Note: Sau 3 tuần ăn chơi phè phỡn với đồng bọn (sau 3 năm rưỡi lăn lộn ở nước khác tui cuối cùng cũng được về nhà rùi nè, chúc mừng tui đi:3) thì tui cũng đã trả nợ được cho các bạn rồi nhaaaaa. Bão 4 chương của Bệ Hạ. Từ tuần sau lại về với quỹ đạo 1 chương/tuần nha (maybe:<<<)
--------
Hi Trì phân biệt giới tính chim ưng bằng cách xem thể trọng cơ thể, kích thước và thể trọng của ưng mái lớn hơn ưng trống, nhưng bộ lông của chúng lại không khỏe bằng ưng trống.
Xem tình hình con chim ưng trước mắt này: Kiều Kiều to lớn, dũng mãnh, tính cách lại cực kì bám người nên đương nhiên Hi Trì liền đối xử với nó như đối xử với tiểu cô nương.
Kiều Kiều bị đuổi ra ngoài mà không dám mang thù vì nó biết Chung Diệp là một người cực kì đáng sợ.
Đêm cung biến đó Kiều Kiều đứng trên vai Chung Diệp, nhìn nội cung máu chảy thành sông, cảnh tượng sau trận chiến tàn sát cực kì kinh khủng nhưng Chung Diệp vẫn cực kì hờ hững, hắn dùng kiếm chém ngang lồng ngực Thịnh thượng thư, nở nụ cười lạnh lẽo, hỏi nó có muốn ăn quả tim dưới kiếm y hay không.
Kiều Kiều đã được Chung Diệp thuần hóa cực kì ngoan ngoãn, đương nhiên nó không dám ăn quả tim lấy ra từ đồng loại có hai cái tay hai cái chân như Chung Diệp.
Nó chỉ trơ mắt nhìn Chung Diệp đâm chọc trái tim kia đến mức máu me đầm đìa.
Chung Diệp có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế chỉ là chuyện ngẫu nhiên, nhưng sau khi thượng vị hắn có thể khống chế triều chính lại là chuyện không lường trước được.
Đại Huyên khai quốc đã 160 năm, trải qua những đời vua Cao Tổ, Thái Tổ, Minh Đế, Mục Đế, Thành Đế, Ai Đế.
Năm Thành Đế kế vị, vị vua này sa vào tửu sắc bỏ bê chính sự. Thịnh gia lúc bấy giờ đưa hai ái nữ xinh đẹp như hoa vào hậu cung, soán mọi sủng ái, một người được phong Hoàng Hậu, người còn lại phong làm Quý phi.
Hoàng Hậu sinh hạ Thái Tử, Quý phi sinh hạ Chung Diệp, Thái Tử lớn hơn Chung Diệp một tuổi, Quý phi thì vì khó sinh nên mất sớm.
Thành Đế cả ngày chỉ biết mỗi ăn chơi đàng điếm, còn đại tứ phong thưởng cho Thịnh gia, kể từ đó Thịnh gia như mặt trời ban trưa. Đáng tiếc thọ mệnh Thành Đế không dài, chưa đến tam tuần* đã băng hà.
*tam tuần: 30 tuổi
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Một năm sau khi Thành Đế băng hà, Thái Tử mới chỉ bảy tuổi kế vị. Ấu chủ đương nhiên không thể xử lý chính sự, vì thế chuyện to nhỏ trong triều đều do ba vị đại thần Nội Các cùng với vị Thái Hậu họ Thịnh kia làm chủ.
Đảo mắt đã đến năm Ai Đế tròn mười lăm tuổi, vị đế vương cũng nhận ra mình là một tên hoàng đế vô dụng, tuy thân là cửu ngũ chí tôn trong cung nhưng ai nấy đều chỉ nghe lời Thái Hậu, căn bản không ai đặt hắn, một hoàng đế chính thống vào mắt. Quan trọng hơn, đại thần Nội Các không chịu trả lại quyền lực cho hắn, phê chuẩn tấu chương vẫn phải được Nội Các xem qua.
Ai Đế lập kế hoạch cấu kết với vài đại thần nhằm đoạt quyền về tay, đẩy Thái Hậu rớt đài, không ngờ có hai tên thần tử lại theo phe Thịnh thái sư mật báo trước mưu đồ bí mật, Ai Đế bị Thịnh gia tiễn lên đường bằng một ly rượu độc.
