Mục lục
Vương Bài Sủng Phi Của Tà Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nam Cung Thừa, ngươi khinh người quá đáng”

Bạch Vãn Châu khóc đến nỗi lớp trang điểm cũng bị nhòe đi, nhìn cô giờ chả khác gì một oán phụ đang lên cơn tâm thần cả, trên tay còn cầm chiếc châm sắc nhọn chĩa vào cổ mình

“Ngày ta và ngươi thành thân, đến khuôn mặt ngươi cũng không thấy đâu, ta cứ thế mà ở đó bái đường thành thân với không khí. Còn hôm nay thì sao? Sở Túy Vân thành thân với lục ca thì ngươi bận chạy tới chạy lui, người ta cũng đâu phải không có huynh đệ mà cần ngươi bế qua cầu?"

Người đàn ông trước mặt, dáng vẻ thanh tao đạo mạo nhưng đến nhìn cô ta một cái cũng không thèm liếc

“Phá đủ chưa? Phá chưa đủ thì về phủ phá tiếp, đừng có giả điên giả khùng ở nơi đông người này làm bản vương mất mặt”

Bạch Vãn Châu tóm chặt lấy tay áo của người đàn ông đó không cam tâm nói:

“Ta mới là vợ của chàng đấy!”

Ánh mắt của người đàn ông bỗng trở lên sắc lạnh, đưa tay xuống rồi miết lấy cằm của Bạch Vãn Châu:

“Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn đê hèn bỉ ổi thì bản vương sẽ lấy ngươi sao?”

Bạch Vãn Châu như bị sốc nặng với câu nói của người đàn ông đang là phu quân của mình, cứ ngây ngốc ra rồi cứ như vậy ngã ngồi xuống đất, khóc nấc lên thành tiếng

“Ta chấp niệm gả cho chàng là lỗi của ta nhưng ta nào biết chàng đã có hôn ước? Kết hôn ngày thứ hai chàng đã xuất binh đi chinh chiến, còn mình ta ở lại phủ cô phòng một năm trời vốn đã sớ trở thành trò cười cho cả thiên hạ.......”

Vẫn chưa nói hết thì người đàn ông là phu quân của nàng đã tỏ ra vẻ chán ghét phất tay áo rồi cứ thế sải bước đi thẳng

Bạch Vãn Châu như phát điên gào to:

“ Chàng đi, ta chết cho chàng xem”

“Muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, đừng làm bẩn lễ đường của Sở Túy Vân”

Người đàn ông vẫn cứ thế bước đi, còn đáp trả câu nói của Bạch Vãn Châu một cách vô tình. Bạch Vãn Châu không thể ngờ được người làm phu quân của mình lại co thể tuyệt tình đến vậy, nàng sống còn ý nghĩa gì? Bạch Vãn Châu nhìn theo bóng dáng của phu quân mình rồi cứ thế mất lực mà ngã xuống đất, máu chảy ra......nhưng người đàn ông vô tình ấy vẫn cứ bước đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn.

Tại sao chứ? Dựa vào cái gì? Chỉ vì anh của nàng là thủ lĩnh lục lâm nổi danh một phương ở Đông Tần ư? Nhưng anh trai nàng đã vì nàng mà dẫn dắt năm mươi vạn anh em đầu quân triều đình rồi cơ mà, tại sao hắn vẫn cứ không coi trọng nàng chứ?

Lạnh nhạt, cô đơn, tuyệt vọng tất cả cùng bủa vây lấy nàng. Nàng cúi đầu nhìn cây trâm vàng trên tay mình rồi không chút do dự đâm thẳng vào cổ mình.

“Lăng thị vệ, xin ngài hãy đi cầu xin Vương Gia đến thăm tiểu thư của ta lần cuối đi.”

“Vương gia đã nói, Vương phi nếu đã có ý muốn chết thì ngài ấy có qua đây thì cũng chả thay đổi được gì. Để ta giúp Vương Phi thu dọn xác, đằng nào hôm nay cũng là ngày đại hỷ của Dĩnh Vương và Sở tiểu thư. Không nên để Dĩnh phủ gặp phải thứ không hay."

“Vương gia người thật tàn nhẫn.”

.......

Bạch Vãn Châu bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức, nàng ngồi bật dây, từ cổ họng đau đớn vẫn ập đến từ cơn làm nàng không khỏi gấp gáp thở mạnh. Chuyện gì đây?

Nàng nhớ là nàng chỉ vì không cứu được một thanh niên 19 tuổi đang trong tình trạng nguy cấp nguy hiểm đến tính mạng mà bị người nhà của cậu ấy nhất thời kích động xông tới cầm con dao cứa mạnh vào cổ nàng, lúc ấy nàng nhớ là mình đã chết rồi, sao bây giờ lại ở đây?

Đây là.........hồn xuyên không rồi?

Ngoài cừa, thị vệ thiếp thân của Nam Cung Thừa không màng tới sự van nài khẩn thiết của thị nữ hầu cận Bạch Vãn Châu mà cứ thế lạnh lùng tiến tới, đẩy cửa bước vào. Bỗng nhìn thấy Vương Phi đầu đầu bù xù đang ngồi dưới đất, cổ toàn là máu!

Mặc dù là người đã trải đẫy sự đời như thị vệ thiếp thân của Nam Cung Thừa nhìn thấy cảnh này cũng không tránh khỏi bị doa một phen

“Ngươi không phải nói là Vương Phi đã........”

Nam Nhi không tin nổi vào mắt của mình nữa, cô dụi dụi mắt để nhìn lại vị tiểu thư của mình, sau khi xác nhận không phải là trá thi thì cô thốt lên vui mừng

“Tiểu thư, người vẫn còn sống”

Sau một phen kinh hãi, đầu long mày của A Lãng bỗng cau lại, càng nhìn không vừa mắt vị Vương Phi này. Vương gia không biết tốn bao nhiêu công sức mới gây dựng được danh tiếng tốt đẹp thì người phụ nữ điên này lại phá vỡ nó trong vòng một nốt nhạc

“Nếu Vương Phi đã bình an vô sự thì để thần đưa người hồi phủ!”

Tưởng rằng người phụ nữ này sẽ lại giả điên giả khùng làm loạn nữa nhưng nào ngờ cô ta lại vô cùng phối hợp, nhẹ nhàng gật đầu

Trên đường, Bạch Vãn Châu tâm tình u ám. Cô nàng dâng dần dần quen với thể xác mới và cũng đang tiếp nhận từng đượt từng đợt ký ức của nguyên chủ, ký ức của nguyên chủ cứ như những thước phim lướt nhanh qua trong não cô.

Là em gái của hảo hán Lục Lâm, phế thê của Hoài Vương Phủ, qua một năm ở một mình trong Vương Phủ, cái tính cách ương nganh kiêu ngạo của nàng đã đắc tội kẻ trên người dưới trong phủ thì sao có người đồng tình với nàng được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang