Xáo trộn trên triều đình không ảnh hưởng gì đến Hi Trì. Chưa xử lý được phe Ô Nhân, thánh chỉ cũng chưa đến được đất huyện Thanh.
Hi Trì nhận ra vết sẹo trên đùi quả thật đang dần dần biến mất, xem ra bí dược tổ truyền của nghĩa huynh thật sự có tác dụng. Mấy ngày rồi không gặp được Chung Diệp, lúc Hi Trì tán gẫu với Cố Lương, y sẽ ngẫu nhiên nhắc tới Chung Diệp đôi lần.
Đêm hôm đó hai người thực sự có hành động hơi ái muội thật, bởi thế Hi Trì sợ Cố Lương nghĩ lung tung nên cố ý giải thích với hắn: "Đệ với nghĩa huynh thật sự không có gì đâu, huynh ấy bôi thuốc cho đệ, nhất thời cảm động nên hai bọn đệ mới ngồi gần như vậy đó."
Cố Lương nhướn mày: "Bôi thuốc? Bôi chỗ nào cơ? Đệ bị thương ở đâu à?"
"Thì chân đệ." Hi Trì nói, "Không phải đệ đến chỗ này của huynh là để dưỡng thương cái chân này của đệ đó sao, nghĩa huynh nói huynh ấy có bí dược tổ truyền, quả nhiên khiến vết sẹo trên đùi đệ nhạt đi nhiều."
Cố Lương liếm liếm đầu bút, vùi đầu viết. Bí dược tổ truyền? Một tên thư sinh nghèo xác nghèo xơ mà có cả bí dược tổ truyền cơ à? Chẳng lẽ không phải là thái y trong cung tự tay bốc hoặc là dược liệu tiến cống gì đó hay sao.
Hi Trì quá tin tưởng vào Chung Diệp.
Hi Trì thấy bản thân ở lại huyện Thanh cũng hơi lâu rồi, hạ đi thu tới, mới chớp mắt đã trôi qua mấy tháng, y cũng nên về Kinh thành một chuyến, lại chờ đến khi vào đông cũng phải về Lật Nam gặp Lão gia tử Diêu gia.
Hai người đang ngồi trong nha huyện của Cố Lương, chức quan bé bằng hạt mè thôi nhưng chuyện cần làm cũng chẳng ít, Hi Trì đến giúp hắn chỉnh lý đủ loại hồ sơ quyển trục.
Lúc này bên ngoài bỗng dưng ồn ã, Cố Lương thấy lạ liền nhanh chân ra ngoài xem thử.
Hóa ra là người của triều đình đưa thánh chỉ Hoàng Thượng ngự ban đến. Cố Lương mới vừa bị biếm xuống huyện Thanh được mấy tháng, thế mà bây giờ lại được thăng quan trở thành tri phủ phủ Thuần An.
Trong nháy mắt cấp bậc của hắn tăng thành quan viên tam phẩm, Cố Lương ngây người không phản ứng kịp. Như thế này nhanh quá rồi, nếu hắn thật sự trở thành tri phủ phủ Thuần An, thì tốc độ thăng quan của hắn so với vị Trạng Nguyên thi đỗ cùng năm với hắn kia còn nhanh hơn.
Tiếp nhận thánh chỉ từ tay thần sử* xong, Cố Lương không nhịn được hỏi: "Đại nhân, nếu bản quan trở thành tri phủ Thuần An, thì vị tri phủ hiện tại sẽ đi đâu?"
*Hán tự của từ này là 使臣, tức là sứ giả, sứ thần, nhưng từ này chỉ dùng cho quan viên đến nước khác thôi nên mình dùng thần sử, tức là vị quan được giao phó đi làm việc bên ngoài nha.
Thần sử lạnh lùng đáp: "Vào ngục. Cố đại nhân, ngài có hai ngày để chuẩn tiếp nhận công việc."
Cố Lương nằm mơ cũng không dám mơ mình có thể thăng quan, hơn nữa còn tiếp nhận chức vụ quan trọng như vậy, quả thực là nhờ ơn ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho*.
*Gốc: 简直是祖坟冒青烟 nghĩa là: khói từ mồ mả tổ tiên, mình đoán nghĩa là nhang đèn cầu ông bà a.k.a ông bà gánh còng cmn lưng:>>
Chờ người của triều đình đi rồi, Hi Trì mới chắp tay cười chúc: "Cố sư huynh, chúc mừng chúc mừng."
Tâm tình Cố Lương một lời khó nói: "Hóa ra đây chính là lên voi xuống chó trong truyền thuyết."
Hi Trì nói: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đệ nghĩ huynh nên phái người hỏi thăm một chút thì hơn."
Chuyện này muốn hỏi thăm không khó lắm, Cố Lương nhanh chóng biết được chuyện Ô Nhân bị xét nhà. Trước mặt Hi Trì, hắn không dám kể về chuyến vi hành đến huyện Thanh của Hoàng Thượng, Cố Lương chỉ đành giải thích qua loa với y: "Đương kim Hoàng Thượng có tai mắt khắp nơi, người hẳn đã sớm nghĩ đến hàng loạt sự việc khó hiểu ở Vệ Lê, tên Ô Nhân kia không có mắt dám làm ra chuyện lớn như vậy, bị trảm đầu tiên không phải chuyện lạ gì."
Hi Trì nói: "Hoàng Thượng là người có ham muốn khống chế rất mạnh."
Cố Lương vui được một nửa thì lại lo lắng không yên: "Hoàng Thượng chỉ ra tay với Ô Nhân, chưa động đến tuần phủ Vệ Lê Trương Tu, bây giờ gã thành thượng cấp của ta rồi, nếu gã muốn trả thù ta..."
Phe đảng Duệ Vương có thế lực ghê gớm bao nhiêu ai mà chẳng biết, Cố Lương sợ mình thăng quan mà không giữ được cái ghế này cũng dễ thông cảm được.
Hi Trì nghiêng đầu nhìn về phía Cố Lương.
Cố Lương nghĩ nghĩ, lại nói: "Thôi, đi một bước tính một bước, ta làm quan đường đường chính chính, gã dám dùng âm mưu quỷ kế bắt ta thông đồng với gã làm chuyện thương thiên hại lý, vậy thì cùng lắm ta từ quan, về Kinh thành làm buôn bán nhỏ cũng được, có tiền là sướng."
Hi Trì rũ mắt nghĩ ngợi đôi chút. Hi Trì nghĩ Hoàng Thượng xuống tay với Ô Nhân quá nhanh, nhanh đến trở tay không kịp, gã họ Ô kia hẳn không kịp tiêu hủy chứng cứ, nếu chứng cứ buộc tội được tuần phủ Vệ Lê bị Hoàng Thượng nắm được vào tay rồi thì chỉ có hai khả năng: gã phải chịu tội chết, hoặc là làm quân cờ cho Hoàng Thượng mặc sức sử dụng.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Cố Lương phải dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị dẫn thủ hạ đến phủ Thuần An nhậm chức. Hi Trì không định đi theo, y muốn chờ Chung Diệp quay lại đây, nói lời cáo biệt với Chung Diệp đã rồi hẵng đi.
Cố Lương nghĩ thầm Hi Trì đợi thế nào được mà đợi. Hoàng Thượng ở Kinh thành trăm công nghìn việc, sợ là không có thời gian để trở lại cái huyện lị nho nhỏ này.
Hắn khuyên Hi Trì: "Nói không chừng Lý công tử đã đến cậy nhờ thân thích, khó mà quay lại."
Hi Trì lắc đầu: "Không, nghĩa huynh nhất định sẽ quay lại đây."
"Thôi được rồi, đệ với Tiểu Cảnh cứ trú ở căn nhà trong núi, ta để Cố quản gia lại đây cho đệ." Cố Lương thở dài nói, "Đợi không được nữa thì mau đến tìm ta."
"Nếu thật sự đợi không được đệ cũng không đến phủ Thuần An làm phiền huynh đâu, tốn thời gian của huynh tiếp đãi đệ." Hi Trì lấy từ trong tay áo một chiếc túi thêu, "Sư huynh, chúng ta bái biệt lần này không biết khi nào mới có thể gặp lại. Nếu huynh gặp vấn đề gì trong chốn quan trường thì hãy mở cái túi này ra, bên trong đệ đã viết sẵn tên vài vị bằng hữu có quan hệ khá tốt với đệ, họ có thể giúp huynh gỡ rối."
Cố Lương biết Hi Trì lo lắng việc hắn có thể trở thành quân cờ giữa cuộc chiến tranh đoạt quyền lực của Hoàng Đế với Duệ Vương, sư đệ này của hắn xưa nay vẫn luôn rất quan tâm đến người khác, đặc biệt rất nghĩa khí với bằng hữu.
Điều này chỉ làm Cố Lương thấy áy náy hơn vì đã không nói chân tướng cho Hi Trì biết, hắn đã thề với Hoàng Thượng, hắn không thể nói cho Hi Trì biết thân phận thật sự của Hoàng Thượng.
Bởi vậy, sau này dù có gặp phải tai họa gì đi chăng nữa, hắn cũng không muốn liên lụy đến Hi Trì, khiến y phải lao lực bôn ba vì hắn.
Bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt quyền lực giữa Hoàng Thượng và Duệ Vương là chuyện Cố Lương không thể tránh khỏi, hắn phải cố gắng sống sót bằng bản lĩnh của bản thân hắn.
Cố Lương nhận lấy túi thêu, thầm nghĩ sẽ xử lý cái túi này sau, không để cho Hi Trì biết: "Được, sư đệ, ngươi cũng phải bảo trọng, về Lật Nam đường xá xa xôi phải cẩn thận, năm nào tháng nào đó chúng ta gặp lại, lại cùng uống rượu cùng tán gẫu."
Trong túi thêu Hi Trì viết hai cái tên: Lật Nam Diêu gia và Thái Tử nước Kỳ, nếu Cố Lương gặp chuyện gì hắn không tự giải quyết được, Diêu gia có thể giữ cho Cố Lương một mạng, còn nước Kỳ sẽ là nơi Cố Lương có thể đến.
Cố Lương không mở ra xem, hắn quyết định tiêu hủy nó.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Sau khi Cố Lương đi vài ngày sau đó sơn thôn đón mấy trận mưa, thời tiết chuyển lạnh dần, ban đêm trước khi đi ngủ Hi Trì đều chuẩn bị một chậu than sưởi ấm.
Chung Diệp vẫn chưa quay lại, mà Hi Trì lại đợi được một phong thư gửi đến từ Kinh thành. Thành Vương đích thân viết cho con trai, Hi Trì vẫn nhớ mấy ngàn lượng bạc lần trước cha gửi cho mình.
Y đảo mắt đọc một lượt nội dung trong thư, xem qua một lần y tưởng như mình đọc nhầm, không thể tin nổi, Hi Trì lại cẩn thận đọc lại thêm lần nữa để xác nhận.
Tiểu Cảnh ở bên cạnh tò mò hỏi: "Sao vậy công tử? Trong thư viết gì vậy ạ?"
Hi Trì cũng không biết đáp thế nào mới đúng, y trả lời: "Phụ vương bảo ta về nhà thành hôn."
Tiểu Cảnh không thể tin được: "Hả? Bảo cậu về thành hôn ạ? Là cô nương nhà ai vậy? Có xinh đẹp không ạ?"
"Ta không biết, trong thư không nhắc đến, có điều trọng điểm không phải chuyện đó," Hi Trì lắc đầu, "Sao phụ vương lại đột ngột muốn phối hôn cho ta? Bây giờ ta không có ý định thành hôn gì cả, thật khó hiểu, phải trở lại Kinh thành hỏi xem ông ấy có ý gì mới được."
Hi Trì lo là Thành Vương đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, tùy tiện tìm đến một cô nương rồi bắt y phải đính hôn, nếu sau đó mà từ hôn thì chẳng khác nào hủy hoại thanh danh một đời của người ta, y nhất định phải về nhà một chuyến xem sao.
Tiểu Cảnh từ nhỏ đến giờ vẫn luôn hầu hạ bên người Hi Trì, nó biết rất nhiều cô nương 'chấm' Hi Trì. Ngay cả Diêu gia ở Lật Nam cũng muốn Hi Trì đính hôn với biểu muội hoặc biểu tỷ, Thiết gia ở Tây Nam cũng có ý đồ tương tự, Vũ Vương còn muốn giữ Hi Trì lại nhà, thân càng thêm thân.
Có điều, Hi Trì trông thì có vẻ là người đa tình, nhưng thực ra y khá lạnh nhạt.
Y rời đi rồi sẽ khó lòng quay lại, Hi Trì cứ mãi ôm mối lăn tăn về Chung Diệp, nhưng y biết chuyện tốt mà y gặp được lúc nào cũng không trọn vẹn, từ khi còn bé đến bây giờ chẳng có một lần viên mãn, hai người còn có thể gặp lại hay không đành phải tùy thuộc vào duyên số rồi.
Hi Trì để lại một bức thư trong nhà Chung Diệp. Cổng nhà Chung Diệp buộc hờ, trong nhà cũng chẳng có đồ gì quý giá, không sợ bị trộm cướp nhớ thương.
Hi Trì vẫn ôm một chút lòng cầu may, y cố ý ngồi chờ đến khi mặt trời đã khuất núi, đến khi sắc trời tối đen mà chủ nhân căn nhà này vẫn không xuất hiện, Hi Trì đóng cửa rời đi.
Tiểu Cảnh dạo quanh trong trấn, lúc trở lại, nó đút cho ngựa ăn no rồi nói: "Công tử ngủ được mấy canh giờ rồi ạ? Trời cũng tối rồi, chúng ta mau về thôi, Cố quản gia chắc đã cho người làm cơm chiều rồi đấy, mau trở về nghỉ ngơi để sáng mai còn kịp trở về Kinh."
Hi Trì gật đầu: "Ừ, chúng ta đi thôi."
HẾT CHƯƠNG 18
Hơ: đại từ nhân xưng của Tiểu Cảnh là "nó", tui để nó gọi pé Hi là "cậu" nhé, Hi sẽ xưng là "ta" gọi nó là "đệ". Nghe thật thân mật zễ thưnnnn. Tiếng Việt muôn nămmm!!