Trong nháy mắt, Hi Trì hoảng hốt.
Vì vị Thiên Tử ngồi trên ngôi cao kia lại giống nghĩa huynh Lý Huyền Độ của y một cách không ngờ.
Nhưng nghĩa huynh của y chỉ là một thư sinh bình thường, gia cảnh bần cùng ngụ tại huyện Thanh hẻo lánh, sao có thể có quan hệ gì với Đương kim Hoàng Thượng?
Hi Trì nghĩ hẳn là do bản thân nhớ nghĩa huynh quá rồi, bây giờ nhìn ai cũng ra huynh ấy.
Nhìn kỹ lại thì y phục của Hoàng Thượng tôn lên khí chất ung dung quý khí của người, cũng có chút cảm giác u ám âm hiểm, lại càng không giống với khí chất ôn hòa thiện lương như ánh trăng sáng của nghĩa huynh.
Huống hồ chuỗi ngọc trên mũ miện còn che mất phần lớn gương mặt Hoàng Thượng, Hi Trì nhìn không thấu.
Hi Tu Viễn trông thấy Hi Trì dám lớn mật như vậy, lần đầu diện kiến Hoàng Thượng mà dám ngay trước mặt văn võ bá quan nhìn thẳng vào người, trái tim người làm huynh trưởng như hắn thiếu điều nhảy thót lên tận cổ họng. Dưới gầm bàn, Hi Tu Viễn dùng chân âm thầm chạm vào chân Hi Trì.
—— Đệ không muốn sống nữa hay sao?!
—— Ai lại dám dùng ánh mắt đó nhìn thẳng vào Hoàng Thượng như vậy? Đây là đại bất kính! Đến cả cha chúng ta cũng không dám nhìn như thế!
Hi Tu Viễn không nói ra nhưng cũng đủ cho Hi Trì hiểu ra ý anh trai. Dù sao cũng đã ở trong quân cùng nhau đánh giặc suốt hơn một năm trời, anh em hai người ít nhiều cũng có sự ăn ý với nhau.
Hi Trì nhanh chóng cúi đầu xuống, không nhìn nữa, Hoàng Thượng thì cũng chỉ là nam nhân còn trẻ tuổi sung sức thôi, có gì đẹp hơn nữa đâu.
Dung nhan nghĩa huynh nhất thế vô song, khí thế Hoàng Thượng so với huynh ấy đúng là lớn hơn một chút, nhưng Hi Trì thật sự không thấy vị Hoàng Đế này có điểm nào đẹp hơn nghĩa huynh của y.
Ngón tay thon dài của Chung Diệp nắm chặt lấy kim bôi*, âm điệu vẫn cao ngạo lạnh nhạt như từ trước tới giờ: "Hi ái khanh, chẳng hay đây chính là nhị công tử của quý phủ?"
*Kim bôi: đại khái là cái cốc/ly/tách bằng vàng, nhưng trong ngữ cảnh này vì chưa rõ nó là cái gì nên mình để nguyên vậy nha.
Thành Vương vội vàng dẫn Hi Trì về phía trước bái kiến: "Thưa vâng, đây là khuyển tử Hi Trì."
Suốt hai năm qua, Chung Diệp vẫn không ngừng suy đoán về danh tính thật sự của Hi Trì, hắn cũng không ngừng điều tra thông tin.
Lần đầu gặp mặt Hi Trì lúc ấy, hắn thuận miệng bịa ra cái tên "Lý Huyền Độ" và một thân phận giả, không ngờ rằng thân phận "Diêu Hi" của người kia cũng là giả.
Dù sao thì cái tên Diêu Hi kia vốn đã danh chấn thiên hạ, làm sao có khả năng nó là giả được chứ, trên đời còn có người muốn thân phận giả của bản thân còn nổi tiếng hơn thân phận thật sự hay sao?
Hắn vốn tưởng Hi Trì đã về nhà cưới vợ sinh con, rời xa chuyện triều chính, đang trải qua những ngày tháng ẩn cư ở một nơi hương dã nào đó, không ngờ mấy năm nay Hi Trì lại ở Nghênh Châu bài ưu giải nạn cho Hoàng Đế hắn, cùng với Hi Tu Viễn dẹp sạch mối họa cho lê dân bách tính.
