• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hebridean

Có cho tiền Cố Lương cũng không dám nhìn thẳng vào Chung Diệp, đi tắm suối nước nóng với Hoàng Thượng, đến trong mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.

Cố gia buôn bán là chính, suốt mấy thế hệ không có ai nhập sĩ làm quan. Triều đại hiện nay địa vị của thương nhân không được xem là quá cao, Cố Lương từ nhỏ đã thông minh, trưởng bối trong nhà vẫn luôn hy vọng hắn tương lai thi đỗ tiến sĩ, cho nên Cố Lương đã có lý tưởng trở thành vị quan nhất phẩm lẫy lừng, trở thành cận thần của thiên tử là mộng đẹp hắn mang nhiều năm.

Bây giờ nhìn xem, quan nhất phẩm tuy chưa vươn tới được, nhưng lại có may mắn gần gũi với Hoàng Đế như vậy, thử hỏi trong ngoài triều đình liệu ai có cái phúc khí này không?

Chỉ là cái phúc khí này quá lớn, làm Cố Lương cứ nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng.

"Là rượu hoa quế." Cố Lương rót cho mỗi người một chung, trước tiên đưa cho Chung Diệp, sau mới đưa cho Hi Trì, "Sư đệ à, đây là rượu mà ngươi thích."

Chung Diệp cười như không cười: "Tình nghĩa sư huynh sư đệ các ngươi thật không tầm thường, còn biết rõ sở thích hứng thú của người kia?"

Hi Trì vỗ lưng Cố Lương: "Đó là chuyện đương nhiên, ta và Cố sư huynh quen biết nhau đã rất nhiều năm, lúc huynh ấy còn học ở thư viện có trốn học cũng là ta yểm hộ cho cả."

Cố Lương đã chìm nổi trong quan trường rất lâu, cũng không nhịn được hồi tưởng lại những chuyện năm đó.

Cảnh tượng thiếu niên đọc sách khi đó rất tuyệt mỹ, hồi Cố Lương còn đọc sách ở Thư viện Hạc Y, có quen biết với một vị cô nương thanh lâu trong thành, cô nương này cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông. Mỗi tháng Cố Lương đều dành ra ba ngày để đến nghe đàn hát, nội quy của Thư viện chú trọng vào bài vở trên lớp, nếu cứ trốn học nhiều lần nhất định sẽ bị bắt, vì thế hắn liền tìm kiếm sự giúp đỡ từ đồng bọn.

Vài đồng môn Thư viện biết Cố Lương hay lui tới chốn thanh lâu bèn tranh thủ nói vài câu thô tục trêu đùa vị cô nương kia đôi chút. Mà cô nương ấy lại chỉ bán nghệ không bán thân, Cố Lương cũng không có ý định đường đột, hắn không muốn nghe đồng môn dùng lời xấu xa tìm kiếm niềm vui nên vì đó mà rất tức giận.

Nhân phẩm Hi Trì không phải chê lại không mang tư tưởng cổ hủ, dù vui đùa với tất cả mọi người nhưng y chưa bao giờ đùa dai quá giới hạn. Bởi vậy Cố Lương mới nhờ Hi Trì yểm hộ cho mình, lúc quay về còn mang theo một vò rượu xem như là lời cảm tạ.

Cố Lương có ý muốn giúp cô nương kia chuộc thân, nhưng bạc tiêu vặt Cố gia cho hắn mỗi tháng đương nhiên không đủ, cuối cùng vẫn là Hi Trì đi bán hai bức họa đỡ tiền cho hắn.

Cố Lương không biết Chung Diệp có ý gì với Hi Trì, ngay cả khi Chung Diệp nhìn Hi Trì bằng ánh mắt lộ liễu hơn bây giờ nữa thì hắn cũng đoán không ra. Bởi vì Cố Lương vẫn luôn giữ suy nghĩ giữa nam nhân với nam nhân thì có thể sản sinh ra loại tình cảm gì được cơ chứ. Hi Trì tuy tuấn mỹ, nhưng thân thể thiếu niên làm sao có thể vừa mềm lại vừa thơm như của thiếu nữ xinh đẹp được?

Khi nhắc tới Hi Trì ở trước mặt người khác Cố Lương luôn dùng khẩu khí tự hào: "Diêu sư đệ là đồng môn trượng nghĩa nhất ta từng có, ta không thích chơi bời với người khác, chỉ thích uống rượu cùng với Diêu sư đệ mà thôi."

Ngón tay thon dài đang mân mê chén rượu ngọc của Chung Diệp dừng lại, hắn bỗng nhiên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén, hầu kết lăn lên xuống hai lần, trên khuôn mặt tuấn mỹ bỗng xuất hiện một tia bối rối: "Quan hệ của Diêu Hi với ngươi tốt hơn hay với Thịnh Nguyệt tốt hơn?"

Trái tim Cố Lương rớt đánh 'bịch' một cái.

Ân oán giữa Thịnh gia và Hoàng thất ai nấy đều biết.

Lúc Doãn Tư Tề vào kinh cầu tình cho Thịnh Nguyệt, có rất nhiều người ngăn cản, Cố Lương cũng là một trong số những người đó.

Quả nhiên, Doãn Tư Tề cầu tình xong liền bị triều đình bắt nhốt.

Cố Lương là học trò của Doãn Tư Tề, một ngày là thầy cả đời vẫn là thầy, sư phụ bị Hoàng Thượng tống giam, hắn đương nhiên phải cầu tình cho ông ấy, cuối cùng kết cục bị biếm quan bắt ép rời khỏi kinh thành.

Hắn không muốn khiến cho Hoàng Thượng nghĩ Hi Trì có bất cứ quan hệ gì với Thịnh Nguyệt, Thịnh gia làm nhiều việc ác, bất cứ ai liên can đến Thịnh gia đều phải chịu tội.

Đương kim Hoàng Thượng lại là người dù có hỉ nộ cũng không hiện ra trên mặt, Cố Lương đoán không được khi nào hắn muốn giết người.

Cố Lương nói: "Đương nhiên quan hệ của ta và Diêu sư đệ tốt hơn, y với Thịnh Nguyệt đều là do người ngoài bịa ra thôi."

Thật sự là tin đồn bịa đặt mà, Cố Lương chỉ đang kêu oan cho Hi Trì thôi.

Để chứng minh bên ngoài đồn đãi mà chẳng biết cái gì, hắn chẳng những phủ nhận quan hệ giữa Thịnh Nguyệt và Hi Trì, Cố Lương còn bỏ thêm một câu: "Diêu sư đệ thích nữ tử xinh đẹp, đúng không Diêu sư đệ?"

Hi Trì nuốt ngụm rượu.

Thật ra, Hi Trì chưa từng thích ai.

Ở Lật Nam y rất nổi danh, sinh thành năm mười lăm tuổi cũng là ngày cứu được hoa khôi kia, người ngoài ai cũng nói Hi Trì là quân tử khó có được.

Nữ tử ai mà chẳng thích nam tử thương hương tiếc ngọc, huống chi Hi Trì còn tuấn nhã như thế. Nữ tử theo đuổi Hi Trì không ít, có các cô nương thanh lâu, cũng có các tiểu thư của các gia tộc lớn, còn có các tỷ muội đồng môn thân thiết.

Không ít người tài mạo song tuyệt, nhưng trước nay Hi Trì lại chưa từng có cảm giác động tâm.

Điều y muốn là "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông*", nhưng chưa có ai "tâm hữu linh tê" với y.

*Câu này dịch thô là: con tê giác khi muốn truyền đạt cảm xúc với đối phương nó thường dùng cách thần giao cách cảm thông qua chiếc sừng duy nhất. Nói cách khác là "tâm linh tương thông", hai trái tim đập như một.

...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...

Hi Trì mỉm cười lên tiếng: "Phải, phải, phải, Cố sư huynh, huynh mau uống đi nào."

Chung Diệp nhìn ra được biểu cảm không đúng lắm của Hi Trì, cứ như y chỉ thuận miệng ứng phó Cố Lương.

Quả nhiên chỉ cần nhắc tới Thịnh Nguyệt tâm trạng Hi Trì sẽ trở nên không tốt.

Ba người ngâm suối thật lâu, cùng nhau nói thiên nói địa, cùng uống hết một vò rượu, Hi Trì lờ mờ say, mặt và người đều là một mảnh ửng đỏ, cuối cùng ba người trở về chỗ ở của Cố Lương.

Về đến, Cố Lương dặn Cố quản gia nấu cho Hi Trì canh giải rượu, nói là canh giải rượu thực ra là một chén rượu mạnh.

Lúc uống vào, Hi Trì cau mày: "Hình như sai rồi thì phải Cố sư huynh, này rõ ràng là rượu mà."

Cố Lương nói: "Đệ uống nhiều rồi đầu lưỡi không nhanh nhạy nữa, cái gì mà rượu hay không rượu, đây là canh giải rượu."

Hi Trì uống xong rồi nhưng vẫn phản bác: "Đây là rượu."

Sắc mặt Cố Lương đột nhiên âm trầm, hắn nói với Hi Trì: "Diêu Hi, đệ muốn nói chuyện gì với vị bằng hữu mới quen kia cũng đều được, nhưng tốt nhất đừng có nghị luận chuyện triều chính, cũng nhất quyết không được nói lời chửi bới triều đình."

Hi Trì một chén đã ngã, Cố Lương nhanh chóng sai quản gia đưa y vào phòng nghỉ ngơi.

Hắn còn phải diện Thánh.

Chung Diệp uống rượu xong không hề biểu hiện có men say trong người, hắn đứng trong hành lang dài, Kiều Kiều đáp trên vai hắn, Chung Diệp dùng một tay đùa mỏ con diều hâu.

Tuy nam nhân trước mặt chỉ diện một thân quần áo thô sơ, nhưng khí thế toát ra vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy áp lực, cái uy áp chế của đế vương không che giấu được, quý khí phảng phất xung quanh từ khi sinh ra đã có sẵn.

Cố Lương nhịn không được thở dài.

Đôi mắt Hi Trì đủ tinh tường, có thể nhìn ra người trước mắt này không tầm thường, cũng tiên đoán người này về sau có thể làm nên nghiệp lớn trên triều, nhưng không đoán được đây chính là Hoàng Đế.

Có điều cho dù là ai đoán tới đoán lui cũng đoán không được đường đường là một Hoàng Đế lại tìm đến nơi hương dã này mua vui.

Hắn nhanh chân chạy đến quỳ xuống hành đại lễ: "Thần tri huyện huyện Thanh Cố Lương bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Bàn tay Chung Diệp tiếp tục vuốt ve tấm lông màu xám của diều hâu, con ác điểu đậu đó cho người ta cảm giác không tốt lắm.

Đối phương chậm chạp chưa lên tiếng, trái tim Cố Lương càng ngày càng tụt xuống sâu, càng ngày càng sợ hãi.

Chung Diệp cất giọng lãnh đạm: "Ngươi ở huyện Thanh làm việc không tồi, nơi này nhiều năm bị nạn thổ phỉ ngang ngược, dạo này bắt được rất nhiều, bá tánh đều rất cảm kích ngươi."

"Là triều đình đã cho thần cơ hội này, thần phải cảm tạ Hoàng Thượng." Cố Lương nói, "Phân ưu cho Hoàng Thượng là chức trách của thần."

Chung Diệp nhìn về phía nơi xa: "Ngươi nằm trong số ba người đậu đạt kỳ thi đình, xuất thân Bảng Nhãn, lại nhậm chức ở huyện Thanh nho nhỏ, ngươi có cảm thấy nhân tài không được trọng dụng hay không?"

Trong lòng Cố Lương đích thực có suy nghĩ như vậy.

Nhưng nghĩ là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác: "Thần không dám, dù ở chức vị nào, thần nhất định sẽ tận tâm tận lực."

Chung Diệp nhẹ nhàng nói: "Đại Huyên có mười bốn tỉnh, một trăm tám mươi hai phủ, một nghìn năm trăm ba mươi huyện, huyện lệnh tuy nhỏ, nhưng vẫn phải quản lý sinh kế một phương, một kẻ chỉ đảm nhận chức huyện lệnh thôi mà còn không làm nổi, trẫm không thể ủy thác những trọng trách khác cho hắn được."

Cố Lương vốn có ý muốn bỏ ra một số tiền cho Bộ Lại để người ta thuyên chuyển mình đến nơi khác, nghe xong lời Chung Diệp nói, hắn thấy lòng mình nóng lên: "Thần đã hiểu."

Tuy hắn vẫn chưa hiểu cảm xúc của Hoàng Thượng, nhưng trước mắt có vẻ phỏng đoán của Hi Trì không sai. Nếu hắn cứ ở lại đây làm cho tốt thì có khả năng được đề bạt, thậm chí khả năng này là rất cao.

Có kẻ đọc sách nào vào triều làm quan mà không ôm ý nghĩ trung quân? Cố Lương cũng ôm tâm tư trung với quân chủ chân thành, tuy rằng từng có oán có giận, có từng cảm thấy bản thân là nhân tài mà không được trọng dụng, nhưng suy cho cùng hắn vẫn nguyện ý tận trung với triều đình.

Tư tưởng Quân quân thần thần, quân vi thần cương, phụ vi tử cương* đã thẩm thấu trong tâm trí mỗi một đại thần.

*Quân vi thần cương, phụ vi tử cương: quân chủ dẫn đường cho thần tử, người cha dẫn đường cho con trai.

"Lui ra đi." Chung Diệp nói, "Trẫm đi xem Diêu Hi."

Cố Lương nhịn không được, tâu: "Hoàng Thượng, thần muốn nói chuyện về Diêu Hi. Danh tiếng của đệ ấy ở Lật Nam rất lớn, cũng quen biết rất nhiều người, nhưng lần này đệ ấy vào kinh chỉ vì ân sư, không hề liên quan gì đến Thịnh Nguyệt."

Chung Diệp cong môi giễu cợt.

Cảm tình với sư huynh sư đệ quả nhiên thâm sâu, đến lúc này rồi Cố Lương vẫn còn dám giải thích cho Hi Trì, hắn không sợ lại bị biếm đến nơi xa hơn sao.

"Trẫm biết rồi." Chung Diệp nói, "Tạm thời đừng nói cho y biết thân phận trẫm, nếu ngươi hé răng trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi."

Tuy giọng điệu đối phương rất hờ hững, không có nửa phần âm trầm lạnh buốt, nhưng trên người Cố Lương vẫn đổ mồ hôi lạnh trong nháy mắt.

Với tâm địa lạnh lùng của Chung Diệp, hắn biết Hoàng Thượng có thể làm ra bất kì loại chuyện tàn nhẫn nào.

Dù cho Thịnh thái sư đã chết, Chung Diệp vẫn hận thấu xương đào tìm xương cốt đem nghiền thành tro.

Vị Hoàng Đế trẻ tuổi này có hùng tài đại lược*, cũng biết cả mưu mô tính kế, là một quân chủ anh minh. Nhưng trong lòng hắn có rất nhiều ý nghĩ đen tối, việc hắn làm ra có cả quang minh chính đại, cũng có cả những thủ đoạn bẩn thỉu không tiện để người biết được.

*Hùng tài đại lược: tài trí mưu lược kiệt xuất.

Cố Lương nói: "Tuân chỉ, thần sẽ không lộ ra dù chỉ nửa chữ."

Chung Diệp vỗ nhẹ lên cánh diều hâu, nháy mắt đôi cánh lớn mở rộng, con ác điểu phát ra một tiếng động dài bay vút lên trời.

Diều hâu nhanh chóng bay đi xa, Chung Diệp không thích nuôi mấy con chim nhỏ chỉ biết hót trong lồng, hắn thích thuần hóa chim săn mồi.

...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...

Hi Trì sau khi say ngủ rất sâu, trên người toàn là mùi thơm ngào ngạt của rượu hoa quế, vì thể chất đặc thù, mỗi lần uống rượu cả người y đều rất dễ dàng đỏ ửng một mảnh. Chung Diệp dùng khăn lạnh lau lau gương mặt ửng đỏ cho y.

Hi Trì mở mắt từ trong mờ mịt, giương mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân.

Vẻ mặt Chung Diệp trầm tĩnh.

Hi Trì vẫn chưa tỉnh rượu, y dùng gương mặt cọ cọ lên tay Chung Diệp: "Nghĩa huynh, huynh tốt thật đấy."

Hi Trì có một đám huynh đệ chơi rất thân, có điều ai nấy đều cùng một dạng với Cố Lương không câu nệ tiểu tiết, đến bản thân mình còn lo không xong khỏi nói đến việc chiếu cố người khác.

Chung Diệp nắm chiếc cằm nhòn nhọn của Hi Trì, Hi Trì có khuôn mặt trái xoan, thân là nam tử lại xinh đẹp đến mức này.

Là một công tử tuấn mỹ hiếm có.

Chung Diệp hỏi: "Ngươi thật sự chỉ thích các nữ tử xinh đẹp?"

Đầu óc Hi Trì choáng váng, đáp: "Các nàng nào có đẹp được như nghĩa huynh."

HẾT CHƯƠNG 10

Hơ: vậy là đi được 1/5 chặng đường rồi. Tui thấy tui chậm thiệt nhưng mà do tui ôm đồm nhiều quá nên thành ra mỗi tuần làm được có 1 chương:vvvv Cùng nhây với tui nghen hí hí:>>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK