Không biết qua bao lâu, cuối cùng thì xe ngựa cũng chịu dừng lại. A Lãng vén rèm lên:
“Vương phi, đến rồi, xin dời bước.”
Bạch Vãn Châu không đợi Nam Nhi xuống trước dìu mình mà nàng tự mình nhảy xuống xe, những thị vệ canh gác trước cửa vương phủ nhìn thấy Vương phi cổ be bét máu không khỏi bị dọa cho một phen hoảng sợ
Bạch Vãn Châu không để ý tới họ, nàng thực sự là đang rất mệt, lại mất máu quá nhiều, nếu không mau nghỉ ngơi thì chết mất, sẽ chết thật đó!
Dựa theo ký ức của nguyên chủ thì nàng ở một tiểu viện có tên là Kinh Châu Các
“Nam Nhi, dìu ta về Khinh Châu Các”
Về đến Khinh Châu Các, Nam Nhi đứng ngây ngốc nhìn tiểu thư mà bao năm mình hầu hạ về đến nơi là đổ luôn xuống giường, mắt nhắm nghiền. Cảm thấy có gì k đúng lắm.
Tiểu thư sao lại cứ giống như biến thành người khác vậy nhỉ?
Bạch Vãn Châu bây giờ chỉ cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Vừa nằm được một lúc thì thấy từ bên ngoài đưa đến nhứng tiếng nhốn nháo ầm ĩ. Ngay sau đó thì liền nghe thấy có người hét lên
“Không xong rồi, Lại ma ma bị thương rồi”
Bạch Vãn Châu bị làm phiền tới mức không làm nào ngủ được, nàng ngồi dậy rồi nói với Nam Nhi:
“Ngươi đi xem xem là chuyện gì!”
Nam Nhi vừa ra ngó một cái thì hoảng hốt chạy về
“Có......có thích khách, thích khách làm Lại ma ma bị thương rồi!”
Có thích khách? Khích thích đến vậy sao?
Bạch Vãn Châu giờ có muốn nằm nghỉ cũng khó rồi, nàng đứng dạy khoác lên mình tấm áo choàng rồi đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy hai người mặc đồ đen ngã nhào vào cửa biệt viện, khóe miệng còn lưu vết máu đen, là dấu hiệu của người bị trúng kịch độc. Nhiệm vụ không thành, sợ bị bức cung nên tự sát sao?
A Lãng đang xem thương tích trên người của Lại ma ma, thanh kiếm trong tay vẫn còn chưa kịp đút lại vào vỏ, máu vương trên thanh kiếm vẫn còn đang nhỏ giọt.
Lại nhìn sang Lại ma ma, đau đến nỗi cả người cuộn lại như con cuốn chiếu, dưới đất thấm đẫm máu.
Nhìn sơ qua thì vết thương trên bắp đùi là đáng lo ngại nhất, nó động tới động mạch chủ nên máu cháy ra không cầm được. Nếu không kịp thời sơ cứu ngay thì chỉ chút nữa rất có thể sẽ bỏ mạng.
Đang định tiến lên phía trước xem tình hình vết thương của Lại ma ma nhưng bị A Lãng ngăn lại.
“Rất có thể thích khách còn có đồng bọn, xin Vương phi quay về biệt viện.”
Rồi liền chuyển sang chất giọng sai kiến, nói với đám thuộc hạ
“Mau gọi Biện đại phu rồi đến Dĩnh phủ mời Vương gia hồi phủ.”
Nói rồi A Lãng bế Lại ma ma đi qua cửa biệt viện của Bạch Vãn Châu. Bạch Vãn Châu vẫn cứ không an tâm về vết thương đó, liệu y học ở cái thời cố đại lạc hậu này có xử lý nổi không? Nàng cũng vội vàng theo bước chân A Lãng, Nam Nhi thấy tiểu thư nhà mình đi theo Lãng thị vệ liền vội vàng đuổi theo sau。
Đến nơi ở của Lại ma ma thì cũng đúng lúc Biện đại phu chạy đến nhưng chỉ vừa nhìn qua vết thương của Lại ma ma thì liền lắc đầu:
“Vết thương đã làm đứt gân mạch, há có thể cứu chữa? Lăng thị vệ đừng làm khó dễ tiểu y nữa!”
A Lãng lạnh băng nhìn Biện đại phu:
“Nuôi ngươi ở phủ há là công cốc? Ở phủ ăn ở sung túc không ai phụ ngươi, sao đến lúc cần ngươi thì lại không có tí hữu dụng nào vậy?”
Đại phu bị A Lãng trách cứ vào câu thì khuôn mặt già nua của Biện đại phu cũng đỏ ửng lên vì ức nên ông nói thẳng:
“Không phải tiểu y không cứu! mà là tiểu y không có đủ thực lực để cứu chữa, nếu không người có thể mời thái y qua đây xem bệnh!”
A Lãng tức nói không lên lời nhưng cũng không thể làm gì khác được, chỉ đành sắp xếp ổn thỏa cho Lại ma ma nằm nghỉ ngơi trên giường rồi dặn dò người dưới
“Các người chăm Lại ma ma, ta đi tìm thái y”
Nhìn A Lãng và đại phu đi xa Bạch Vãn Châu mới nhíu mày
Làm càn!
Cấp cứu cần phải làm gấp, phải tranh thủ từng phút từng giây, giờ còn đi mời đại phu, kể cả giờ có mời được thần y đến thì người cũng toi từ bao giờ rồi.
Ký ức của nguyên chủ bốc chốc lóe lên
Lại ma ma là nhũ mẫu trong Hoài phủ của Nam Cung Thừa, quản lý các việc lớn nhỏ từ trên xuống dưới ở trong phủ, rất hay giáo huẩn nguyên chủ. Nguyên chủ rất căm hận bà ấy. Nhưng từ góc độ của Bạch Vãn Châu mà xem xét thì Lại ma ma tuy là một con người cứng nhắc, cổ hủ nhưng lại vô cùng bảo vệ tôn nghiêm của nàng trước mặt kẻ hầu người hạ, luôn bảo vệ vị trí Vương phi chủ mẫu trong phủ của nàng.
Là một người ác khẩu nhưng thiện lương, là một người chính trực.
Lập tức Bạch Vãn Châu nói với Nam Nhi
“Về phủ lấy giỏ kim chỉ khâu vá của ngươi qua đây, mau đi, một chút cũng không được chậm trễ”
Nam Nhi chả hiểu tiểu thư nhà mình cần mấy thứ ấy làm gì nữa
“Lấy giỏ kim chỉ làm gì thế tiểu thư”
Bạch Vãn Châu không trả lời mà nàng lập tức đuổi theo vị đại phu kia và a Lãng. Đuổi kịp liền giật lấy hộp y cụ rồi chạy lại về chỗ ở của Lại ma ma