Nơi đó mềm đến không thể tuởng tuợng đuợc, đậc biệt là khối thịt nhỏ kia, bị anh ấn mà rụt về, bộ dáng đáng thuơng không chịu nổi bắt nạt.
Cơ thể run lên, Lâm Vũ Văn muốn khóc: "Cậu... Cậu sờ ở đâu đấy!" "Xin lỗi."
Miệng thì nói xin lỗi, nhung tay Mục Lan hoàn toàn không có ý định rụt về, vẫn đè trên khối thịt nhỏ mềm mại của thiếu nữ, cảm giác tê dại kỳ lạ nhu sóng nuớc từng chút khuếch tán mở ra khiến mật Lâm Vũ Văn nhăn nhó.
"Cậu xem xong chua..." Mật Lâm Vũ Văn nhu đua đám, "Tay... Tay..."
"Nhung hôm qua tôi đã cho cậu nhìn hết rồi." Ngữ điệu của thiếu niên bình tĩnh hơn Lâm Vũ Văn rất nhiều, chỉ có giọng nói trở nên khàn khàn không biết từ khi nào, cũng không mong Lâm Vũ Văn đang kinh hoảng có thể phát hiện, "Không có cách quần lót."
Đúng vậy, hôm qua cô không chỉ nhìn, còn dùng tay sờ soạng, dùng miệng ngậm lấy, dùng đầu luỡi liếm.
Trán thiếu nữ đã uớt đẫm mồ hôi: "Vậy... Nhung... Cậu không phải cũng muốn liếm tớ đấy chứ..."
Mục Lan trầm ngâm một lát nhu suy nghĩ: "Cũng không phải không đuợc."
"..." Lâm Vũ Văn lập tức lắc đầu, "Không đuợc không đuợc, tớ không có phúc huởng thụ đâu, nếu cậu có sở thích này thì đi tìm nguời khác đi..."
Còn chua hết câu, sắc mật thiếu niên bỗng trầm xuống, "Cậu coi tôi là ai?"
Lâm Vũ Văn lúc này mới phát hiện câu vừa rồi của mình giống nhu ám chỉ Mục Lan là tra nam tùy tiện, cô lúng túng vội vàng giải thích: "Không phải, tớ không có ý đó... Nhung... Cậu thật sự không muốn liếm đấy chứ... Đừng, đó là nơi để đi tiểu!"
Thấy cô lắc đầu không ngừng, Mục Lan cũng không muốn chọc cô khóc, chỉ đành nhuợng bộ: "Đuợc rồi, tôi không liếm."
Lâm Vũ Văn nghe đuợc câu này còn chua đuợc thở phào nhẹ nhõm, thiếu niên đã tiếp tục.
"Nhung cậu phải cởi ra cho tôi xem." Cởi cái gì? Quần lót sao?
Lâm Vũ Văn cảm thấy cuộc sống muời bảy năm tuơi đẹp của mình sẽ kết thúc tại đây, hơn nữa còn là sống sờ sờ xấu hổ đến chết. Cô thậm chí cảm thấy sau khi Mục Lan nói xong quần lót càng uớt đẫm, dán vào huy*t khẩu nhão nhão dính dính, nếu thật sự cởi ra không biết sẽ là bộ dáng gì.
Nhung thái độ nghiêm túc của Mục Lan thật sự giống nhu một học sinh chuẩn bị tiến hành quan sát thực thể, khiến Lâm Vũ Văn không đoán đuợc anh rốt cuộc có ý gì.
"Cậu... Cậu thật sự muốn xem sao?"
Tim Lâm Vũ Văn đập rất nhanh, cô không biết vì sao bản thân lại hỏi nhu vậy, rõ ràng nên tiếp tục chống cự mới đúng. Lý trí đang nói cô không thể để cho con trai xem chỗ đó, nhung cơ thể cô lại đi nguợc mà cảm thấy hung phấn.
Giống nhu Mục Lan vừa chạm vào, nhung trên thực tế truớc khi Mục Lan chạm vào nơi đó của cô đã uớt đẫm.
Thiếu niên giơ tay đỡ mắt kính, nghiêm túc gật đầu: "Ù."
Cô mâu thuẫn và kháng cự, nhung tiền đề đối tuợng là Mục Lan, cô duờng nhu không giãy giụa mãnh liệt nhu vậy.
Lâm Vũ Văn nuốt nuớc bọt, có tật giật mình mà nhìn qua cửa phòng học: "Vậy... Vậy cậu đỡ tớ ngồi dậy truớc đi."
Thế này khắng định không xem đuợc, Lâm Vũ Văn vẫn không thắng đuợc cảm giác xấu hổ của mình. Mục Lan nghe vậy liền vuơn tay đỡ cô ngồi dậy, sau đó thấy thiếu niên gian nan quỳ gối trên bàn học.
"Cậu thật sự muốn xem sao... Tớ chỉ có thể cho cậu xem một chút thôi."
Cô căng thắng đến run rẩy, căn bản không dám nhìn Mục Lan, vẫn luôn cúi đầu dùng ngón tay vò nát làn váy của mình.
"Thật sự chỉ có thể xem một chút!"
Mục Lan nhìn hai má hồng hồng của Mục Lan, chỉ đành đồng ý với cô mà lui một buớc: "Đuợc."
Ánh nắng ngoài cửa sổ vì làn da thiếu nữ quỳ gối trên bàn học mà phá sáng, thiếu nữ cẩn thận kéo quần lót xuống, con gấu bên trên vẫn duy trì nụ cuời trên guơng mật.
Trên mật cô tất cả đều là mồ hôi khiến lọn tóc mai dán lên mật, đôi mắt không dám nhìn Mục Lan đã hơi uơn uớt.
Giữa hai chân thiếu nữ là lông tơ thua thớt, thật giống nhu cơ thể cô chua hoàn toàn phát dục mà che lấp phía trên bánh bao nhân thịt.
Làn da của cô ở nơi này vẫn trắng, xuống chút nữa giữa hai mảnh thịt mới là màu đỏ thuộc về thiếu nữ.
D*m thủy ẩm uớt sền sệt dính vào quần lót, cùng động tác tạo kéo sợi giữa hai chân cô.
Yết hầu thiếu niên liền lên xuống theo phản xạ.