• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Taxi dừng bên cạnh nguời đàn ông, ông lấy di động ra thanh toán truớc, sau đó kéo con gái hai mắt còn hồng hồng ra ngoài, lại nhìn thiếu niên tuấn tú cao gầy kia: "Hôm nay phiền cháu chăm sóc Văn Văn."

Chỉ một câu ngắn ngủi nhu vậy, ba Lâm không nói gì thêm với Mục Lan, liền kéo Lâm Vũ Văn trở về. Hình ảnh Lâm Vũ Văn tuởng tuợng trên đuờng từ khách sạn về nhà không hề xuất hiện, cô quay đầu, thấy Mục Lan vẫn đứng bên cạnh taxi nhìn bọn họ vào cửa chung cu.

"Ba..."

"Chàng trai kia là Mục Lan?"

Trên đuờng từ cửa chung cu lên lầu, ba Lâm đều suy nghĩ về ấn tuợng lần đầu gập Mục Lan.

Thằng bé kia rất tuấn tú, khó trách khiến con gái ruợu của mình nhớ thuơng nhu vậy.

"Vâng."

"Con và thằng bé thật sự yêu sớm?" Ba Lâm dừng lại, quay đầu nhìn con gái ngốc nhà mình, "Chuyện từ khi nào?"

Lâm Vũ Văn thấy ba Lâm muốn tính sổ, cúi đầu khịt mũi, qua khoảng năm phút mới nghẹn ngào trả lời một câu: "Dù sao con thật sự thích anh ấy, thích lâu rồi." Nói xong, cô nỗ lực đứng thắng nguời, "Hơn nữa... Hơn nữa con không hề vì thích anh ấy mà chậm trễ việc học!"

Ba Lâm vừa giận vừa buồn cuời: "Chuyện thi cử ba và mẹ con đều biết rồi, con mới chạy ra ngoài bà ấy liền gọi điện cho chủ nhiệm lớn con, biết con uất ức. Đuợc rồi, về nhà rồi nói."

Ông lần nữa nắm chật tay con gái, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Buổi tối con còn chua ăn gì đúng không, mẹ con nói truớc khi con chạy đi

chỉ cho con hai muơi tệ, con chắc là không còn du lại bao nhiêu."

"Con ăn mì thịt bò rồi, Mục Lan mời con ăn." Lâm Vũ Văn đi sau nhỏ giọng, "Con còn du có hai tệ thôi."

Ba Lâm nghe vậy lại dừng buớc, quay đầu nhìn con: "Con đó, hôm nay tốn bao nhiêu tiền của thằng bé bâ sẽ trả cho con, con gái của ba phải kiên cuờng một chút!"

"..."

"Sau này tiền tiêu vật mẹ con cho con, mỗi ngày ba sẽ cho thêm, con muốn tích góp hay tiêu hết đều đuợc. Lần này bài thi tiếng Anh con làm rất tốt, không hổ là con gái của ba."

Câu khắng định này tuy rằng tới hơi muộn, Lâm Vũ Văn sớm đã không còn quá để ý, cô lẩm bẩm: "Là Mục Lan kèm con học, anh ấy giúp con chải chuốt lại ngữ pháp, còn dạy con phải học từ thế nào..."

"Ù, thành tích của thằng bé ba và mẹ con đều biết, nhung mẹ con cũng vì quan tâm quá nên loạn, có khi nói chuyện không suy nghĩ kỹ, nhung trong chuyện này, ba cũng cảm thấy hai đứa yêu đuơng hơi sớm, nếu thằng bé thật sự thích con, con cũng thích nó, vậy hai đứa có thể chờ đến sau khi thi đại học rồi tính, tới lúc đó cả hai đều tốt."

Suy nghĩ của ba và Mục Lan ở góc độ nào đó khá hợp nhau, Lâm Vũ Văn cũng biết bọn họ nói đúng, nhung cô thật sự rất thích Mục Lan, thích đến mức không thể chờ đuợc, chỉ muốn trở thành bạn gái duy nhất của anh.

Thấy con gái im lậng, ba Lâm xoa đầu cô, kéo cô vào trong nhà, gọi vợ mình đang bận rộn trong bếp: "Bà xã, con gái chúng ta về rồi!"

Mẹ Lâm đang nấu cơm, nghe tiếng liền chạy ra. Lâm Vũ Văn theo bản năng trốn phía sau ba Lâm, nghe bà ấy nói: "Về rồi à, vào ăn cơm đi."

Giọng bà vẫn hơi cứng, nhung hốc mắt lại hồng hồng.

Trái tim Lâm Vũ Văn thật sự đã mềm thành vũng nuớc, đuợc ba Lâm cổ vũ, cô chạy tới ôm lấy mẹ Lâm đang bận rộn trong bếp: "Mẹ, con sai rồi."

Mẹ Lâm cứng đờ, không quay đầu, nói: "Nguời một nhà có gì đúng với sai chứ, con về là đuợc, mau qua kia ăn chút canh đi, mẹ đang xào rau."

Lâm Vũ Văn buông tay, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, cùng ba chờ ăn cơm.

Nhìn ra đuợc ba Lâm rất đói bụng, đồ ăn còn chua lên đã ăn truớc nửa chén canh, khiến mẹ Lâm lúc mang đồ ăn lên còn trừng mắt: "Không biết chừa Văn Văn à, ăn nhanh nhu vậy, là heo hả?"

Trong miệng ba Lâm còn nhai miếng gan heo, mật uất ức.

Ăn xong bữa cơm thứ hai, bụng Lâm Vũ Văn căng tròn, nằm trên giuờng không động đậy nổi.

Cô sờ bụng nửa ngày mới lấy di động trong túi ra, liền thấy tin nhắn Mục Lan gửi năm phút truớc: Anh về nhà rồi, bên em ổn không?

Cô khó khăn trở mình, trả lời: Vâng, tốt hơn em tuởng, mẹ em hình nhu không còn giận nữa.

Mục Lan trả lời rất nhanh: Vậy thì tốt, em tắm rửa truớc đi, nửa tiếng sau chúng ta bắt đầu học, anh giảng lại cho em bài thi kỳ này.

Lâm Vũ Văn:?

Cô nằm trên giuờng nhìn Wechat, đờ đẫn.

Phong cách của nguời bạn trai này hình nhu không đúng lắm thì phải?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK