Khi chủ tớ hai người chạy về nơi ở của Lại ma ma thì cửa vào của tiểu viện như bị phong kín không có chỗ mà vào nữa.
Tôi tớ trên dưới trong vương phủ nghe thấy tin Lại ma ma bị ám sát thì liền chạy tới thăm nom. Có vài nô bộc đã già thậm chí còn đau buồn đến nỗi khóc thành tiếng.
Nhìn thấy Bạch Vãn Châu không ai hành lễ với nàng cả nhưng vẫn nể mặt mà tránh ra một lối nho nhỏ đủ để nàng tiến đến phía trước cửa phòng, gần đến nơi thì nàng lại bị một người phụ nữ hung dữ chặn đường
- Vương phi xin dừng bước
Miệng gọi Vương phi nhưng anh mắt thì lại chứa đầy sự khinh bỉ, ngữ khí cũng cứ như nói chuyện với tôi tớ.
Bạch Vãn Châu một mặt vẫn lạnh như băng:
- Nô tài trong phủ từ lúc nào lại không có quy tắc như thế này?
Người phụ nữ này là người nhà của đầu bếp trường Triệu nhị gia, người trượng phu của cô ta nắm quyền thu mua thực phẩm phục vụ bữ ăn cho mọi người trong phủ, có khá nhiều khoản màu mè, nên người như cô ta cũng có chút thể diện. Lại ma ma bị thương không thể quản lý, Vương gia lại không có trong phủ thì cô ta liền tự cho mình là người có tiếng nói nhất trong phủ, không ngờ lại bị Bạch Vãn Châu mỉa cho một câu ngứa thế, dơ hết mặt mũi nhưng vẫn cố đấm ăn xôi mạnh miệng nói
- Lãng thị vệ phân phó ta ở đây trong nom Lại ma ma, không để bất cứ loại người tạp nham nào đó vào trừ đại phu.
Bạch Vãn Châu đẩy cô ta sang một bên rồi bước thẳng vào trong:
- Bổn phi chính là địa phu.
Vợ của Triệu Nhị gia không nghĩ là Vương phi lại có thể thô lỗ như thế. Bỗng chốc bị nàng ta đẩy sang một bên nhất thời chưa ổn định được trạng thái, lảo đảo chút xíu thì ngã. Đến khi ổn định được lại thì Bạch Vãn Châu đã vào trong mất rồi, cô ta lập tức đuổi theo gào lên
- Vương phi, người không thể vào
Bạch Vãn Châu nào có để ý đến cô ta mà mau chóng bước đến bên giường của Lại ma ma.
Chỉ nhìn thấy Lại ma ma sắc mặt trắng bệch, vết thương trên đùi chỉ được băng bó sơ sài bằng một miếng vải, căn bản không thể nào ngăn cho máu ngừng chảy được. Mặt giường cũng gần như bị máu thấm ướt hết, trong cái không gian chật hẹp của căn phòng tràn ngập mùi nồng nồng tanh tanh của máu
Một tiểu nha đầu đang quỳ trên đất bón cho Lại ma ma uống nước.
Ngu dốt!
Mất máu nhiều như vậy, tiểu cầu căn bản là thiếu rất nhiều, giờ lại cho uống thêm nước sẽ làm pha loãng tiểu cầu ra, máu sẽ chảy ra càng nhanh, càng nhiều hơn.
Bạch Vãn Châu bước tới hất văng bát nước trà trên tay tiểu nha đầu. Thấy vậy vợ của Triệu Nhị gia vội vàng lao đến hét thất thanh
- Vương phi, người đây là định làm gì? Dù là người không vừa lòng với Lại ma ma, bình thường lúc nào cũng quản giáo người nhưng cũng không nên làm khó ma ma vào lúc này.
Bạch Vãn Châu cau mày
- Ruồi nhặng đâu vo ve lắm thế, làm đau hết đầu ta, đuổi ra ngoài.
Vợ của Triệu Nhị gia cớ nào lại chịu ra ngoài, cô ta đánh liều tóm lấy Bạch Vãn Châu
- Vương Phi, người đừng làm loạn nữa, nếu không Vương gia trách tội không ai gánh nổi đâu.
Bạch Vãn Châu nhìn Lại ma ma chỉ còn lại chút hơi tàn, không thể chậm trễ nữa, nàng giơ chân một cước đạp bay vợ của Triệu Nhị gia ra ngoài
- Nam Nhi, khóa cửa
Nam Nhi nhanh chóng chốt cửa lại
- Tiểu thư, giờ chúng ta làm gì?
Bạch Vãn Châu mở hòm thuốc, bông băng, rượu mạnh để khử trùng, bột tam thất đều sẵn có, dùng tiết kiệm một chút chắc đủ dùng.
Vén tay áo, cầm kéo lên bắt đầu cắt quần chỗ vết thương của Lại ma ma
- Bê đèn cầy tới đây
Nam Nhi nghe thấy liền mang tới một chiếc đèn cầy thật to. Dưới ánh đèn cầy, Bạch Vãn Châu xử lý sạch sẽ vết thương của Lại ma ma rồi phun lên miệng vết thương một chút rượu mạnh. Đó là một vò Trúc Diệp Thanh, vừa nồng vừa mạnh, phun lên vết thương lập tức kích thích da thịt đau thấu không chịu nổi. Lại ma ma vốn đã hôn mê cũng bị trận đau điếng người làm cho tỉnh táo, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Vợ của Triệu Nhị gia ở ngoài nghe thấy liền cuống cuồng thẳng chân đạp mạnh vào cửa
- Quá ác rồi, Ma ma đã bị đến như vậy mà vẫn còn không chịu buông tha.
Những người hầu kẻ hạ còn lại trong phủ cũng bắt đầu tỏ rõ sự căm phẫn
- Tặc nữ vẫn là tặc nữ, lòng dạ độc ác, tàn ác vô nhân đạo
- Ma ma chết rồi người vui sướng chính là cô ta, trong phủ không còn ai quản nổi cô ta rồi.
- Vương gia bao giơ mới về, còn không về nữa thì ma ma bị con tiện nữ này hành chết mất
Nam Nhi nghe thây mấy tiếng bàn tán bên ngoài mà dựng hết cả lông mao
- Tiểu thư, Vương gia về liệu có bị......
- Lão nương cứu người, quản hắn làm quái gì!
Bạch Vãn Châu mắt vẫn chăm chú vào tay vẫn thao tác vô cùng chuẩn xác. Nàng hơ kim trên ánh đèn cầy, ngâm chỉ vào nước nóng cho tan độc rồi bắt đầu khâu vết thương.
Mỗi một kim đâm xuống máu lại chảy ra làm ướt dính hết bàn tay của nàng. Thêm hai ba mũi nữa thì máu đã thấm đẫm cả bàn tay, vừa dính vừa trơn làm nàng không thể nào khâu tiếp được.
Mồ hôi li ti xuất hiện trên trán nàng, ở đây không giống với ở phòng phẫu thuật, mỗi một lần phẫu thuật sẽ có mấy hộ sĩ xung quanh hỗ trợ nàng, thay nàng lau mồ hôi, thay dụng cụ. Nhưng lần này chỉ có mình nàng, nàng chỉ có thể tự làm, đưa tay lên thấm mồ hôi trên trán để tránh mồ hôi chảy vào mắt làm cản tầm nhìn.
Lau đến đâu là máu dính theo đến đó, nhìn còn sợ hơn cả Lại ma ma đẫm máu nằm trên giường.
