể bị cô ta khi dễ.
Tiểu Lục ném cho Phi Dương một ánh mắt mê hồn, cười gượng, “Hộ vệ đại ca, ta cùng phu nhân nói chuyện phiếm, đâu có ý gì với nàng, ngươi yên tâm.” Cô ta chỉ là một kẻ lừa đảo, dám khi dễ Thất cô nương của Vô Tranh Sơn Trang, Phi Yến dạ đạo sao? Cô ta vẫn chưa muốn chết. Người lần trước bất kính với nàng ấy, cỏ trên mộ cũng đã mọc cao hơn đầu cô ta rồi.
Phi Dương ưng mâu sắc bén nhìn chằm chằm Tiểu Lục, một hồi lâu mới rời mắt khỏi cô ta.
“Thiên Mạch, mệt rồi phải không, về trước đi, ta còn có việc.” Y giấu hết niềm hưng phấn lúc đầu, bình thản như nước.
Thiên Mạch gật gật đầu, hỏi bâng quơ,” Vương gia đâu?” Nàng biết, Vương gia nhất định không vui. Hôm đó trong tẩm cung của Tần Vật Ly, Tần Mộ Phong bị nàng chỉnh cho thê thảm.
Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, “Vương gia ư, tự nhốt mình trong thư phòng không chịu ra.”
“Hả? Sao vậy?” Thiên Mạch đã đoán được đại khái.
Thiên Mạch nheo mắt lại, mông lung nhìn Phi Dương, “Phi Dương đại ca, huynh không tin ta sao? Ta là thê tử của Vương gia, nên vì y gánh bớt ưu phiền.” Trong mắt nàng, tựa hồ có chút thất vọng.
“ Không phải.” Phi Dương do dự một lát, “Được rồi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.” Cũng vì chuyện của Vương gia, mà hắn sắp bị điên rồi.
Thiên Mạch chỉ cái đình trong ao, “Bên kia có đình.”
“Yên Chi cô nương, mời trở về đi.” Phi Dương tỏ rõ địch ý với Yên Chi. Hắn đối với bốn thị thiếp của Tần Mộ Phong, đều có địch ý.
” Đi thì đi.” Tiểu Lục hừ lạnh một tiếng, ngúng nguẩy bỏ đi.
” Mời.” Thiên Mạch đi phía trước, đáy mắt tràn đầy trào phúng.
Cái danh xưng ‘Tình thánh’, Tần Mộ Phong hoàn toàn xứng đáng. Vì yêu chim yêu cả lồng, không ngờ lại tra tấn bản thân, chuyện ngu xuẩn như vậy, chỉ có y mới làm.
Y rốt cuộc là đa tình, hay là ngu ngốc?
Phi Dương đem chuyện Thái Y Thái Hà, Dạ Cơ Nguyệt Cơ kể hết cho Thiên Mạch nghe, ngay cả chuyện Tần Mộ Phong bị Tần Vật Ly và Tuyết Nhạn gây khó xử hắn cũng không giấu giếm. Hắn biết, Thiên Mạch rất thông minh, hơn nữa tuyệt đối không phải thám tử của Nam Việt, hắn hy vọng Thiên Mạch có thể giúp được.
Kỳ thực, những điều Phi Dương biết, Thiên Mạch cũng đã biết. Thậm chí, còn biết nhiều hơn hắn. Nhưng mà, nàng vẫn kiên nhẫn nghe cho hết. Sự tín nhiệm của hắn, làm cho nàng cảm động.
“Vương gia sớm đã phái ngươi giám thị Thái Y, có phải không?” Nàng đã biết chuyện này, không phải sao?
“Đúng vậy, nha hoàn của Tuyết Nhạn cô nương là Thanh Loan cô nương đang giám thị cô ta. Hai người chúng ta thay phiên giám thị, nhưng không có phát hiện gì dị thường.” Nói tới đây, Phi Dương bất giác nhíu mày.” Vương gia nói, bốn ngày trước vào giờ tý[1], Nam Hận Thiên ở phía ngoài kinh thành cùng Ngân Ưng Hắc Hổ giao thủ. Trong lúc nguy cấp, hắn được một nữ tử che mặt cứu đi. Mọi người đều đoán người kia là Dạ Cơ, cũng chính là Thái Y. Nhưng mà, buổi tối hôm đó ta cùng Thanh Loan cô nương vẫn luôn ở bên ngoài Thái Nguyệt Hiên, giám thị nhất cử nhất động của ả. Ả vẫn luôn ở trong phòng, không hề ra khỏi cửa.”
Thiên Mạch đăm chiêu, mũi chân chấm chấm trên mặt đất.
Nàng đã đoán được kết quả sẽ là như vậy, nhưng vẫn có chút thất vọng.
Nàng từng nghĩ người thả Nam Hận Thiên, là Thái Y. Sau khi từ hoàng cung trở về, vẫn luôn chờ tin tức của Thanh Loan. Ngày hôm sau, Thanh Loan vẫn không có tin tức, nàng biết mình lại đoán sai rồi.
Chẳng lẽ, nàng lầm, Thái Y căn bản là không phải Dạ Cơ? Như vậy, ai mới là Dạ Cơ đây? Ngọc La? Nha hoàn Bắc viện?
Không đúng, nàng vẫn hoài nghi Thái Y. Nhưng mà, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
“Huynh tận mắt nhìn thấy Thái Y?” Thiên Mạch nghi ngờ hỏi lại một lần nữa.
” Xác định.” Phi Dương trả lời chắc chắc.
Thiên Mạch chậm rãi thu ngón tay đặt ở trên đùi lại, siết chặt, “Thật bất thường, trong chuyện này rốt cuộc có vấn đề gì đây?”
“Ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, tất cả chứng cứ, đều chỉ đến Thái Y.” Phi Dương nhíu mày.
Thiên Mạch nghiêng đầu, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng, ” Phải chăn ta đã nghĩ quá nhiều, nên khi tất cả chứng cớ đều chỉ hướng Thái Y, ta mới cảm thấy quá trùng hợp.”
“Ý nàng là, có người vu oan giá họa?” Phi Dương linh quang chợt lóe, cơ hồ đồng ý cách nói của Thiên Mạch.
“Không đúng a, đã giá họa Hàm Thúy, vì sao còn muốn giá họa Thái Y chứ?” Thiên Mạch lạnh lùng cười,” Nếu Thái Y không phải Dạ Cơ, như vậy, đối thủ này, thật sự là đáng sợ. Ả ẩn mình rất kỹ, một chút sơ hở cũng không có.” Cẩn thận ngẫm lại, người thần bí tối hôm đó cùng nàng giao thủ trên nóc nhà sử dụng kiếm, rồi sau đó nữ tử đến ám sát nàng lại dùng roi. Thông thường, người trong võ lâm sau khi đã chọn sử dụng một loại binh khí nào đó, rất ít người thay đổi. Dùng vũ khí không giống nhau, ngay cả kiểu võ công cũng không giống nhau, trong đó có ẩn tình gì đây?
Nữ tử dùng roi, võ công rõ ràng không cao bằng người thần bí lần trước, bọn họ có thể là một người sao?
Người thần bí đụng độ ở Thính Phong Hiên; nữ tử che mặt ám sát nàng; Thái Y; rốt cuộc người nào mới là Dạ Cơ thực sự? Giữa ba người đó, có quan hệ gì?
Nữ tử trong Bình Nam Vương Phủ đều có bí mật, đủ loại kiểu bí mật.
Liễu Thiên Mạch, thiên hạ đệ nhất phi tặc, vì tiền mà thâu tâm Bình Nam Vương.
Thị thiếpYên Chi, kẻ lừa đảo, vì lánh nạn mà trốn trong vương phủ.
Thị thiếp Hàm Thúy, một nữ tử yêu quá hóa điên, đối với Tần Mộ Phong nhất kiến chung tình, từ bỏ tất cả, đi theo bên người y, kết cục rơi vào một cái chết không nhắm mắt.
Đáng thương nhất là Hàm Thúy.
Cô ta là con một, dung mạo lại xinh đẹp, lão phụ thân sợ con mình bị người khác khi dễ, vì thế bí mật thỉnh một vị võ sĩ dạy con gái võ công. Hàm Thúy thiên tư thông minh, trò giỏi hơn thầy. Cũng bởi vì học được võ công phòng thân, cư nhiên bị lợi dụng, phải chết không minh bạch.
Hôm tra rõ thân thế Hàm Thúy, Thiên Mạch đã đứng bên cửa sổ suốt một đêm. Nàng xót xa, cảm thấy đáng tiếc cho nữ tử yêu quá hóa điên kia. Nếu Hàm Thúy là gian tế, có mục đích không thể cho ai biết, nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng không, cô ta là một nữ nhân ngốc nghếch.
Yêu một người, sẽ trở nên điên dại. Nếu nàng hiểu được tình yêu, chắc cũng sẽ điên cuồng?
Bí mật của Thái Y là gì, không ai biết. Thám tử? Gian tế?
Nữ tử tên là Ngọc La kia, cũng có bí mật chăng.
Bình Nam Vương phủ, nơi nơi đều là bí mật.
Phi Dương cảm thán,” Bình Nam Vương phủ, gió nổi mây trôi.”
“Cứ đợi mà xem.” Chỉ cần Bạch Phi Yên nàng ở Bình Nam Vương phủ, Dạ Cơ vĩnh viễn chỉ có thể trốn trong tối. Có Bạch Phi Yên nàng, bất cứ nữ nhân nào, cũng không thể gây sóng gió.
******
Hôm đó sau khi từ hoàng cung trở về, Tần Mộ Phong tự nhốt mình trong thư phòng, hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào được phép quấy rầy. Năm ngày rồi, chưa ra khỏi thư phòng một bước.
Y đứng trước cửa sổ, hai tay chắp sau người. Ánh mắt thâm trầm ảm đạm. Khuôn mặt tuấn dật lạnh như băng.
Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ rọi vào thư phòng, xua tan sự lạnh lẽo bên trong, một cảm giác ấm áp nhẹ dịu phảng phất trên người y.
Y đẩy cửa sổ, một cơn gió mang theo cảm giác mát lạnh ùa vào. Trong thư phòng vốn u ám, lập tức trở nên sáng ngời.
Sau trận mưa tuyết, những chiếc lá cây trong vườn Thính Phong Hiên đã rụng sạch, chỉ còn trơ lại những cành cây trụi lủi. Thỉnh thoảng, vài chiếc lá còn sót lại bị gió bắc thổi tung bay, thê lương không thể tả.
Cửa phòng đột nhiên bị đá tung, một bóng người mảnh dẻ đứng trong ánh sáng mặt trời dịu nhẹ.
Ở trong phòng sầu não trong một quãng thời gian dài, Tần Mộ Phong nhất thời không thích ứng với ánh sáng, trước mắt chói lóa, không nhìn rõ người tới.
Nhân lúc y còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay mảnh khảnh đã giáng xuống mặt y. Nàng đánh hết sức mình, trên má y nhất thời xuất hiện dấu năm ngón tay, sưng đỏ.
“Tần Mộ Phong, tên hỗn đản, vương bát đản nhà ngươi, tên tiểu nhân hèn nhát cầm được bỏ không được này. Ngươi có đầu óc một chút được không? Quá khứ là chuyện đã rồi, không thể sống mãi trong ký ức. Cho dù Thái Hà là thiên tiên vậy thì thế nào? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu cô ta đúng là Nguyệt Cơ, là thám tử của Nam Việt, thì không thể nhân nhượng thể bị leo lên đầu lên cổ. Ngu si! Đần độn! Ngốc nghếch! Nếu cô ta là Nguyệt Cơ, gửi thân cho ngươi liệu có ý đồ tốt sao? Yêu cô ta, không muốn hoài nghi cô ta, có thể lý giải. Nhưng, công tư bất phân, yêu mà bất chấp an nguy của dân chúng, chính là quân bán nước. Nếu ngươi không phải Bình Nam Vương, muốn làm tình thánh, cô nương ta không làm phiền ngươi, có đem tính mạng vứt đi ta cũng không thèm nhìn ngươi đâu. Ngươi trước là Bình Nam Vương, sau là Tần Mộ Phong. Tần Mộ Phong có thể bất chấp tất cả để yêu, không có quốc thù gia hận, không có mỗi người thờ một chủ. Nhưng Bình Nam Vương thì không thể. Ngươi đại diện cho Thiên Diệp, dân chúng Thiên Diệp cần ngươi bảo vệ. Ngươi nhìn xem ngươi bây giờ giống cái gì? Hừ, tự giam mình trong phòng, ngươi đâu phải què chân đi không được? Ngươi như vậy, không thấy có lỗi với bách tính tướng sĩ Thiên Diệp hay sao? Không thấy có lỗi với Vô Mệnh đã chết không nhắm mắt sao? Không thấy có lỗi với sự tín nhiệm Tần Vật Ly dành cho ngươi sao? Tần Mộ Phong, nếu ngươi không có bổn sự làm Bình Nam Vương, thì để cho cô nương ta đi làm. Điều binh khiển tướng ta không bằng ngươi, nhưng mà ta sẽ không hành động theo cảm tính, công tư bất phân. Mắt của người có phải bị cườm nước, bị viễn thị, bị đục thủy tinh thể rồi không? Nhìn người không rõ cũng không tính, nhưng có yêu ai điên cuồng ngu ngốc thì cũng đừng yêu phải cái loại nữ nhân như Thái Hà chứ.” Thiên Mạch nhìn trừng trừng vào mắt Tần Mộ Phong, ánh mắt đầy phẫn nộ. Nàng nâng tay lên, lại thêm một cái tát, ” Tần Mộ Phong, nếu ngươi thực sự yêu Thái Hà như vậy, thì phản quốc đi làm tay sai cho Nam Việt không tốt sao?” Thiên Mạch không buồn vén lọn tóc phủ trước mặt, cười châm chọc, “Ngươi nếu đã có thể yêu Thái Hà đến đặt cược cả tính mạng của chính mình, thì phản quốc đối với ngươi mà nói thì có là cái gì? Có phải hay không?” (ôi, nàng chửi ghê thế)
Tần Mộ Phong đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch, không nói một lời.
