Kinh Châu Các
Bạch Vãn Châu đang chìm trong những cơm ác mộng liên tiếp không ngừng, trong mơ những chuyên từ liếp trước cho đến hiện tại liên tục diễn ra từng lớp từng lớp. Hình ảnh phòng phẫu thuật nồng nặc mùi thuốc sát trùng, hình ảnh chiến trường mùi khói súng, mùi mãu nồng đậm, rồi một dao đam thẳng vào yếu điểm trước khi chết. Từng màn từng màn xuất hiện trước mắt nàng, làm cho cơ thể nàng nặng trĩu như bị bóng đè vậy, nặng đến nổi không thở nổi, muốn tóm lấy thứ gì đó để tự lôi mình ra khỏi giấc mơ nhưng không tài nào nắm nổi cái gì.
Chỉ có tiếng khóc nỉ non bên tai của ai đó đột nhiên kéo nàng về trần thế nơi nàng vẫn đang thuộc về:
"Tiểu thư, đừng chết! chúng ta về Hắc Phong Sơn đi, Vương phủ này không cần cũng được, phồn hoa chỉ là vẻ bề ngoài chứ thực chất là một nơi ăn thịt người"
Bạch Vãn Châu muốn mở mắt ra, cố gắng mãi một hồi vẫn không mở được mắt vẫn tiếp tục hôn mê
Lúc sau tỉnh lại điều nàng nói đầu tiên là
"Nước......."
Nhìn thấy thân thể yếu đuối của tiểu thư nhà mình đầm đìa toàn máu Nam Nhi hết sức đau lòng, vôi vàng chạy tới
"Tiểu thư, ta đây, đợi ta chút, ta lấy nước cho người"
Sau lưng bị roi da quất cho trầy da chảy máu, thậm chí là có vết thương còn lộ rõ thịt bên trong, Bạch Vãn Châu từ lúc về Khinh Châu Các đều là nằm úp sấp để ngủ, bây giờ mới thấy đau đớn không thể chịu nổi. Bản năng chỉ muốn lật người một chút cho đỡ nhức ai dè cử động một chút cứ như da thịt chút thì bị kéo rách vậy.
"Đây là cái gì?"
Đưa tay lần mò, cuối cùng nàng mò được một hộp y tế ở trong chăn, cái hộp y tế này nhìn cũng quen mắt quá đi, chính là cái hộp y tế mà kiếp trước nàng không từng cách rời nó dù chỉ một giây, đi ăn cũng mang nó, đi ngủ nó cũng phải ở trong tầm tay.
Bạch Vãn Châu có chút không tin vào mắt mình, hộp y tế vậy mà cũng xuyên không qua đây rồi?
Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Vãn Châu chỉ muốn xem xem trong hộp đồ liệu có thứ gì sử dụng được trong lúc này hay không?
Vết thương của cô bây giờ vết mới chồng vết cũ, cổ thì còn nguyên vết Trâm bạc đâm của nguyên chủ lúc còn sống tự sát tạo thành, sau gáy thì là vết thương do Nam Cung Thừa dùng đế nến đập mạnh vào mà tạo thành một vết thương lớn, trên lưng lại có vết tích của 100 roi gia pháp đau rát đến phát sốt . Còn không chữa trị nữa thì ôi than ôi cái mạng nhỏ này lại khuyến mại vô điều kiện cho Diêm Vương ca ca mất.
Cái nút ấn mở hộp y tế nàng nhắm mắt vẫn có thể biết nó nằm ở đâu, nàng ấn nút chiếc nắp hộp bật mở ra, nàng đưa tay vào trong mò 1 tý là sờ thấy lọ thuốc sát trùng, một lọ thuốc giảm sốt, một hộp Vân Nam Bạch dược và một bình thuốc tê dạng phun.
Thuốc không nhiểu nhưng đúng toàn là thứ đang cần, đây có thể coi là việc đầu tiên đáng vui mừng nhất sau khi nàng xuyên không qua đây. Ngay tức thì nàng uống hai viên thuốc hạ sốt. rồi thoa chút thuốc bột vào sau gáy, còn vết thương sau lưng thì không thể nào tự làm được, nàng đành nhờ Nam Nhi dùng thuốc sát trùng lau qua vết thương.
Nam Nhi bón nước cho Bạch Vãn Châu tiện miệng hỏi
"Số thuốc này từ đâu mà có thế?"
Bạch Vãn Châu trả lời cho qua chuyện
"Cướp chỗ đại phu mà phủ nhà ta nuôi đó"
Nam Nhi như ngộ ra liền không hỏi nữa mà lấy bông thấm thuốc sá trùng rồi chấm lau vết thương trên lưng tiểu thư nhà mình, Nam Nhi đã rất nhẹ tay rồi nưng Bạch Vãn Châu vẫn đau đến mức toát mồ hôi lạnh không kìm nổi mà thi thoảng vẫn rít lên vì đau. Nàng cắn chiếc gối, Nam Nhi giúp nàng thoa thuốc hết tấm lưng nhỏ của nàng thì cái gối cũng ướt sũng mất một nửa vì mồ hôi nàng ngấm xuống.
Nam Nhi nhịn không nổi mà mắng một câu
"Vương gia lòng dạ cũng quá ác độc rồi, nói gì thì nói người cũng là thê tử của ngài"
Bạch Vãn Châu cười lạnh, vợ sao?
Trong lòng vị phu quân của nàng thì nàng có khi còn chả bằng một con chó, con mèo bên vệ đường
Đang nghĩ, cuộc sống trong phủ Vương gia này thật là nặng nề, phải làm tốt công tác chuẩn bị trường kỳ kháng chiến chung sống với tên phu quân máu lạnh này, Bạch Vãn Châu nheo nheo mắt hỏi Nam Nhi:
" Lại ma ma sao rồi?"
Nam Nhi lắc đầu
" Ta cũng chả biết nữa, chỉ nghe Lãng thị vệ nói gọi đại phu qua rồi"
Ở Tiểu viện của Lại ma ma
Tiểu nha đầu Trang Nhi tay chân khá là vụng về mãi mới thoa xong thuốc cho Lại ma ma rồi ngồi trông ma ma, tiện ghé đầu vào đầu giường lơ mơ ngủ, nửa đêm tiểu nha đầu bị tiếng rên rỉ đau đơn của Lại ma ma đánh thức, tiểu nha đầu mở mắt chỉ thấy khuôn mặt già nua của Lại ma ma đỏ lên vì sốt, đôi môi nứt nẻ ra đến chảy máu.
"Đau........đau quá! Đau chết ta thôi!"
Tiếng kêu bất lực của Lại ma ma làm Trang Nhi sợ đến mức chạy vội ra ngoài gọi vợ của Triệu Nhị Gia vào, vợ của Triệu Nhị Gia nhìn thấy dáng vẻ của Lại ma ma cũng bị dọa cho trắng bệch cả mặt, một mực khẳng định cho Bạch Vãn Châu hại Lại ma ma thành như thế, liền chạy đến Trường Hoài Các gọi Nam Cung Thừa tới
Nam Cung Thừa không nghĩ tới thương tích của Lại ma ma nặng như vậy mà giờ đã có thể hồi phục nhanh như thế liền kêu A Lãng kêu đại phu theo qua đó, thái y lại lần nữa bắt mạch cho Lại ma ma, thái y lại lắc đầu:
" Không cứu được nữa rồi. Kỳ lạ, buổi tối vẫn còn rất tốt sao giờ lại như thế này rồi"
Vợ của Triệu Nhị Gia nói chắc như định đóng cột
"Chắc chắn Vương Phi đã hạ độc gì cho Lại ma ma rồi! Không thì thái y y thuật cao minh, Lại ma ma sao có thể thành như thế này chứ"
Con ngươi của Nam Cung Thừa như co lại:
"Thái y, thật sự là hết cách rồi sao?"
Nếu Lại ma ma có mệnh hệ gì thì hắn chắc chắn sẽ làm cho người phụ nữ kia nợ máu phải trả bằng máu
Thái y vuốt vuốt râu
"Lại ma ma đây, thân thể đã già, vết thương lại nhiễm trùng lở loét, hơn nữa cơ thể lại trúng gió lạnh, e rằng thần tiên tái thế cũng không cứu được"
Lồng ngực Nam Cung Thừa đau thắt, Lại ma ma chỉ kém thân mẫu là đương kim hoàng hậu có một chút là công ơn sinh thành thôi. Hơn nữa từ bé thân thể hắn đã yếu ớt đều do một tay Lại ma ma chăm sóc nuôi nấng, trong mắt người ngoài Lịa ma ma chỉ là một nhũ mẫu, nhưng với hắn thì đâu khác gì thân mẫu thân sinh chỉ khác một chút là không chung dòng máu mà thôi.
