Editor: Hebridean
Nhiều chuyện đã xảy ra vào năm Hi Trì vào kinh.
Ngày vào kinh y mới biết được ân sư Doãn Tư Tề đã được Hình Bộ thả nửa tháng trước.
Doãn lão tiên sinh năm nay năm mươi tám tuổi, tóc đã bạc trắng đầu, không biết liệu tiên sinh có thể sống sót đến khi quay về Huyện Hạc hay không.
Hi Trì vội vàng viết một phong thư gửi cho sư huynh sư đệ đồng môn.
Y tạm thời không thể về sư môn, nếu đã tới kinh thành rồi thì không tránh được việc phải về nhà một chuyến.
Tháng trước, Hi gia còn gửi thư cho y, nói bệnh của phụ thân càng ngày càng trở nặng.
Diêu Tiểu Cảnh, thư đồng của Hi Trì nói: "Hi công tử, người vẫn nên về nhà một chuyến. Vạn nhất Thành vương gia thật sự sinh bệnh mà người không đi thăm hỏi, nhất định sẽ phải cõng cái danh bất hiếu suốt đời mất thôi."
Thành Vương phủ trang trọng uy nghiêm, mặt hướng phía Bắc, trước cửa dựng hai con sư tử đá mắt trừng lớn trông sừng sững mà còn dọa người.
Tiểu Cảnh xuống ngựa tiến lên gõ cửa lớn, một người mặc đồ màu xanh có vẻ là tôi tớ mở cửa cho nó, biểu cảm cực kì thiếu kiên nhẫn, nói: "Ngươi tìm ai?"
Tiểu Cảnh đáp: "Công tử nhà ta tìm Thành Vương."
Tên tôi tớ dùng ánh mắt đánh giá nhìn Tiểu Cảnh, thấy Tiểu Cảnh quần áo đơn giản còn mang theo khẩu âm phương Nam, gã bèn không giấu được sự khinh thường: "Có mang theo bái thiếp không? Công tử nhà ngươi khi nào tới? Vương gia nhà chúng ta dạo này không rảnh tiếp khách lạ."
Tiểu Cảnh nghe nói trong kinh thành nhiều quy củ, không dấm dúi cho hạ nhân vài đồng bạc thì rất khó gặp được chủ nhân.
Tiểu Cảnh vốn cũng chẳng phải người có tính tình tốt lành gì, nó đốp chát: "Thế tử của Thành Vương về nhà còn cần đến bái thiếp? Đây là quy củ ai định ra đấy?"
Lúc này có một người khác đi ra, người nọ thân cao hơn bảy thước, dáng vẻ thư sinh, thoạt trông rất văn nhã tuấn tú, hắn vốn định ra ngoài, thấy thế liền ngừng lại: "Có chuyện gì vậy?"
Tên tôi tớ trông cửa chạy nhanh lại hành lễ: "Bẩm gia, tên tiện dân này vô cớ đến gây rối ngoài đại môn, nói cái gì mà thế tử của Thành Vương tới, nô tài thấy quái lạ chẳng phải người vẫn đang ở nhà sao nên đang định đuổi nó đi."
Nghe vậy, ánh mắt nam nhân hơi lóe sáng, rũ mắt nhìn về phía Tiểu Cảnh: "Hi Trì quay về rồi?"
Tiểu Cảnh nghe lời nói của tên hạ nhân liền đoán được thân phận của người nam nhân này.
Tiểu Cảnh chắp tay: "Đại công tử, công tử nhà tiểu nhân về nhà thăm Thành Vương."
Có một tiếng hí dài của ngựa, ngay sau đó một nam tử bạch y đang cưỡi trên lưng một con ngựa ô đi về hướng này, có vẻ như là vừa lượn một vòng quanh phủ Thành Vương.
Nam tử bạch y tiêu sái xuống ngựa, y trông thấy ngoài cửa nhiều người thế liền nổi lòng tò mò: "Tiểu Cảnh, làm sao vậy?"
Không đợi Tiểu Cảnh trả lời, Hi Tu Viễn đã tiến về phía nam nữ áo trắng: "A Trì, rốt cuộc đệ cũng về nhà rồi, phụ vương chúng ta rất nhớ đệ."
Hi Trì nhìn lướt qua quần áo với dung mạo người trước mắt, nghe lời người nọ nói, trong lòng đã đoán được thân phận đối phương, Hi Trì chắp tay, cười nói: "Đại ca."
Hi Tu Viễn nghiêm túc nhìn ngắm đệ đệ của mình.
Hi Trì thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, diện trên mình bộ xiêm y trắng muốt phong phanh, thân người thon dài, dung mạo kia vậy mà sở hữu một đôi mắt hồ ly vừa thông minh hoạt bát lại vừa đa tình, đôi môi mỏng luôn ẩn chứa ý cười, nước da trắng như ngọc, tóc dài mượt mà như lụa đen bóng, đẹp đến mức khiến người ta nhìn ngắm quên cả hít thở.
Vẻ ngoài rực rỡ như vậy thực sự rất hiếm gặp.
Hi Tu Viễn quay đầu nói với tên hạ nhân không có mắt nhìn kia: "Còn không mau mở cửa đại môn ra? Mau dắt ngựa của nhị gia vào!"
Hi Trì với Hi Tu Viễn là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Vì những ân oán của thế hệ trước nên rất nhiều năm rồi Hi Trì không sống trong biệt phủ của Hi gia, đây là lần đầu tiên y đến kinh thành Đại Huyên.
Vào cửa xong Hi Tu Viễn lại phân phó hạ nhân: "Bảo nha hoàn quét tước sạch sẽ hai gian phòng dành cho khách, ta đưa nhị gia đến gặp Vương gia một chút."
Tiểu Cảnh ngoan ngoãn đi theo sau Hi Trì, Hi Trì tới chậm hơn nó nửa khắc là vì gặp chút chuyện trên đường đi, y cố ý thả chậm bước chân để Hi Tu Viễn bỏ xa mình một đoạn đường, sau đó mở quạt xếp cúi đầu nói với Tiểu Cảnh: "Đệ ra ngoài hỏi thăm xem chuyện của Thịnh sư huynh là sao đi, ta mới vừa nghe người ta nói hắn đã chết rồi."
Trong mắt Tiểu Cảnh ánh lên vẻ vui mừng.
Hi Tu Viễn thấy Hi Trì thụt lùi về phía sau, hắn liền quay đầu lại cười: "A Trì, đệ không thân thiết mấy với người trong nhà, có chuyện gì không biết thì cứ việc tới hỏi ta."
Hi Trì hơi hơi mỉm cười: "Được, đệ nghe theo đại ca. Tiểu Cảnh, ta vừa đánh rơi mất túi bạc, đệ quay lại đi dọc theo đoạn đường vừa qua tìm xem có nhặt về được hay không."
Tiểu Cảnh liền vừa chạy vừa lên tiếng: "Vâng, đệ đi ngay."
Chờ Tiểu Cảnh rời đi, Hi Tu Viễn mới hỏi Hi Trì: "Thư đồng này là người Diêu gia?"
Hi Trì gật gật đầu.
Hi Tu Viễn nói: "Nhỏ thế, nhìn qua còn nhỏ con hơn đệ, nó có chăm sóc tốt cho đệ được không? Mấy năm nay ta thường nghe phụ vương nhắc đến đệ, tuy chưa từng gặp mặt nhưng trong lòng lúc nào cũng nhớ mong."
Hi Trì cũng chưa từng gặp Hi Tu Viễn lần nào, đến phụ thân thân sinh y cũng chưa từng nhìn thấy mặt lần nào từ sinh ra đến bây giờ.
Từ nhỏ y đã sống ở nhà ngoại Diêu gia, không biết nhiều về kinh thành. Tất cả những thông tin về phụ thân hay huynh trưởng đều biết được thông qua thư.
Mấy năm nay, Thành Vương cứ mười ngày nửa tháng là lại viết một phong thư gửi cho Hi Trì, đại ý nói thân thể ông dạo này không tốt, dùng ngôn từ ám chỉ mong muốn Hi Trì sớm ngày về phủ đoàn viên.
Hi Tu Viễn là trưởng tử của Hi gia, có người nói hắn là con của Thành Vương với quân kỹ*, cũng có người nói hắn vốn là đứa trẻ được Thành Vương nhặt về sau một trận chiến, lớn hơn Hi Trì ba tuổi, năm nay đã hai mươi mốt.
*Quân kỹ: kỹ nữ được cấp cho chiến sĩ, quân đội.
Năm trước Hi Trì nhận được thư Hi Tu Viễn gửi cho, trong đó viết đại huynh y vừa thi đậu Thám Hoa.
Hi Tu Viễn cũng là một nam nhân tuổi trẻ tài cao, một nhân tài khó cầu của xã tắc.
Thành Vương Hi Vĩnh đang xử lý công vụ trong thư phòng.
Hi Tu Viễn cho hạ nhân vào truyền lời: "Nói với Vương gia nhị gia đã về phủ."
Hạ nhân nhìn Hi Trì, không rõ sao tự dưng từ đâu lòi ra một nhị gia thế kia, gã mơ mơ màng màng vào thư phòng: "Vương gia, Tu Viễn Thế tử phân phó tiểu nhân bẩm với người, nhị gia đã về nhà, bây giờ đang chờ bên ngoài thư phòng."
Thành Vương năm nay đã ngoài bốn mươi, ông có tướng mạo cao lớn oai phong tuấn lãng, nghe lời hạ nhân bẩm liền hết kiên nhẫn nổi cáu: "Nhị gia đâu ra đấy? Lão tử hôm nay không rảnh!"
Tính tình Thành Vương không tốt có tiếng, cực kì nóng tính, mở miệng ngậm miệng toàn là lời thô tục, quan văn quan võ toàn triều từng bị ông chỉ vào mũi mắng nhiếc đã chiếm hơn phân nửa. Tôi tớ trong nhà càng sợ ông một phép, tên hạ nhân liền nín họng không dám nói thêm gì nữa, đành run run rẩy rẩy lui ra khỏi phòng.
Tên hạ nhân vừa khuất bóng Thành Vương mới phản ứng lại.
Ông lần mò bộ râu của mình: "Chẳng lẽ là Hi Trì con ta đã về?"
Ông liền buông bút chạy ra ngoài.
Hi Trì vẫn đang tiếp chuyện với Hi Tu Viễn, Hi Tu Viễn ôn hòa cười nói: "Phụ vương thời trẻ ở trong quân rất có uy, đệ gặp người lần đầu chớ có sợ hãi."
Hi Trì nghĩ người đang bệnh thì uy phong thế nào được.
Cửa bỗng dưng bị ai đó đá văng ra một tiếng "Ầm", Hi Trì với Hi Tu Viễn đồng loạt ngẩng đầu.
Người đá cửa kia là một nam nhân cao lớn cường tráng, đôi mắt hổ sáng quắc, dung mạo khôi ngô tuấn tú, quanh thân bao phủ một loại sát khí lạnh lẽo.
Hi Trì theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Chòm râu Thành Vương run run, hai mắt tỏa sáng: "Đây là nhi tử của ta ư?"
Hi Trì lại lui về phía sau thêm hai bước nữa.
Sao người này khác với ông lão khô quắt nằm liệt giường đến động đậy cũng khó khăn trong tưởng tượng của hắn quá vậy?
Hi Tu Viễn gật đầu: "Phụ vương, đây là A Trì. A Trì, đệ còn không mau tiến tới bái kiến phụ vương?"
Thành Vương cười nói sang sảng: "A Trì dung mạo quả thực hơn người, quả thực là một mỹ thiếu niên phong lưu phóng khoảng, mau tới đây cho cha nhìn kỹ!"
Hi Trì chưa bao giờ nghĩ phụ thân của mình là dạng người này.