- Nam Nhi, lấy rượu rửa tay rồi giúp ta lấy bông lau qua miệng vết thương, chấm rồi ấn một chút rồi lại chấm
Nam Nhi sớm đã bị dọa cho hồn bay lên mây rồi, nghe thấy tiếng của Bạch Vãn Châu mới hoàn hồn trở lại, run run bắt đầu công việc tiểu thư phân phó.
Có người hỗ trợ đúng là dễ làm hơn hẳn, Bạch Vãn Châu lấy chiếc kim khâu nhỏ trước khâu lại cách mạch máu chị đứt, sau đó chuyển sang kim số một, to hơn để khâu các lớp da
Tất cả các thao tác đều Bạch Vãn Châu thực hiện một cách thành thục, dùng cái công cụ may vá hằng ngày biến thành công cụ chuyên môn thường dùng trong chuyên môn
y khoa, làm cho một người vốn dĩ chả hiểu gì về y khoa lại sợ máu như Nam Nhi cũng có lòng tin "Lại ma ma có tiểu thư chữa trị, có thể sống"
Về thủ thuật khâu lại động mạch chủ bị đứt, ở hiện đại khi tiến hành cũng có nguy cơ rất lớn, còn ở thời cổ đại hiểu biết về y thuật bằng không này thì khó càng thêm khó.
Không có thuốc tê, không có thiết bị cầm máu, không có không gian vô trùng, không có thuốc kháng sinh, toàn bộ đều dựa vào đôi bàn tay của bác sĩ, vốn dĩ đây là một nhiệm vụ quá khó để hoàn thành.
Lần này đúng là Lại ma ma gặp đại nạn không chết, để bà gặp được Bạch Vãn Châu.
Bạch Vãn Châu mặc dù không phải là một học bá, đi du học tận Trường Y Harvard và Trường Y Hoàng gia London. Hai mươi sáu tuổi đã đạt tước vị thạc sĩ trên ba lĩnh vực
là y học, dược học và sinh vật học, là một tấm gương sáng vì nước cống hiến. Nào ngờ chỉ vì một dao của người nhà bênh nhân mà mất mạng, lại còn chả rõ tại sao lại bị xuyên không vào thể xác này ở thế giới này . Lại còn có nền y học cổ lõ sĩ không còn lời nào để nói, phải lấy kim khâu vá làm kim khâu phẫu thuật khâu động mạch.
Khâu vết thương khép miệng lại với nhau thì lại phun ít rượu trắng lên vết thương để giảm nhiệt, rồi đắp bột tam thất lên vết thương, dùng vải sạch bó chặt vết thương lại. Bạch Vãn Châu mệt đến nỗi ngồi phịch xuống nền đất.
Bên ngoài
Nam Cung Thừa tức tốc quay về, nhìn thấy cửa phòng lẫn cửa sổ của Lại ma ma đóng kín thì chau mày hỏi:
" Lại ma ma đâu?"
Vợ của Triệu Nhị Gia liền tới trước mặt của Nam Cung Thừa quỳ phịch xuống đất
"Vương gia, Nô tài ngăn không nổi Vương Phi, người mau đi cứu lấy Lại ma ma, Vương phi sau khi vào đó không biết đã hành hạ Lại ma ma ra như thế nào rồi, chỉ nghe Lại ma ma kêu la rất thảm thiết. Vương Phi chốt cửa rồi, mặc cho chúng nô tài đập cửa thế nào cũng không chịu mở. Người không ở Vương phủ một năm, ma ma thực sự đã dạy dỗ Vương Phi rất nhiều nhưng tất cả đều là muốn tốt cho Vương Phi! Vương Phi sao lại có thế lấy oán báo ân chứ. Trong lúc ma ma cái chết cận kề thì lại tìm đến tính sổ, như thế thì còn đạo đức ở đâu chứ?"
Nam Cung Thừa tức đến mắt cũng nổi tia máu, không đợi vợ của Triệu Nhị Gia cáo trạng xong thì liền một chưởng mở bung cửa phòng của Lại ma ma