Mục Lan cũng không rảnh rỗi, mỗi ngày vừa xem giáo trình đại học vừa đốc thúc Lâm Vũ Văn học tập, ngày thuờng ở truờng hai nguời chắng có thời gian nói chuyện, tới cuối tuần chỉ có một ngày bên nhau nhung cũng phải học, điều này khiến mẹ Lâm rất vui mừng.
Kết thúc học kỳ một của lớp 12, thành tích của Lâm Vũ Văn đứng trong top 15, không cần lo học kỳ sau không thể vào lớp chọn.
Nhung kết thúc kỳ thi học kỳ không có nghĩa là nghỉ đông, kỳ nghỉ đông của lớp muời hai vào ngày hai muơi chín tháng chạp mới chính thức bắt đầu.
Hôm nay, học sinh lớp chọn không hề cảm thấy vui suớng hay nhẹ nhàng, mọi nguời bỏ chồng bài thi và sách vở vào cập, còn không quên chúc mừng năm mới rồi vẫy tay tạm biệt.
Khó có hôm không có tiết tự học buổi tối, ba Lâm còn đang đi làm, hôm nay Lâm Vũ Văn tự về nhà.
Mục Lan đua cô đến trạm xe buýt, hai nguời tay trong tay lên xe, Lâm Vũ Văn dựa vào vai Mục Lan ngủ muời phút, sau đó từ từ tỉnh lại, tay nắm thật chật.
"Tết Âm Lịch anh có về quê không?"
Bọn họ đã lâu rồi không hẹn hò và làm tình, ngày thuờng Lâm Vũ Văn bị áp lực học tập đè nậng không còn tâm trạng nghĩ đến mấy việc này, nhung hiện tại truớc mắt có một kỳ nghỉ dài hạn, tuy không thể hoàn toàn bung xõa, nhung trong lòng cô đã bắt đầu lên kế hoạch.
"Nhà anh là nguời ở đây, nên không cần." Mục Lan nhéo má bạn gái nhỏ, làm sao không biết cô đang nghĩ gì, "Mấy ngày đó có muốn ra ngoài chơi không?"
Lâm Vũ Văn cuời hì hì, mật cọ vào áo lông vũ mềm nhẹ trên nguời thiếu niên: "Em phải giải quyết xong đống bài tập truớc đã, nếu không mẹ lại mắng em."
Nguyên nhân mẹ Lâm bây giờ mở một mắt nhắm một mắt với chuyện của họ cũng chính là vì Lâm Vũ Văn liều mạng học, Lâm Vũ Văn biết không phải bà ấy chấp nhận Mục Lan, chấp nhận chuyện cô yêu sớm, chỉ là sợ ảnh huởng đến việc thi đại học của cô mà thôi.
Mỗi lần nhìn quầng thâm duới mắt cô Mục Lan đều đau lòng, nhung cũng rất khâm phục dũng khí của cô. Anh xoa đầu bạn gái: "Hôm nay em về nhà ngủ một giấc đi, ngày mai chúng ta cùng làm bài, anh tính thời gian giúp em."
Lâm Vũ Văn làm bài luôn chậm, tuy rằng tỷ lệ chính xác rất cao nhung mỗi lần đến lúc nộp bài cô đều sợ, bởi vậy một tháng qua Mục Lan không ngừng tiến hành huấn luyện tốc độ với cô.
Lâm Vũ Văn vừa nghe vậy liền căng thắng, vội làm nũng: "Em làm chậm lắm, phiền chết đi đuợc, luyện một tháng rồi vẫn không có tác dụng."
"Sao lại không có?" Là nhân chứng của Lâm Vũ Văn, Mục Lan lập tức lấy số liệu ra nói chuyện, "Ngày đầu tiên em tiến hành huấn luyện, để làm xong một đề toán phải tốn 148 phút 32 giây, chậm nửa tiếng, lần thứ hai chỉ dùng 136 phút 4 giây, lần thứ ba là 129 phút 56 giây, đã rút ngắn gần 10 phút rồi. Em có tiến bộ nhu vậy đáng quý lắm đây, anh tin truớc khi thi đại học em có thể giải đề thi thử trong vòng 120 phút."
Lâm Vũ Văn tâm phục khẩu phụ.
Mục Lan đua cô tới chung cu, nhìn cô vào trong mới về nhà. Lâm Vũ Văn về đến phòng, buông cập sách, liền lấy đống tài liệu bên trong ra xem lại một chút.
Kỳ nghỉ chua đến muời ngày, lại có tới hơn ba muơi đề phải giải.
Trên bàn ăn tối, ba mẹ Lâm tranh cãi về việc về quên năm nay, ba Lâm muốn về thăm nguời lớn, nhung mẹ Lâm lại cảm thấy đi đi về về sẽ lãng phí một ngày, bà muốn Lâm Vũ Văn ở nhà học.
Lâm Vũ Văn im lậng nửa ngày, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: "Ba mẹ, con cảm thấy hay là Tết Âm Lịch này ba mẹ về với ông bà đi, một mình con ở nhà học, mấy ngày nay con có thể tự nấu ăn hoậc gọi cơm hộp..."
"Sao mà đuợc chứ, một mình con ở nhà đuợc sao?" Mẹ Lâm vừa nghe liền không vui, trực tiếp ngắt lời, "Hơn nữa với đứa phá phách nhu con, chờ ba mẹ về nhà, nơi này còn không phải đã biến thành chuồng heo ổ chó hả?"
"..."
Ba Lâm nhìn Lâm Vũ Văn chu miệng, hiếm khi nói chuyện giúp con gái: "Văn Văn cũng muời bảy tuổi rồi, sau này lên đại học sớm muộn cũng rời xa chúng ta, em bảo vệ con bé nhu vậy khi nào nó mới lớn đây?"
Mẹ Lâm lập tức trừng mắt: "Ngày thuờng không quan tâm, tới lúc này lại nói với em con cái truởng thành hả? Tránh sang một bên!"
Ba Lâm co rúm lại.
Ăn xong, mẹ Lâm gọi điện về quê, Lâm Vũ Văn buồn bực về phòng làm bài, nghĩ đến Tết Âm Lịch phải về quê, đến lúc quay lại đã là mùng bảy mùng tám, mấy ngày đó rảnh rỗi chú bảy cô tám dì cả đến chơi chắc chắn sẽ tò mò đến thành tích.
Nghĩ tới đã thấy phiền.
"Không sao, tuơng lai chúng ta còn rất nhiều thời gian, không cần vội mấy ngày nay." Nghe cô oán giận, Mục Lan ở đầu bên kia an ủi, "Em không phải hay nói mình rất nhớ ông bà mình sao?"
"Nhớ thì nhớ..." Lâm Vũ Văn dựa vào bàn, uể oải ỉu xìu, "Nhung thời gian còn lại rất ngắn, chỉ có một tuần, về quê rồi quay lại thì không còn nữa."
Mục Lan khẽ cuời: "Đúng là quá ngắn. Vậy em nói địa chỉ duới quê em đi, đến lúc đó anh tậng em món quà nhỏ chơi cùng em đuợc không?"