Đây là phụ thân thân sinh, hai người đã mười mấy năm không gặp mặt, lần đầu bái kiến Hi Trì nhất thiết phải hành đại lễ ba quỳ chín lạy.
Hi Trì đang định quỳ xuống hành lễ, Thành Vương đã tiến lên đỡ lấy tay y: "Lễ lạc gì phiền phức, con về khi nào? Trước lúc về sao không viết thư báo cho chúng ta biết một tiếng? Đại ca con ngày nào cũng nhớ nhung, cả ngày cứ nhắc mãi tên con."
Hi Tu Viễn có chút xấu hổ, hắn không biết nên tiếp lời thế nào, được rồi, Thành Vương nói sao thì chính là như vậy đi.
Hi Trì nói: "Nghe nói thân thể phụ vương không được tố——"
"Đây là chủ ý của đại ca con đó," Thành Vương liếc nhìn Hi Tu Viễn, "Đã lâu vậy rồi mà con chết sống không chịu về, đại ca con liền nghĩ ra biện pháp này. Lần này mà con còn không chịu về nữa phỏng chừng lần sau nó trực tiếp viết là ta đã chết rồi, bắt con trở về phúng viếng túc trực bên linh cữu mất!"
Hi Tu Viễn trầm mặc, Thành Vương chụp cái mũ này cho hắn, hắn tránh không được chỉ có thể nhận mà thôi.
Mí mắt Hi Trì giần giật hai bận.
Thành Vương vỗ hai tay lên vai con trai: "Sao trông con yếu nhược thế này? Diêu gia đối xử không tốt với con sao?"
Hi Trì thiếu chút nữa đã bị chộp cho hộc máu mồm, y nhanh lẹ bắt lấy cánh tay Thành Vương: "Đã để phụ vương lo lắng, hài nhi bẩm sinh đã yếu nhược rồi, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đối xử rất tốt với con."
Diêu gia là nhà họ ngoại của Hi Trì.
Năm đó Diêu gia liên hôn với Hi gia, mẫu thân Hi Trì được chọn gả cho Thành Vương. Mẫu thân Hi Trì tính tình vốn đã được yêu chiều thành quen, Thành Vương lại là người cẩu thả, cực kì biết cách chọc tức người khác, hai người thành hôn một năm không ngừng xung đột.
Sau đó chính mẫu thân Hi Trì là người đưa ra yêu cầu hòa li, mang theo tất cả của hồi môn xuôi nam về Diêu gia, đi được nửa đường mới phát hiện mình đã mang thai.
Mẫu thân Hi Trì trở về Diêu gia sinh hạ Hi Trì, đứa trẻ sơ sinh dĩ nhiên không thể rời xa vòng tay mẹ ruột, Hi Trì liền được nuôi dưỡng tại Diêu gia đến bây giờ.
Lúc Hi Trì được ba tuổi thì mẫu thân tái giá. Mẫu thân không tiện mang theo con trai xuất giá cùng mình, nàng cũng biết Thành Vương là một nam nhân thô lỗ, con trai còn nhỏ như thế để cho Thành Vương nuôi dưỡng chỉ sợ sẽ phải chịu ủy khuất, nên không muốn đưa con cho Thành Vương, Diêu lão phu nhân đành phải nhận trách nhiệm dưỡng dục Hi Trì nên người.
Mãi đến khi Hi Trì lên mười, Thành Vương mới nghe người ta nói mình còn có một đứa con trai rất thông minh lại còn có dung mạo tuyệt vời, tiểu hài tử ở Diêu gia không cha không mẹ thập phần đáng thương, toàn bị người ta bắt nạt.
Lúc ấy ông đã muốn đưa Hi Trì về Vương phủ, kết quả Diêu lão gia tử nói Hi Trì là tâm can căn mệnh của ông, Thành Vương cướp cháu ngoại mình đi chẳng khác gì lấy mạng mình cả.
Diêu gia cũng là một gia tộc trâm anh thế phiệt không dễ đối phó, những năm tiền triều tranh quyền đoạt thế rúng động một vùng trời như vậy mà đến phe cánh Thái Hậu cũng không dám đụng đến Diêu gia, Thành Vương đương nhiên càng không thể làm gì Diêu gia cả.
Hài tử không đòi được còn đụng phải ổ kiến lửa.
Vài năm nay hoàng đế nắm trong tay thực quyền, Thành Vương là tâm phúc của hoàng đế, địa vị của ông chính là minh chứng cho câu nói 'nước lên thì thuyền lên'. Diêu gia không đoán được thái độ của cái vị ngồi trên long ỷ trong hoàng cung kia thế nào, đành phải cố gắng hòa hoãn mối quan hệ với Thành Vương, từ đó ông đã có thể trao đổi thư từ qua lại với Hi Trì.
Tối đến, phụ tử ba người uống với nhau một chầu.
Thể chất Hi Trì đặc biệt, mới uống có hai ly rượu đã đỏ mặt.
Gió đêm vừa nổi, Hi Tu Viễn đã sai người đưa áo choàng đến, hắn phủ thêm cho Thành Vương trước, sau đó khoác kiện khác lên đầu vai Hi Trì.
Thành Vương bắt lấy tay Hi Trì: "Con trai ngoan của ta, lần này trở về con sẽ không đi nữa chứ?"
Hi Trì do dự một lát, không biết nên trả lời như thế nào.
Hi Tu Viễn lập tức tiếp lời: "Đây là nhà A Trì, đệ ấy sao có thể rời khỏi."
Hi Trì đành phải giả vờ say.
Chờ người đi mất hút, Thành Vương mới trực tiếp cầm bầu rượu rót cho bản thân, uống được một nửa, ông híp mắt hỏi: "Tu Viễn, con cảm thấy đệ đệ thế nào?"
Hi Tu Viễn đáp lời cha: "Thông tuệ biết lễ, dung mạo rất giống như trong tranh vẽ, Diêu gia quả nhiên nuôi nấng đệ ấy rất tốt."
Hắn không nói thẳng ra đệ đệ có dung mạo tuyệt sắc, Hi Trì khi cười thì đầy nét dịu dàng lại như ẩn giấu tình ý sâu xa, khiến người ta ngắm mà thần hồn điên đảo, không thể không hoài nghi liệu có phải y có tình cảm với mình hay không.
Hi Tu Viễn chưa bao giờ gặp được người nào có nụ cười đẹp đến vậy.
Thành Vương nói: "Đệ đệ con so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn rất nhiều, đứa nhỏ này ở Diêu gia đã chịu nhiều điều tủi thân, thường xuyên bị người khác châm chọc lạnh nhạt, ăn không ngon ngủ không tốt, con xem cánh tay nó còn không to bằng đùi co——"
Hi Tu Viễn nhịn không được thở dài: "Phụ vương, chúng ta đang nói chính sự, người đừng nói giỡn mà."
Thành Vương nói: "Tu Viễn à, nó không quen với chuyện trong kinh thành, khí hậu chỗ này không hợp, khả năng nó ở lại đây không lớn đâu. Con nói xem, có cách nào khiến nó chịu ở lại đây không?"
Hi Tu Viễn nghĩ nghĩ, nói: "Lưu Các lão gia tử có một cô con gái lớn lên rất xinh đẹp, nghe nói tính tình cũng rất hiền thục, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, nàng vẫn chưa được định hôn sự, A Trì nay cũng tới tuổi kết hôn rồi, hai người họ trai tài gái sắc đang lúc xuân thì, rất thích hợp."
Thành Vương vỗ tay một cái: "Ý kiến hay! Nếu nó yêu phải một cô nương ở kinh thành, nửa đời sau nhất định phải ở lại đây. Ngày mai ta phải đến Lưu gia hỏi một chút."
...
Hi Trì về phòng, Tiểu Cảnh dùng khăn lạnh lau mặt cho y: "Công tử, Thịnh Nguyệt quả thật đã chết, bên ngoài mọi người đền nói hắn bị công công bên người Hoàng Thượng ban rượu độc. Hắn chết rồi quá tốt, tên tiểu nhân bỉ ổi như thế nên sớm bị tiêu diệt đi. Hai năm trước người từng đoán hắn rồi sẽ bị Hoàng Thượng giết đúng không ạ? Ái chà, người thực sự là liệu sự như thần!"
Hi Trì không có tâm tư nghĩ chuyện Thịnh Nguyệt, con ngươi trong trẻo của y đang bận nhìn chằm chằm vào một nơi hư không nào đó: "Đệ cảm thấy phụ thân với huynh trưởng của ta như thế nào?"
"Hai người đều khá tốt, đại công tử là một người thông minh." Tiểu Cảnh nghĩ nghĩ, "Nhưng sợ là đại công tử sẽ nghĩ người về đây là để tranh vương vị, huynh đệ chi gian vì điều này mà trở mặt thành thù không hiếm, người nên ít nhiều đề phòng ngài ấy."
Hi Trì nhận lấy khăn xoa xoa tay.
Tiểu Cảnh lại thấp giọng nói: "Em cũng hỏi thăm qua vài người, người ta nói đại công tử không phải là con trai thân sinh của Thành Vương, người mới là nhi tử duy nhất của Vương gia, thế nên Thành Vương mới mong người về nhà như thế."
Hi Trì nhíu mày: "Mấy chuyện hư ảo không rõ thật giả này sau này đừng nhắc lại nữa."
Tiểu Cảnh im lặng, nhanh chóng lui ra ngoài.
......
Trong hành cung.
Nam nhân mặc áo choàng đen đứng bên cửa sổ, dáng người cao gầy, thân cao hơn tám thước*, y phục thêu hình bàn long giương nanh múa vuốt, sống động như thật.
*hơn mét 8, suy ra Hi Tu Viễn cao tầm hơn mét 7, còn Hi Trì chắc cũng xêm xêm tầm đó:>
Vài tiểu thái giám run rẩy quỳ rạp dưới đất.
Rất lâu sau đó, người nọ mới cất lên âm giọng trầm thấp, truy hỏi: "Trước khi chết hắn nói gì?"
Một tiểu thái giám đáp lời: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, hắn chưa kịp nói gì, cũng không nhắc gì tới Thái Hậu và Thịnh Thái sư, chỉ kêu tên một người, kêu vài lần liền tắt thở."
"Tên của trẫm?" Chung Diệp nheo mắt, "Trẫm nghiền Thịnh Thái sư thành tro bụi, hắn phải hận trẫm thấu xương."
"Không phải." Tiểu thái giám lôi từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội, "Hắn gọi 'Diêu Hi', hẳn là 'Diêu Hi' từng nổi danh như Thịnh Nguyệt, hắn rất nổi tiếng trong giới học giả, Thái Tử nước Tề thỉnh hắn đến ba lần cũng không thỉnh được."
Chung Diệp xoay người, hắn nhận miếng ngọc bội từ trong tay thái giám, giữa ngọc bội khắc một chữ "Hi"*.
*Chữ Hi này là Hán tự 曦 này, còn "Hi" trong tên của Hi Trì là đây 郗.
Chung Diệp vuốt ve chữ "Hi" trên khối ngọc, đôi mắt phượng hẹp dài uy nghiêm nheo lại: "Diêu Hi...... Trẫm biết hắn, hắn là học trò của Doãn Tư Tề, có vào kinh gây ra chuyện gì chưa?"
"Vị Hi công tử này xưa nay thần long thấy đầu không thấy đuôi." Thái giám cẩn thận nói, "Nô tài đã phái người đi điều tra, một khi tra được sẽ lập tức bắt hắn."
Chung Diệp cho tất cả lui xuống.
HẾT CHƯƠNG 1
Hơ: ý, bộ thứ 2 tui edit mà có tên nhân vật trùng nè:v tranh thủ pr PHU QUÂN NGỐC bé con đầu tiên của nhà tui:3 nếu có lỗi đánh máy hãy bình luận nhắc nhở tui nha. Iu iu <3
Cập nhật trên Wattpad chậm hơn wordpress nhé.