Sau khi Ai Đế chết, Chung Diệp năm ấy mười bốn tuổi bị bắt thượng vị.
Chung Diệp khi còn nhỏ đã chứng kiến rất nhiều những xâu xé mưu toán trong cung đình, có lúc đổ máu, cũng có lúc không đổ máu, tâm cơ hắn còn thâm sâu hơn Ai Đế nhiều, cho dù đã trở thành Hoàng Đế, hắn cũng phải biết co biết dãn, phải cúi mình mới có thể khiến Thịnh gia yên tâm.
Cô độc là gì?
Đối với Chung Diệp của ngày xưa mà nói, làm một Hoàng Đế trên danh nghĩa là tọa ủng non sông vạn dặm, mỗi ngày được trăm vị triều thần quỳ bái, nhưng cả trăm tên thần tử này không một ai hiểu hắn, cũng không có ai là thuộc về hắn.
Những mưu kế, tài năng của hắn đều được hắn giữ kín trong lòng.
Nhưng mà hiện tại, trước mắt thiếu niên này, tuy y chưa bao giờ gặp qua Hoàng Đế, cũng không biết thân phận của hắn nhưng lại có thể nói ra những suy nghĩ nghiền ngẫm sâu kín trong lòng hắn thật rõ ràng.
Chung Diệp thiếu người, thiếu một cận thần coi trọng thiên hạ hơn cả danh vọng và tài sản như Hi Trì.
Lần cải trang tư tuần này, Chung Diệp không phải bỗng dưng tâm huyết dâng trào xuất cung mà hắn đã suy nghĩ cặn kẽ. Đây là giang sơn của hắn, trải qua bao đời Hoàng Đế chưa có ai tự mình hoàn chỉnh đi qua một lần, chỉ nghe nhìn qua những câu từ trên tấu chương của quan lại, hắn không muốn nhìn thiên hạ thông qua giấy tờ tấu chương, hắn muốn tận mắt nhìn thiên hạ.
Tỉnh Lật Nam giàu có thịnh vượng, là nơi thương nhân ngoại quốc thường xuyên qua lại, đây cũng chính là nguồn thuế chủ yếu của triều đình. Có điều tình hình tham ô của quan thần lại cực kì nghiêm trọng, mỗi một quan viên đến Lật Nam nhậm chức đều muốn vơ vét một đống về cho nhà mình. Tỉnh Vệ Lê mấy năm gần đây liên tiếp phải chịu thiên tai nhân họa, lũ lụt, mùa đông rét hại, mùa hè hạn hán...... Mấy chục vạn bách tính đói nghèo lưu vong, vì vậy đây là nơi mà triều đình dồn sức cứu trợ, quan viên nhậm chức ở đây sẽ lợi dụng sơ hở bòn rút phân nửa tiền cứu tế được phát xuống.
Thân là Hoàng Đế, Chung Diệp phải chữa khỏi 'căn bệnh' này, đưa một thiên hạ bị Thành Đế và Thịnh gia phá nát trở về như cũ, đấy chính là sứ mệnh hắn mang trên mình từ lúc sinh ra.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Sắc trời đã muộn, Hi Trì muốn cáo biệt.
Y dắt con ngựa của mình, phất tay từ biệt Chung Diệp: "Nghĩa huynh, ta đi về trước, khi nào rảnh ta lại tìm huynh chơi."
Chung Diệp gật đầu: "Nghe nói tài thi họa của Tiểu Hi không tồi, lần sau ghé lại đây có thể tặng ta một bức hay không?"
Hi Trì là tài tử rất nổi tiếng, ngàn vàng khó mua được một chữ của y, bản thân y cũng biết phàm thứ gì hiếm thì sẽ đắt, vì thế trừ phi người xin nghèo đến mức một xu bạc cũng không có, còn không y sẽ không viết cho đám công tử thế gia.
Bây giờ đã kết nghĩa huynh đệ với Chung Diệp, Hi Trì liền bỏ qua hết thảy những quy củ như vậy, y cười một tiếng: "Được! Ngày nào đó thời tiết tốt ta sẽ tới đây, chiều muộn chúng ta có thể cùng nhau đi tắm suối nước nóng."
Chung Diệp nhớ lại tình cảnh lần đầu hai người gặp mặt. Hi Trì lúc ấy cũng đang tắm suối nước nóng.
Hi Trì vốn không quá nữ tính, y thân cao bảy thước thon gọn cao ráo, đi trên đường người khác chắc chắn sẽ nghĩ y là một tiểu công tử phong nhã lịch lãm mà cũng nhẹ nhàng.
Nhưng da y lại trắng nõn, ngũ quan thanh tú, còn sở hữu chiếc cằm nhọn và đôi mắt hồ ly cực kì câu nhân, lúc cởi quần áo thả xuôi búi tóc, trong một khoảnh khắc sẽ rất dễ bị người ta tưởng là yêu quái trong sơn cốc.
...
Trở về nhà Hi Trì vừa lúc gặp Cố Lương.
Vẻ mặt Cố Lương không tốt lắm, hắn ngồi xuống ghế uống liên tù tì mấy chén trà mới nói: "Hai ngày qua tri phủ đến huyện Thanh kiểm tra, ta lại gặp nạn rồi."
Hi Trì cảm thấy lạ: "Vì sao? Lần này huynh bắt được không ít thổ phỉ, bá tánh an cư lạc nghiệp, chẳng phải là chiến tích đó sao, tri phủ phải khen thưởng mới đúng chứ."
"Đệ biết tri phủ là ai không?" Cố Lương nói, "Là Ô Nhân, hồi còn ở thư viện gã chính là một tên trong cái đám người Thịnh Nguyệt, lúc nào cũng muốn làm khó dễ đệ đấy."
Thịnh Nguyệt với Hi Trì có thù oán với nhau, nhưng không có thù địch gì với Cố Lương. Mấu chốt ở đây là việc Cố Lương làm người trượng nghĩa, có lần Hi Trì bị đám Thịnh Nguyệt giở đủ mọi trò trêu cợt, Cố Lương là người đứng ra ngăn đoàn người Thịnh Nguyệt.
Lúc ấy Cố Lương đã đánh một trận với Ô Nhân.
Cho dù là đồng môn sư huynh sư đệ cũng có thể mang ân oán không thể nào thân thiết quý mến được.
Hi Trì dùng cây quạt vỗ vỗ lên bả vai Cố Lương: "Cấp trên ấy vậy mà lại là kình địch, làm khó huynh rồi."
"A a a ——" Cố Lương kêu vài tiếng, hắn muốn điên luôn rồi, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền là được, huynh không làm sai cái gì, gã không có cớ để bãi miễn huynh, cùng lắm là khiến huynh mất mặt một phen." Hi Trì nghĩ nghĩ, nói, "Có điều huynh phải cẩn thận đừng để gã tính kế, chỉ sợ gã có chuẩn bị mà đến."
Cố Lương thở ngắn than dài uống thêm hai ngụm trà, lúc này mới nhìn về phía Hi Trì: "Đệ hôm qua không về nhà? Đi đâu chơi vậy?"
Hi Trì không giấu giếm: "Đệ quen một vị công tử, đã kết nghĩa huynh đệ với huynh ấy. Nhân phẩm rất tốt, dung mạo tuấn mỹ còn hơn ánh trăng trên trời, chúng đệ có rất nhiều đề tài bàn luận với nhau."
Cố Lương cũng là người thích giao thiệp: "Có người như vậy sao? Đệ giới thiệu cho ta xem thử. Có điều nói đến tuấn mỹ, ta thấy chẳng có nam nhân nào có thể qua được đệ với đương kim Thánh Thượng. Đệ phải gặp qua Hoàng Thượng một lần đi mới có thể biết trên đời vẫn còn có người vừa cao quý lễ độ mà lại nho nhã như vậy. Đáng tiếc gần vua như gần cọp, Hoàng Thượng của chúng ta tuy rằng anh minh, nhưng sự kiện khởi đầu lại không kém một bạo quân, tâm địa cực kì tàn ác."
"Đệ thấy Lý công tử với Hoàng Thượng không giống nhau." Hi Trì hồi tưởng đôi chút, "Lý công tử là một quân tử nói năng văn nhã."
HẾT CHƯƠNG 7