Thiên Mạch trừng mắt với hắn, đẩy tất cả cửa sổ thư phòng ra. Gió lạnh tràn vào, giấy tờ thư tín trong phòng bị thổi bay tán loạn. Chậu kiểng bên cạnh giá sách, trông càng thêm thê thảm.
Tần Mộ Phong xoay mặt ra cửa sổ, mặc gió lạnh táp vào người.
Thiên Mạch đứng bên cạnh y, lạnh lùng nhìn y,”Kẻ ngu si đần độn ta gặp nhiều rồi, chưa thấy người nào ngốc như ngươi.” Cơn gió lạnh thổi tung mái tóc đen của nàng.
“Tần Mộ Phong, là nam nhân ngươi, con mẹ nó, tỉnh lại cho ta, muốn làm tình thánh cũng không phải bây giờ. Chờ bắt được Dạ Cơ, ngươi muốn thành người gì thì cứ việc. Ngươi muốn chết, nhưng ta không muốn làm quả phụ.” Thiên Mạch đưa tay túm tóc của y, ra sức kéo mạnh, “Có đau không?”
Tần Mộ Phong kêu lên vì đau, mắt nhìn nàng, nhưng vẫn không nói gì.
“Ta thừa nhận, tướng mạo ngươi tuấn dật phi phàm, có điều ngươi nhìn xem ngươi hiện tại đã thành cái dạng gì rồi? Tên ăn xin đầu đường còn đỡ hơn ngươi.” Thiên Mạch nhấc chân, dùng hết sức đá vào chân của y, “Tự mình đi soi gương đi.”
“Ngươi muốn giả người chết sao? Thái Hà táng ở vương lăng, muốn ta đưa ngươi đi bầu bạn với cô ta không? Ngươi hôm nay chết đi, ngày mai trong chuyện kể của dân gian sẽ bắt đầu nói về tình yêu kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu, sinh tử tương hứa của các ngươi.” Liễu Thiên Mạch vén lọn tóc bay tán loạn ra sau tai, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy trào phúng khinh miệt, “Một trăm năm sau, thế nhân sẽ bình luận về người như thế nào? Trong sử sách vương triều Thiên Diệp, sẽ ghi lại Tần Mộ Phong ngươi như thế nào? Tự làm mất mặt mình thì thôi đi, nhưng đừng làm mất mặt Thiên Diệp, đừng làm mất mặt Tần gia. Không làm được một danh thần, lưu danh thiên cổ, ít nhất phải làm hết khả năng, không hổ thẹn với trời đất. Tần Mộ Phong, ta đối với ngươi thật sự rất thất vọng. Làm người, ngươi thất bại. Làm thần, ngươi càng thất bại. Làm tướng, là thất bại trong thất bại. Đời người vô thường, trăng có khi tròn khi khuyết. Nhất thời suy sụp, ngươi liền cam chịu, không bằng đi chết đi.” Thiên Mạch lạnh lùng quay lưng, “Đường ở dưới chân, tự mình đi đi.”
“Vì sao nàng trở lại?” Tần Mộ Phong vẫn đạm mạc như trước, trong ánh mắt đã có nụ cười.
“Không vui sao?” Thiên Mạch cười lạnh bước ra khỏi thư phòng, “Ta đi là được chứ gì, ra khỏi Bình Nam Vương phủ, ta cũng không chết đói.”
“Không cần, nàng thích thế nào thì làm như thế!” Tần Mộ Phong bình đạm lên tiếng.
“Đa tạ.” Thiên Mạch hừ lạnh.
Nhìn bóng dáng Thiên Mạch, Tần Mộ Phong im lặng thật lâu.
Y nhìn đăm đăm theo bóng dáng đơn bạc của nàng, không biết đã nhìn bao lâu.
Khi bóng dáng mảnh mai đó xuất hiện trở lại, trong tay cầm theo hai vò rượu.
Thiên Mạch đặt vò rượu lên bàn, hào sảng nói, “Mượn rượu giải sầu càng sầu thêm, nhưng không uống cũng sầu. Vậy hãy uống cạn, sau đó phấn chấn lên.”
Thiên Mạch hừ lạnh. “Đối với những suy nghĩ của ngươi, sao có thể dùng thiên ngôn vạn ngữ nói cho rõ rõ ràng ràng được, chỉ dám hy vọng trong cơn say, ta nhớ đến khuôn mặt của ngươi tìm tìm kiếm kiếm gặp nhau trong giấc mộng. Ngươi không phải yêu cô ta sao? Vào mộng tìm cô ta đi.” Nàng nâng vò rượu lên, đem thứ nước cay nồng kia đổ vào trong miệng. Nàng liên tục uống liền mấy ngụm, dùng tay áo quệt rượu trên khóe miệng, ” Uống đi, ta uống với ngươi. Nữ nhi hồng một trăm năm, uống hết đủ cho ngươi say ba ngày ba đêm. Sau khi tỉnh lại, phiền muộn lão nhân gia ngươi đã trải, đừng nửa chết nửa sống như vậy.”
Tần Mộ Phong cong môi, “Bộ dáng của nàng rất giống người trong giang hồ.” Thiên Mạch ngày hôm nay, khiến y nhìn với cặp mắt khác.
“Người giang hồ thì thế nào?” Thiên Mạch nhắm mắt lại, uống rượu như uống nước.
“Nàng đâu phải là người như vậy.” Tính tình Liễu Thiên Mạch, cư nhiên lại táo bạo thế này, ngoài sức tưởng tượng của y. Là vợ chồng gần một năm, y vẫn không thể biết nàng rốt cuộc là nữ tử thế nào. Liễu Thiên Mạch thanh nhã lạnh nhạt, trên người không ngờ lại có vẻ hào sảng và can trường của một nữ tử giang hồ.
Gỡ bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng, Liễu Thiên Mạch là một người tiêu sái phóng khoáng.
“Ta lạnh lùng, không phải trời sinh, là bị ép.” Thiên Mạch nấc (cục) một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Mộ Phong. “Ta nói rồi, ta lạnh lùng, không có nghĩa là ta không biết tức giận. Trải nghiệm nhiều rồi, sớm đã lạnh nhạt với đời, không muốn so đo.” Thiên Mạch nói xong, lại nốc một hơi.
Một vò rượu to đầy tràn, đã vơi đi một nửa. Thiên Mạch chống tay trên vò rượu, mặt đỏ ửng.
“Đừng uống nữa.” Tần Mộ Phong chầm chậm choàng tay lên cơ thể mềm mại của nàng.
“Không muốn uống rượu sao? Sau cơn say, ngươi sẽ tỉnh táo.” Thiên Mạch đẩy Tần Mộ Phong ra, tiếp tục đổ rượu vào miệng. Cuộc sống của nàng quá đau khổ, che đậy thật quá mệt mỏi. Sau khi lột bỏ vẻ lạnh lùng, nàng thích gì làm nấy không kiêng nể.
Tần Mộ Phong cười khổ, “Rượu thực sự ngon như vậy sao?” Y chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào có thể uống như vậy, ngay cả Liễu Thiến, cũng chưa chắc có được hào khí như nàng.
Thiên Mạch lắc đầu, “Đâu có ngon, ta dùng rượu mạnh để hòa tan những đau khổ trong lòng.”
Rượu mạnh thật sự có thể hòa tan những đau khổ trong lòng sao?
Tần Mộ Phong nhấp một ngụm, rượu rất đắng.
Rượu đắng, tâm khổ, đều là khổ.[2]
Y sầu, nàng cũng sầu.
Mượn rượu giải sầu, rốt cuộc lại càng sầu!
[1] 11 p.m – 1 a.m
[2] Trong từ Hán Việt: khổ cũng có nghĩa là đắng. Câu này tác giả sử dụng chỉ một từ khổ: “Tửu khổ, tâm khổ, đô khổ.” Nhưng dịch là “Rượu khổ” thì thật vô duyên (_ _*)