"Đưa Vương phi qua đây"
A Lãng hít một hơi sau mới đủ dũng khí
"Vương gia, Vương phi đang trọng thương, sợ là bây giờ khó mà qua đây......."
"Chính là muốn nàng ta chịu khổ đấy"
Nam Cung Thừa đang trong cơn thịnh nộ nên chả ai dám can ngăn .
Nam Nhi vừa nhìn thấy A Lãng vào viện là cả người run lên bần bật như một phản xạ có điều kiện
"Lãng thị vệ, có chuyện gì?"
Nhìn dáng vẻ của tiểu nha đầu vừa nhát gan lại bất lực này A Lãng cảm thấy bản thân mình giống y như một tên ác thân xấu xa vậy. Nhưng lệnh của Vương gia khó cãi
"Vương gia cho mời Vương Phi"
Nghe thấy hai tiếng Vương gia Nam Nhi lại càng run hơn, bản thân tiểu nha đầu đột nhiên phủ phục xuống lạy lục van xin
"Vương......Vương phi khó lắm mới ngủ được, có chuyện gì xin ngài mai hãy nói được không?"
"Không được"
A Lãng vừa nói xong thì lạnh nhạt gạt Nam Nhi sang một bên rồi bước vào phòng.
Sau bức bình phong tiếng nữ nhân băng lãnh truyền ra:
"Bản phi tốt xấu gì cũng là chủ mẫu Vương phủ, một thị vệ lại tự do ra vào khuê phòng của chủ mẫu, nếu tin này lan ra ngoài thì ắt hẳn sẽ khó nghe lắm"
A Lãng nghe thấy thì liền dừng lại, quả nhiên đứng trước bức bình phong này A Lãng cũng không tiện tiến vào sâu thêm sau bức bình phong nữa, chỉ chắp tay hành lễ trước bức bình phong
"Vương phi, Vương gia có lời mời, thuộc hạ chỉ là theo lệnh hành sự"
Bạch Vãn Châu bấy giờ bước từ từ từ sau bức bình phong ra:
"Không cần dùng vũ lực, ta tự biết đi"
Gương mặt của nàng có chút trắng nhợt, dáng đi cũng có chút hơi kỳ quái vì vết thương trên lưng vẫn còn đau nhưng kiểu gì thì lưng của nàng vẫn giữ đúng tư thế thẳng, ánh mắt tỏ rõ vẻ quật cường, giống y như con khổng tước xinh đẹp dù có bị thương đến mức nào đi chăng nữa nó cũng sẽ không bao giờ chịu cúi đầu.
A Lãng bị khí thế vô hình của nàng ta trấn áp đến thất thần trong mấy giây , đây còn là một vương phi tắc yêu tắc quái ngày trước nữa không?
Đến lúc sau A Lãng mới hoàn hồn, hắn đưa tay ra :
" Vương Phi nếu như không tiện, có thể vịn vào thuộc hạ"
Bạch Vãn Châu nhìn cũng không thèm liếc hắn lấy một cái
"Ta rất bình thường"
Nam Nhi vốn định đi theo nhưng bị Bạch Vãn Châu ngăn lại
"Ta đang rất đói, ngươi ở nhà làm chút đồ ăn, chút ta quay lại"
Ra khỏi cửa viện, Bạch Vãn Châu nói với A Lãng
" Ân oán giữa ta và hắn, các ngươi không cần làm khó nha đầu nhà ta"
A Lãng ngạc nhiên tới há hốc miệng, hóa ra chuyện gì nàng cũng biết, nhưng chỉ vì bảo vệ Nam Nhi nên nàng mới cố ý để nha đầu đó ở lại tiểu viện làm đồ ăn.
Đến tiểu viện của Lại ma ma, A Lãng vào trước bẩm báo, Bạch Vãn Châu theo quy tắc là đợi ở cửa phòng đợi triệu kiến.
Trên đường đi, A Lãng có nói với nàng chuyện Lại ma ma sắp không qua khỏi nên bây giờ nàng rất nóng lòng muốn vào xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vết thương đã xử lý xong rồi, theo ký thuyết chỉ cần người chăm sóc cẩn thận thì thân thể càng ngày càng tốt lên mới đúng.
Nhưng Nam Cung Thừa làm sao có thể để cho nàng vào.
Chỉ nói có mấy từ
"Bảo nàng ta quỳ xuống"