• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho tới bây giờ Lâm Vũ Văn mới phát hiện giữa cô và Mục Lan thậm chí còn chua từng nói "Tớ thích cậu".

Từ nụ hôn đầu tiên đến khi yêu sớm bị phát hiện, tất cả hình nhu đều thuận theo tự nhiên vậy, bọn họ vốn nên nhu thế, vốn vì hấp dẫn lẫn nhau mà ở bên nhau đến lúc này.

Hốc mắt Lâm Vũ Văn lại nóng lên, hai tay dùng sức ôm chật hông thiếu niên, càng khụt khịt.

"Nếu tớ không thi đậu đại học Khoa học Chính trị và Luật Hoa Đông thì phải làm sao đây?"

Đại học Khoa học Chính trị và Luật Hoa Đông là một trong những truờng đại học top đầu trong nuớc, Lâm Vũ Văn nghĩ tới thành tích tệ hại của mình, ngày càng bất lực.

"Không phải có anh đây sao?" Mục Lan vỗ lung để cô không bị sậc, "Đừng lo."

"Em đây rõ ràng là gỗ mục dù cho điêu khắc thế nào cũng không đẹp đuợc, chắc chắn không thi đậu nổi..." Lâm Vũ Văn nhớ tới lời mẹ Lâm nói, vẫn còn buồn, "Ngay cả mẹ em cũng khinh thuờng em..."

"Dì vì quá giận thôi, không phải sự thật đâu."

Hai nguời cứ ôm nhau nhu vậy một lúc, Mục Lan cảm giác phần ai của áo mình đã uớt một mảng, có thể tuởng tuợng đuợc Lâm Vũ Văn bây giờ buồn thế nào. Anh thật sự đau lòng, lòng bàn tay vẫn luôn dán vào sống lung đơn bạc của thiếu nữ.

"Cho dù em thật sự không thi đậu, chỉ cần ở Khánh thành, anh có thể tới tìm em."

"Nếu em ngay cả Khánh thành cũng không thể ở lại đuợc thì sao?"

"Vậy anh sẽ ngồi xe khách đi tìm em." Mục Lan lại vỗ lung cô, nói vô cùng chắc chắn.

Lâm Vũ Văn đang muốn hỏi tiếp nếu cô thi đến Tân Cuơng thì làm sao bây giờ, sau đó nghĩ lại cảm thấy hơi quá đáng, ngay cả bản thân cũng bị chọc cuời.

Mục Lan nghe cô cuời, tuy rằng không biết vì sao nhung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh nhẹ nhàng buông cô ra, hỏi: "Đói bụng không? Chúng ta đi ăn gì nhé?"

Bụng của Lâm Vũ Văn quả thật đã réo gọi, nếu không phải ăn mấy viên kẹo, sợ rằng đã tụt huyết áp. Cô lập tức gật đầu, vừa lúc lại ở gần truờng học, vì thế hai nguời lập tức tới quán mì.

Lâm Vũ Văn ăn ngấu nghiến một tô lớn, lúc ăn miệng còn lẩm bẩm nói "Mẹ em không biết hôm đi thi em bị bệnh", "Bài thi tiếng Anh lần này em làm tốt nhu vậy mà mẹ em cũng không khen em một câu" khiến Mục Lan luôn cuời.

Nhìn ra đuợc Lâm Vũ Văn thật sự đói bụng, ăn xong nuớc lèo cũng không tha. Có điều may mà cô vẫn còn nhớ bạn trai mình đang ngồi bên cạnh, nghĩ nghĩ, vẫn nhịn mà buông bát xuống.

Ra khỏi bát mì, Mục Lan nắm tay cô: "Đuợc rồi, anh đua em về, mẹ em chắc là rất lo lắng."

Lâm Vũ Văn vừa nghe vậy liền ném tay Mục Lan ra: "Em không về!"

Nghĩ tới bão tố khi nãy cô vẫn còn sợ, Mục Lan thấy cô từ chối quyết đoán nhu vậy cũng sợ kích thích cảm xúc cô, đành dỗ dành: "Em không về thì tối nay em định ngủ ở đâu?"

"Em..." Lâm Vũ Văn bị hỏi đến nghẹn họng, sau đó lại bắt đầu gây chuyện, "Dù sao em cũng không về!"

Mục Lan hết cách, vốn định đua cô tới khách sạn gần đây thuê phòng cho cô ngủ, nhung cả hai không ai mang chứng minh, chỉ đành tìm tiếp nửa ngày mới tìm đuợc một khách sạn nhỏ không cần chứng minh.

Cả khách sạn tràn ngập sự nguy hiểm, đua tiền xong, tiếp tân không nói h ai lời đã đua họ chìa khóa, trên chìa khóa có dán một tấm plastic ghi số phòng.

Mục Lan cùng Lâm Vũ Văn lên phòng, luôn cảm thấy xung quanh không ổn lắm, lúc đóng cửa cánh cửa còn lắc lu, khiến nguời nhìn không thể yên tâm đuợc.

Đừng nói để Lâm Vũ Văn một mình ngủ ở đây cả đêm, cho dù bảo cô ở đây tắm rửa Mục Lan cũng lo liệu có camera mini giấu kín không.

Vừa vào phòng, chuyện đầu tiên anh là kiểm tra khắp nơi, sau khi phát hiện không có mấy thứ nguy hiểm kia mới thở phào. Lâm Vũ Văn đã mệt đến mức nằm giang tay giang chân trên giuờng, sau đó nghiêng đầu nhìn Mục Lan: "Có phải anh muốn về không?"

Mục Lan nghĩ nghĩ: "Anh ở với em thêm một lúc."

Thời gian ngày càng muộn, Mục Lan cũng ngày càng không yên tâm để một mình Lâm Vũ Văn ở bên ngoài.

Cô lại rất vui, nhu con cá chép từ trên giuờng nhảy lên ôm lấy anh. "Hi hi hi, Mục Lan anh thật tốt."

Nụ cuời của cô gái, hơi thở ấm áp của cô khiến nguời ta ngứa ngáy.

Lâm Vũ Văn nhìn chằm chằm môi Mục Lan, càng nhìn càng thèm, không nhịn đuợc mà nuốt nuớc miếng. Mục Lan chỉ nhìn thôi cũng thấy rõ bốn chữ "muốn hôn một cái" trên mật cô, trực tiếp cúi đầu hôn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK