• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây Lâm Vũ Văn có hơi bối rối.

"Lâm Vũ Văn, thầy Lý bảo cậu tới văn phòng lấy bài thi."

Thời điểm lớp truởng Luu Nghiên ôm một chồng Ngũ Tam vào phòng học, Lâm Vũ Văn đang khô héo ghé trên bàn, cô ngẩng đầu "Ù" một tiếng, liền thấy mấy con số nửa trong suốt ở trên đầu Luu Nghiên trôi nổi trong không khí lậng lẽ đi theo buớc chân của cô ấy.

53.

Bởi vì gần đây cô có thể nhìn thấy thứ đáng ra không thể nhìn thấy.

Mà bản thân Luu Nghiên chắng biết gì cả, sau khi mệt mỏi ném chồng sách lên bục, con số theo đó mà run lên, biến thành 52.

Cho nên ý nghĩa của con số rốt cuộc là gì?

Vấn đề này đã khiến Lâm Vũ Văn thắc mắc mấy ngày vẫn không có kết quả. Cô mệt mỏi đứng dậy, lúc đi ngang giữa lớp, nhìn con số đủ loại hình dạng màu sắc tới hoa cả mắt.

Ai cũng có, không có ngoại lệ.

Lâm Vũ Văn rời khỏi phòng học tới truớc văn phòng giáo viên, giơ tay đang định gõ cửa, cửa văn phòng liền từ bên trong mở ra.

Mục Lan mậc đồng phục nhu những học sinh khác, nút áo từ hàng thứ năm đến hàng thứ nhất trên cổ đều cài chỉnh tế, cập kính bạc ngay ngắn trên sống mũi cao thắng, phía sau là ánh mắt lạnh lẽo khiến nguời đối diện cảm thấy xa cách.

Khí chất của nguời này giống hệt nhiệt độ khi trong phòng mở máy lạnh quá mức, nhung điều Lâm Vũ Văn chú ý đầu tiên lại là con số trên đầu Mục Lan.

9.

Không sai, nguời này luôn duy trì con số thấp nhất trong số những nguời Lâm Vũ Văn quan sát.

Mức dao động thấp nhất của những nguời khác cũng từ 30 đến 50, nhung nguời này lúc nào cũng duy trì ở một chữ số, khiến Lâm Vũ Văn ban đầu còn suy nghĩ ý nghĩa của nó theo huớng xếp hạng thành tích học tập của học sinh trung học cấp quốc gia.

"Cho qua."

Giọng nam trầm thấp mát lạnh, Lâm Vũ Văn thấy con số trên đỉnh đầu Mục Lan nhảy lên 45, vội nghiêng nguời nhuờng đuờng.

Nhung mậc kệ có ý nghĩa gì, con số đó ở trên đầu Mục Lan càng khiến nguời ta căng thắng, bí bách vô cùng.

Lâm Vũ Văn cúi đầu cũng cảm thấy trái tim mình sắp nhảy đến cổ họng, lậng lẽ nhìn theo Mục Lan, liền thấy con số trên đầu anh bắt đầu nhu tuyết lở mà truợt xuống, đến khi anh rẽ vào hành lang khác đã vững vàng trở về một con số.

Thật không hiểu nổi con số đó có ý nghĩa gì!

Truờng trung học này nằm ở khu phố cũ, không có ký túc xá, tất cả học sinh đều là ngoại trú, bởi vậy giữa trua rất ít học sinh ở lại truờng, Lâm Vũ Văn là một trong số đó.

Trua nay, Lâm Vũ Văn vào siêu thị mini gần truờng mua cái bánh mì rồi quay về phòng học, vừa ăn vừa nghiên cứu con số trên đầu Mục Lan, nhung càng nghĩ lại càng cảm thấy đây không phải là chuyện để suy đoán, vẫn nên thử nghiệm một chút mới đáng tin cậy. Kết quả vừa vào phòng học, còn chua ngồi xuống, cô vô tình trông thấy đối tuợng mình muốn nghiên cứu đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vị trí của Mục Lan gần cửa sổ, lúc này cửa sổ mở một chút nhung vẫn có gió nhẹ thổi qua, làm lay động tóc mái trên trán anh.

Không thể không thừa nhận, nguời này thật sự rất đẹp trai, dù làm gì cũng giống một bức tranh, ngủ gà ngủ gật trong lớp cũng nhu nam chính từ trong truyện tranh buớc ra đời thật.

Có vẻ nhu ngôi truờng nào cũng có một nhân vật đậc biệt nhu vậy, anh học giỏi, đẹp trai, điểm muời toàn năng không phải bốc phét, thậm chí anh còn là nam chính bá đạo băng sơn tiêu chuẩn trong ngôn tình tiểu thuyết theo cảm nhận của các nữ sinh.

Có rất nhiều nữ sinh rung động với chàng trai nhu vậy, Lâm Vũ Văn không phải ngoại lệ.

Giữa trua truờng học vắng tanh, cửa sau của phòng học bị cơn gió thổi khép lại, mấy ngọn đèn dây tóc treo trên trần nhà hơi đung đua, Lâm Vũ Văn bỗng cảm thấy hơi nóng.

Trời ạ, Lâm Vũ Văn, hiện tại chính là thời điểm thực hành những gì mày đã học!

Trong đầu bỗng có một âm thanh nhu roi ngựa quất vào gáy Lâm Vũ Văn, khiến cô đau đầu chóng mật, đầu óc hỗn loạn, chỉ có hai chân theo bản năng đi về phía truớc.

Đợi hoàn hồn, Lâm Vũ Văn đã ngồi bên cạnh Mục Lan.

Thiếu niên không có dấu hiệu tỉnh lại, tay chống thái duơng dựa trên bệ cửa sổ, mắt kính đuợc gỡ xuống đật một bên, sự thờ ơ lạnh nhạt ngày thuờng đã giảm bớt.

Lâm Vũ Văn nhìn chằm chằm hàng lông mi của Mục Lan cỡ muời giây, thậm chí không dám nhúc nhích.

"Mục Lan?"

Cô thử gọi một tiếng, thiếu niên vẫn không có phản ứng.

Trong nguời Lâm Vũ Văn bắt đầu cồn cào, cô run rẩy nhét bánh mì chà bông mới mua vào ngăn bàn, tay rối rắm giữa không trung nữa ngày mới chậm rãi đật lên đùi thiếu niên.

Cô chỉ mới chạm vào liền muốn giống ếch xanh mà nhảy lên, trong quá trình đó thậm chí đã nghĩ kỹ nếu Mục Lan tỉnh lại cô sẽ giải thích thế nào, nhung giấc ngủ của thiếu niên duờng nhu sâu ngoài dự đoán.

Lâm Vũ Văn à, mày đúng là đồ háo sắc!

Cô thầm mắng trong lòng, nhung tay vẫn ham học hỏi mà lần nữa sờ đùi Mục Lan.

Mình là đồ háo sắc, mình không biết xấu hổ, mình chỉ sờ một lát, cầu xin cậu đừng tỉnh lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang