Bạch Vãn Châu hơi nhếch khóe môi, Lại ma ma đúng là một bà lão đáng kính nhưng để cho nàng với thân phận là một Vương Phi lại phải bỏ tự tôn mà quỳ trước mặt một nhũ mẫu thì chả phải ngang bằng tát thẳng vào mặt nàng sao.
Bạch Vãn Châu khẽ ngẩng cao đầu để lộ ra cái cổ mảnh khảnh của nàng
"Lại ma ma nếu không thể qua khỏi, ta tự sẽ thành tâm đốt nhang cho bà ấy, nhưng bây giờ không có đạo lý nào bắt ta phải quỳ trước ma ma cả"
Nam Cung Thừa lửa giận bộc phát
"Cô chả phải đang trông chờ ngày này hay sao?"
Sự kiêu ngạo của Bạch Vãn Châu không cho phép cô nhiều lời với một kẻ đang mất đi lý trí
"Chàng thích nghĩ sao tùy"
Tĩnh mạch hai bên thái dương của Nam Cung Thừa tức đến giật liên hồi, nhìn sang a Lãng
"Ép nàng ta quỳ xuống"
A Lãng đi tới sau lưng của Bạch Vãn Châu
"Vương phi, thất lẽ rồi"
Nói xong liền đánh hai gậy vào sau hai đầu gối của nàng, vì cơ thể nàng đang yếu, công thêm thương tích chưa khỏi nên khi bị đánh vào liền khụy xuống
Vết thương cũ, thương tích mới làm cho hai hốc mắt của Bạch Vãn Châu không kìm được mà ngấn lệ, dòng lệ ấm nóng cứ thế tuôn xuống hai bên gò mà. Nhưng giây tiếp theo, nàng liền lợi dụng bóng tối mập mờ đưa tay lau đi vết tích của nước mắt, không thể cho kẻ thù thấy được sự ủy mị của bản thân là quy tắc sống của nàng.
A Lãng nhìn thấy vẻ quật cường này của nàng liền khồn khỏi thương xót, liền khom người nhắc nhở nhẹ bên tai nàng
"Tình hình của Lại ma ma không ổn, tâm trạng của Vương gia đang rất khó chịu, Vương Phi tối nay xin đừng cứng với ngài"
Bạch Vãn Châu không để ý đến những lời mà A Lãng nói, nàng dùng hết sức lực dồn xuống hai đầu gối để đỡ cả cơ thể mình thẳng dậy, tránh sức lực không đủ sẽ dễ bị ngã xỉu, chỉ là dù cho nàng có cố cỡ nào thì những viên đá vẫn cữ viên cao viên thấp, nhô lên thụt xuống.
Bên trong vợ của Triệu Nhị Gia đánh bạo hỏi:
"Vương gia, điệu bộ của Lại ma ma không đúng, ngài xem có nên chuẩn bị một chút không? Một là làm ấm phòng chút, hai là phòng có gì bất trắc xảy ra!"
Nam Cung Thừa do dự rất lâu
"Chuẩn bị đi"
Nói xong lại không nhịn được nhìn sang Lại ma ma đang chịu đau khổ dày vò, phân phó a Lãng chăm sóc cho tốt, rồi quay lưng rời đi
Lúc đó đã là nửa đêm, càng về đêm thì càng lạnh, trong tiểu viện nhỏ hàn khí phơ phất vô cùng lạnh. Bạch Vãn Châu vừa mới sốt cao không được nghỉ ngơi mà đã bị điệu đến đây bắt quỳ, giờ nàng trúng sốt rét luôn rồi.
A Lãng thấy thế liền vào bảo vợ của Triệu Nhị Gia cũng vài người hầu khác ra ngoài bảo Vương Phi vào trong phòng
"Vương Phi ngoài này lạnh lắm, hay người vào trong quỳ đi"
Bạch Vãn Châu ngẩng đầu nhìn mấy người
"Cảm ơn"
Cố gắng lắm mới đứng dạy được nhưng không ngờ cả cơ thể mềm nhũn không còn tý sức nào, hai đầu gối cũng tê dại hết, lập tức cả cơ thể nàng ngã xuống nhưng cũng may có A Lãng thân thủ nhanh lẹ đưa tay ra đỡ lấy chứ không thì nàng đã ngã đập mặt xuống đất rồi. Hứ hứ
Trong phòng đang đốt lò sưởi nên vô cùng ấm áp nhưng cũng làm cho mùi máu và mùi thuốc càng nồng đậm hơn, Bạch Vãn Châu ngửi ngửi rồi lẩm bẩm:
"Cây tế tân, hổ cốt..........vết thương là ở động mạch cũng k phải xương cốt, sao lại dùng mấy thứ này?"
" Vương Phi, người nói gì vậy?"
A Lãng nhìn hai gò má đỏ ứng lên vì sốt của Vương Phi, sợ nàng ta sốt quá rồi nói mớ.
Bạch Vãn Châu lắc lắc đầu
"Không có gì"
Ánh mắt lại chuyển qua chỗ giường bệnh của Lại ma ma quan sát kỹ một hồi chỉ thấy khuôn mặt của Lại ma ma tái nhợt, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy cả cơ thể của bà ấy đang khẽ run, là biểu hiện của trạng thái bệnh nguy kịch.
Thái y dùng nhầm thuốc có thể đã dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng, Giờ nếu có thẻ dùng kháng sinh rồi thêm một chút thuốc tiêu viêm thì có lẽ sẽ còn cứu đc một mạng
A Lãng không biết từ đâu kiếm được mấy chiếc đệm ngồi mang đến để xuống mặt đất
"Vương gia bảo người quỳ, thuộc hạ cũng không còn cach khác, Vương Phi chịu ủy khuất rồi"
Bạch Vãn Châu vẫn cảm ơn một cách qua loa cho đủ lễ nghĩa, nàng khẽ nhấc đầu gối dạy rồi quỳ lên trên tấm nệm kia nhưng lúc quỳ xuống thì "ái" hình như có cái gì đó cứng cứng chọc mạnh vào eo nàng, nàng đưa tay ra sờ, hóa ra lại là hộp y tế.
Tim Bạch Vãn Châu đập thình thịch, cái hộp y tế này hình như là xuất hiện theo ý nghĩ thì phải. Vừa nãy nàng mới nghĩ nếu có hộp y tế thì có thể cứu được Lại ma ma một mạng, ai dè nó xuất hiện thật, chỉ là không biết thuốc trong hộp có thay đổi gì hay không thôi. A Lãng vẫn còn đứng ở đây nàng không thể tùy tiện mở ra xem đc.
Bặm môi, Bạch Vãn Châu quyết định thử vận may một lần
" Lãng thị vệ, người ta hơi khó chịu, ngươi có thể đi đến chỗ đại phu trong phủ lấy giúp ta ít thuốc giảm nhiệt được không? Nếu không ta quỳ không nổi nữa Vương gia biết được lại càng tức giận"
A Lãng nhìn Lại ma ma rồi lại nhìn Vương Phi trong lòng có chút do dự, vì dù sao lời đòn vẫn là Lại ma ma như này cũng là do bị Vương Phi hại.
Bạch Vãn Châu như hiểu Lãng thị vệ đang nghĩ gì
"Lại ma ma đã như thế kia rồi, nếu như ta muốn hại bà ấy thì cũng chả được gì. Trái lại mạng này của ta, ở trong vương phủ mà bị bức ép đến chết thì ta e rằng Vương gia cũng khó mà giao phó với Hoàng Thượng cũng như ca ca của ta đấy"
A Lãng cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, nhưng những lời của Vương Phi nói đâu có sai gì, đều rất có lý. Vương gia vì đau buồn mà mất đi lý trí, hắn không thể hồ đồ theo Vương gia được
"Thuộc hạ sẽ đi lấy thuốc cho người, người.........giúp ta trông nom ma ma một chút"
"Ừm"
Bạch Vãn Châu chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng coi như là đã tỏ rõ sự đồng ý, nhưng trong lòng A Lãng vẫn cứ không yên làm sao ý, không biết có nên tin tưởng Vương Phi hay không. Lúc này hắn chỉ nghỉ đi nhanh về nhanh, đi qua bên đại phu lấy thuốc rồi quay về ngay, chút thời gian ít ỏi như vậy Bạch Vãn Châu có muốn làm gì cũng chả đủ thời gian mà làm. Nghĩ vậy hắn tức tốc lên đường.
A Lãng vừa đi thì Bạch Vãn Châu lập tức đứng dạy mở hòm y tế, nhưng điều kiến nàng thất vọng là thuốc không hề có chút thay đổi nào. Vẫn là những thứ thuốc nãy nàng dùng còn dư lại.
Nhưng những thứ thuốc này vừa hay cũng có thể dùng cho Lại ma ma, nhưng thuốc thoa vết thương tác dụng chậm, không biết có kịp cướp lại Lại ma ma từ tay tử thần không?
Không cần biết thuốc có tác dụng hay không, trước mắt cứ xử lý lại vết thương đã.
Cửa phòng bị Nam Cung Thừa đạp nát rồi, không thể nào cài lại được nữa, Bạch Vãn Châu cũng không biết có kịp xử lý trước khi A Lãng quay lại hay không nên cũng có một chút do dự.
Những người ở đây từng người đều không phân biệt thị phi gì cả, làm việc tốt mà cuối cùng lại chả nhận được phúc báo, mà chỉ đổi lại những nhát roi tàn nhẫn.
Ngay lúc Bạch Vãn Châu do dự thì Lại ma ma chợt tỉnh lại, chỉ thấy đôi mắt già nua đục ngầu như ngọn đèn cạn dầu
"Vương Phi, Vương Phi đến thăm lão nô ư? Lão nô có phải là sắp chết rồi không?"
Bạch Vãn Châu không nghĩ rằng Lại ma ma lại tỉnh lại vào lúc này nên làm cho nàng có chút giật mình. Vẫn chưa kịp nghĩ nên nói gì mới tốt thì Lại ma ma lại lên tiếng
"
Nghe xong câu này, Bạch Vãn Châu liền đập tan cái do dư của bản thân
Y giả nhân tâm, hành y tế thế!
Đây là câu tuyên thệ của nàng khi vào học trường y , sao có thể vì tình cảnh gian nan trước mắt mà quên mất nó được!
"Ma ma, ngươi có tin ta không?"
Lại ma ma ngẩn ra, không biết ý của Bạch Vãn Châu là gì.
Bạch Vãn Châu bắt đầu vạch chỗ vết thương của Lại ma ma ra
"Người không cần chết, cứ sống một cách vinh quang như người muốn, nhưng chút nữa sẽ hơi đau một chút, người cố gắng nhẫn nhịn"
Trong lúc nói chuyện, Bạch Vãn Châu đã bắt đầu tháo bỏ băng bó vết thương. Thuốc đắp vốn là dùng sai, bó thuốc đắp lên vết thương nhìn như một đống hỗn độn làm cho vết khâu mà nàng xử lý đẹp đẽ giờ nhìn thê lương không thể tả.
Bạch Vãn Châu lấy ít bông chấm vào thuốc sát trùng, rồi quét nhẹ lên bề mặt vết thương, làm sạch thuốc mà thái y kê đơn đắp cho Lại ma ma còn vương lại trên da. Lại ma ma đau đến mức tứa mồ hôi lạnh, nhưng hiển nhiên không hề kêu la một tiếng nào.
Người ta trong lúc tuyệt vọng khó tránh khỏi việc nghĩ tới cái chết sẽ rất mau đến với mình, nhưng nếu như lúc đó có một tia hi vọng được sống thì người ta sẽ cố hết sức mình mà bám chặt lấy tia hi vọng đó. Thế giới tươi đẹp như vậy, nếu không phải bất đắc dĩ thì ai muốn chết chứ!
Lại ma ma lúc này dục vọng muốn sống tiếp vô cùng mạnh mẽ, bà cố gắng cả nửa đời khó lắm mới được ngẩng cao đầu, Nam Cung Thừa rất hiếu lễ với bà, sao lại có thể cam tâm chết đi như thế, vì thế lúc này bà cực kỳ phối hợp với Bạch Vãn Châu.
Chỉ tiếc là không có thuốc giảm đau, thuốc sát trùng có tình kích thích khá mạnh làm cho Lại ma ma đang đau đến hồ đồ mà giờ phút này lại tỉnh hơn bao giờ hết. Cái đau đơn khổ sở này không phải người bình thường có thể chịu được. Bạch Vãn Châu thấy bà đau tới đầm đìa mồ hôi liền cuộn cái khăn nhét vô miệng bà.
"Ta sẽ phải làm sạch vết thương này cho người sẽ rất là đau, ta biết, nhưng nhớ là đừng kêu nếu không kéo người khác đến thì ta không thể tiếp tục cứu người"
Lại ma ma đau đến mê man nhưng vẫn nghe rõ Bạch Vãn Châu nói những gì, bà biết nàng vì cứu bà mà đã chịu hiểu lầm không ít nên liền gật đầu.
Miệng vết thương bị nhiễm trùng nặng, Bạch Vãn Châu không dùng bông lau nữa mà trực tiếp đổ nước sát trùng lên vết thương, nước sát trùng vừa tiếp xúc liền tạo ra phản ứng làm Lại ma ma đau đến nhịn không nổi mà khẽ kêu lên
"A! đau đau!"
A Lãng vừa lấy thuốc quay lại, nghe thấy tiếng kêu của Lại ma ma. Thì hồn vía đều bị dọa tý thì đột quỵ, trong lòng vừa hối hận, vừa hận, vừa giận làm sao tự mình lại có thể tự tin tin người mà đến cả Vương gia cũng không tin tưởng như thế.
Hắn chạy như bay vào trong phòng chỉ thấy Lại ma ma bi giày vò đến sắc mặt trắng bợt ngất lịm đi
Còn người nữ nhân kia thì đang cần một bình thuốc độc trực tiếp đổ lên vết thương của bà.