Chung Diệp nói: "Nhị công tử ôn tồn lễ độ, quân tử đoan chính, lần bình định loạn đảng Nghênh Châu này đã hiến không ít kế sách, lập nhiều công lao. Hi ái khanh, ngươi nuôi dạy được hai nhi tử như thế, thật sự là phúc phận của gia môn, cũng là phúc phận của triều đình Đại Huyên ta."
Thành Vương đắc ý vô cùng.
Ông sao có thể không đắc ý hơn khối người khác được, ông chỉ hận không thể gặp người liền khoe: Thằng nhóc anh tuấn đẹp trai với đôi mắt to này là thằng con đầu của ta đây, nó chính là Vân Huy Đại tướng quân! Còn thằng nhóc có khuôn mặt không thua gì thần tiên cái thế này chính là con trai nhỏ của ta đấy, nhìn xem nó đẹp hơn con ngươi, đúng không?
Thành Vương mừng húm đến nỗi lông mày của ông thiếu điều rớt khỏi khuôn mặt, ngũ quan bay tứ tung: "Hoàng Thượng quá lời rồi, lão thần chỉ được công sinh thành, hai đứa nó trời sinh đã rất tốt."
Các vương công hoàng tộc khác đứng cạnh Thành Vương xị cả mặt, nhìn cái bộ dạng Thành Vương đã vớ bở được món hời còn bày đặt khoe mẽ ở trước mặt Hoàng Thượng kia, họ chỉ hận không thể đá ông mấy cái cho hả giận.
Chung Diệp cười như không cười: "Tu Viễn đã nhận phong thưởng, thắng trận trở về, trẫm đương nhiên phải thưởng thật hậu hĩnh, trẫm còn tính gả Trường Nhạc quận chúa cho Tu Viễn. Nhị công tử, ngươi muốn được thưởng cái gì?"
Thành Vương còn nhớ thương mấy mối hôn sự của Hi Trì, ông cất lời: "A Trì vẫn chưa có hôn phối nào hợp ý, không bằng người cũng ban cho nó một mối hôn sự tốt..."
Chung Diệp nói: "Nhị công tử chung linh dục tú*, trẫm phải chọn cho y một người có thân phận thật tôn quý mới được."
*Chung linh dục tú: hiền tài sinh ra từ vùng đất thiêng.
Thành Vương càng vui mừng: "Tạ chủ long ân!"
"A Trì, mau tạ ơn Hoàng Thượng!"
Đứng trước mặt Hoàng Đế, Hi Trì không thể không nể mặt mà phản bác, thiên hạ hiện nay chưa ổn định, chuyện này để về sau vẫn còn có cơ hội xoay chuyển, tạm gác nó qua một bên đã.
Y đành theo lời phụ vương: "Tạ chủ long ân".
Trở lại chỗ ngồi, Hi Trì bấy giờ mới phát giác ra toàn thân mình cực kỳ không thoải mái.
Cuối cùng y cũng nhận ra rốt cuộc là không thoải mái ở chỗ nào.
Một trong số đó chính là việc đứng trước Hoàng Thượng y nhất định phải quỳ, đầu gối y đã tê dại từ lâu.
Hi Trì không phải là kiểu người thích quỳ gối. Dẫu biết mối quan hệ giữa quân chủ thần tử hay thân phụ và nhi tử cần phải bền chặt, nhưng y vốn không phải là loại người vừa nhác thấy bóng người cao quý hơn mình liền quỳ gối dập đầu.
Tư tưởng của người trong Kinh khác xa với tư tưởng của Hi Trì, thử tưởng tượng khi y nói ra suy nghĩ của mình đi, nhất định sẽ bị thiên hạ chê cười.
Chẳng nói đâu xa, chỉ cần để cho phụ thân và huynh trưởng biết được cũng sẽ bị chê cười như vậy thôi.
Thành Vương và Hi Tu Viễn sống trong môi trường này từ khi còn trẻ, tư tưởng của hai người họ luôn là cho dù bản thân có quan trọng đến đâu cũng không thể so được với ân điển của Hoàng Thượng, nhìn thấy Hoàng Thượng thì nhất định phải thần phục.
Bởi vậy Hi Trì chỉ có thể giữ suy nghĩ đó trong đầu mà thôi.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho...
Sau cùng, chúng thần tử cùng nhau nâng cốc, thưởng thức ca diễn.
Các đại thần khác đều muốn cô lập Thành Vương, tên Thành Vương đó đáng ghét cực kỳ! Quá khoe khoang! Há mồm ngậm miệng toàn là "Xem con trai ta kìa", làm như có mỗi ông ta có hai đứa con trai vậy.
Nhưng ai bảo Thành Vương là sủng thần chứ, Hi Tu Viễn lại giữ chức vị quan trọng trong triều, gia đình họ có thực quyền trong Kinh thành này, về sau còn nhiều chuyện phải dựa vào Hi gia, nên dù có ghét cay ghét đắng thì cũng chỉ có thể giữ trong lòng, ngoài mặt vẫn phải trái lương tâm mà khen ngợi vài câu kiểu kiểu "Lệnh lang thật không tồi!"
Trịnh Như đứng một bên cười nói với Chung Diệp: "Trần đại nhân và Giản đại nhân trông thú vị thật, ngoài mặt thì cười nói với Thành Vương, quay mặt đi liền trừng mắt với bóng lưng ông ấy."
Trịnh Như đứng bên cạnh Chung Diệp ở nơi cao nhất, ngồi trên cao thì nhìn được xa hơn, cũng có thể thu vào mắt mọi nhất cử nhất động, mọi loại thái độ của các quan viên đại thần.
Trịnh Như nói vài lời vì Chung Diệp ngồi ở trên này luôn luôn một mình, trông người thật cô đơn biết bao, hắn muốn tìm chút việc vui nói cho Chung Diệp nghe.
Nhưng thực tế Chung Diệp khác với nhiều vị Hoàng Đế khác, hắn không cần phải tìm khoái lạc.
Chưa kể, Chung Diệp thầm nghĩ người thú vị chưa chắc là hai lão cáo già Trần Quang với Giản Thanh Sương kia đâu, mà phải là Thành Vương mới đúng.
Hi gia như dầu thêm vào lửa, như hoa trên nền gấm, bảo đao Thành Vương vẫn chưa già mà hai đứa con trai ông đã trưởng thành, một nhà này không khác gì mặt trời ban trưa, dưới sự thống trị của Chung Diệp, Hi gia muốn đuổi theo quyền thế tối cao của Thịnh gia năm đó là không thể, nhưng cũng đã đủ để theo kịp quyền lực của Thịnh gia lúc bình thường.
Thành Vương không có ý định cấu kết với bất cứ kẻ nào, ngược lại còn cố ý khiến cho vài đại thần quyền thế chán ghét ông, làm cho bọn người đó không muốn qua lại với Hi gia.
Quả nhiên rất hiểu đạo lý bo bo giữ mình, biết đứng về bên nào thì có thể tồn tại được lâu dài nhất.
Lại nhìn đến Hi Tu Viễn, Hi Tu Viễn không cao ngạo không siểm nịnh, mỗi lần tiến cung bẩm tấu công việc không ai có thể tìm được nửa điểm kiêu ngạo hay tự mãn trong thái độ lẫn lời nói của hắn. Ở cái tuổi này không cần biết có phải hắn giả vờ hay không, tất cả đều minh chứng hắn là người trầm ổn và có tài.
Chung Diệp không ghét người tài đức sáng suốt, là một Hoàng Đế, hắn sẽ trọng dụng tất cả những kẻ có thể giúp hắn.
Có điều...
Chung Diệp siết chặt cái ly trong tay, tên Hi Tu Viễn kia có phải là ngồi gần Hi Trì quá rồi hay không?
Hai anh em mà ngồi sát rạt nói chuyện thế kia cũng được sao? Hai người mà lại chia nhau một đĩa gà cùng ăn cũng xem được sao?
Chung Diệp lạnh lùng híp híp mắt.
Hi Tu Viễn lắc đầu nói: "Phụ vương chúng ta lại chọc người ta tức giận nữa rồi, ta đoán lúc trước Bộ Hộ làm khó dễ chúng ta, cố ý trì hoãn việc phát lương khiến cho quân tâm náo động là bởi vì Trần Quang nhìn Phụ vương không vừa mắt."
Hi Trì nhịn không được liền cười: "Cha thiếu nợ thì con phải trả, về sau có khi bọn họ sẽ tính lên đầu đại ca đấy, huynh nhất định phải đứng thật vững."
"Chịu không được đâu, mấy lão cáo già này giỏi nhất là cắn sau lưng người khác, đến Hoàng Thượng cũng kiêng kị bọn họ." Hi Tu Viễn nói, "Có điều đối phó với đám người này lâu cũng có thể học được nhiều điều. Những người này còn kém xa so với Thịnh gia năm đó, những gì Hoàng Thượng làm để đối phó với Thịnh gia mới thực sự là kinh tâm động phách, ta tốt xấu gì cũng có cha chống lưng đằng sau, còn Hoàng Thượng năm ấy hoàn toàn chỉ có một mình, chỉ cần đi nhầm một bước thôi chính là tự đẩy mình xuống vực sâu vạn dặm."
Đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ mới có thể trưởng thành nhanh chóng, Hi Tu Viễn là loại người sợ hãi sẽ suy sụp sao?
Đến cái chết hắn còn không sợ nói gì đến những chuyện đó. Huống hồ, những kẻ làm khó hắn chỉ là cái móng tay so với những kẻ ngày xưa từng chèn ép Hoàng Thượng, chuyện hắn đối mặt cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Hai người đang tán gẫu với nhau thì thái giám theo hầu Hoàng Thượng Trịnh Như bỗng đi tới cùng với một đĩa thịt gà nướng: "Hi công tử, Hoàng Thượng nghĩ ngài thích món này nên sai nô tài đưa tới cho ngài."
Hi Trì nghiêm túc nhìn Trịnh Như.
Trí nhớ Hi Trì luôn rất tốt, y cứ cảm thấy hình như mình đã gặp qua người này ở nơi nào đó rồi thì phải. Nhưng cả hai chỉ giáp mặt đúng một lần, lần đó Trịnh Như còn ngụy trang thành một ông già bán quạt mà thôi, nên trong nhất thời Hi Trì không thể nhớ nổi nơi đó là nơi nào, đã xảy ra chuyện gì.
Biển người mênh mông, hầu hết mọi người đều chẳng thể nhớ ra chủ quán bán đồ cho mình ngày hôm qua là người như thế nào, chứ đừng nói làm sao nhớ được chủ quán từng gặp mặt đúng một lần vào hai năm trước. Lần đó Trịnh Như ăn mặc rách nát, bây giờ lại diện một thân cẩm y gọn gàng, chỉ có gương mặt là tương tự nhau.
Hi Tu Viễn từng là một trong những người làm việc dưới sự chỉ đạo của Trịnh Như, nên thái độ của hắn với vị công công này vẫn khách khí như trước: "Đa tạ Trịnh công công."
Trịnh Như bình thường hiếm khi niềm nở với người ta, ngay cả đại thần quyền cao chức trọng như Thành Vương cũng rất ít khi nhận được vẻ mặt dễ chịu, vậy mà hôm nay lại rất ôn hòa mỉm cười với Hi Trì: "Hi công tử cứ từ từ ăn, hai vị mỗi người một đĩa."
Nửa khắc sau Hi Trì mới phản ứng lại: "Vị công công này, hình như đệ từng gặp một lần rồi thì phải, ông lão từng bán phiến trụy dạo ở một trấn nhỏ."
Hi Tu Viễn không tin: "Đệ nhớ lầm rồi đấy, người giống người vốn không thiếu, Trịnh công công xưa nay luôn bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng, nhân vật lợi hại như vậy sao lại tự dưng ra ngoài đường bày hàng bán quán."
Hi Trì đang tính xé đùi gà ra ăn thì bị Hi Tu Viễn giựt mất: "Đây là Hoàng Thượng ban thưởng cho đại ca."
Hi Trì nói: "Đại ca, huynh chờ đấy, đệ về nhà sẽ mách phụ vương trước, chờ huynh cưới tẩu tử vào cửa đệ sẽ mách tẩu tử lần nữa huynh cướp đùi gà của đệ."
Trường Nhạc quận chúa là tân nương Hoàng Thượng ban thưởng cho Hi Tu Viễn, là Hi Tu Viễn tự có được nhờ vào quân công của chính bản thân chứ không phải dựa vào tên tuổi của Thành Vương. Hi Tu Viễn đương nhiên rất vừa ý mối hôn sự này.
Hi Trì còn nhớ hồi mới nhận thân, Hi Tu Viễn khi đó vẫn là huynh trưởng mẫu mực có thứ gì tốt đều nhường cho đệ đệ hết, còn cho đệ đệ trụ trong tư viện.
Quả nhiên! Ở chung với nhau lâu mới hiểu thấu lòng nhau! Đủ thân thiết rồi mới phát hiện đại ca gì đó cũng cùng một dạng với đám sư huynh ở Thư viện của mình thôi!
Hi Tu Viễn tách xương với thịt ra làm đôi, để thịt lên một chiếc đĩa mới rồi đẩy cho Hi Trì: "Cho đệ."
Ở trên cao Trịnh Như lặng lẽ bước lùi cách xa Chung Diệp hai bước.
...
Tiệc tối đã kết thúc, Hi Trì cũng nên hồi phủ thôi, y đi cùng cha và huynh trưởng, Thành Vương đã uống không ít rượu, Hi Tu Viễn nhanh chân tiến về phía trước dìu phụ vương.
Bỗng nhiên một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên từ đằng sau, chủ nhân của nó là Trịnh Như.
Trịnh Như vội vàng chạy tới: "Hi công tử xin dừng bước!"
Hi Trì nhẹ nhàng xoay người, ánh đèn trong cung đáp xuống khuôn mặt ngập tràn ý cười mà tuấn mỹ của y, đôi mắt vì nụ cười mà khép lại một chút: "Vâng?"
Hi Tu Viễn và Thành Vương cũng thấy khó hiểu: "Trịnh công công, ngài đây còn có chuyện gì sao?"
Trịnh Như phất cây phất trần trong tay, nói: "Thành Vương, Hi tướng quân, Hoàng Thượng muốn Hi nhị công tử ở lại gặp mặt riêng một chút, hai vị có thể hồi phủ trước."
Thành Vương lo lắng: "Không thể cho ta đi cùng sao?"
Ông sợ con trai mình lần đầu diện kiến riêng với Hoàng Thượng chẳng may nói gì đó không phải chọc giận người thì khốn.
Hi Trì tuy thông tuệ nhưng nó vẫn chỉ là một thường dân chưa từng kinh qua những phức tạp của chốn quan trường, càng không biết cách phải đối mặt với quân vương thế nào mới đúng.
Thành Vương làm trưởng bối, ông không yên tâm để nhóc ngốc Hi Trì này một mình trước một người đa mưu túc trí như Hoàng Thượng.
Trịnh Như nở một nụ cười giả tạo: "Thành Vương điện hạ, lão thần ngài đã quá chén rồi. Hi tướng quân, mau dìu phụ thân ngài hồi phủ uống chén canh giải rượu rồi nghỉ ngơi đi, Hi công tử, ngươi đi theo ta."
Hi Trì đột nhiên bị ngăn lại cũng không hiểu ra làm sao, Hoàng Thượng muốn gặp mặt riêng mình, có chuyện gì được cơ chứ.
Nhưng y không cảm thấy có gì cần phải căng thẳng quá, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, không sợ chuyện gì bất ngờ, cứ bình tâm chậm rãi ứng phó là ổn cả thôi.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho...
Một hàng cung nữ cầm đèn đứng hai bên hành lang dài gấp khúc, Hi Trì nhanh chân đi theo bên cạnh Trịnh Như, Trịnh Như dẫn đường, từ xa xa nhìn thấy thân ảnh một nam nhân đứng thẳng tắp.
Nam tử một thân long bào màu đen tuyền, trường thân ngọc lập cứ thế sừng sững trong gió đêm, mũ miện đính chuỗi ngọc đã cởi ra từ lâu, tóc dài để duỗi sau lưng, tuy chỉ là một bóng lưng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy bị áp bức sâu sắc.
Trịnh Như nói: "Hoàng Thượng, Hi công tử đã tới."
"Ngươi lui ra đi."
Thanh âm này ôn hòa hơn nhiều, cứ như người cất tiếng lạnh lùng trước bao nhiêu thần tử khi nãy là hai người khác nhau vậy.
Đáy lòng Hi Trì khẽ động.
Người trước mặt chậm rãi xoay lại, ánh trăng hòa cùng ánh đèn vàng rải khắp cung đình, Hi Trì lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú mà thâm thúy của đối phương, cũng nhận ra thân phận người ấy.
Chung Diệp của bây giờ khí chất hoàn toàn khác hai năm trước.
Hi Trì vẫn còn nhớ rõ đoạn thời gian cùng lui tới với Chung Diệp, người ấy như gió xuân ấm áp, lại như ánh trăng dịu dàng, nhìn thế nào cũng không thể giống bộ dáng lạnh lùng hung ác nham hiểm như hiện tại.
Chung Diệp ngoài cười nhưng trong không cười: "Hiền đệ, phu nhân ngươi cưới đâu rồi? Sao không đưa theo tới cho trẫm nhìn một chút?"
Do dự một lát, Hi Trì to gan nói: "Nghĩa huynh, sao huynh lại trở nên như thế này? Sao không còn tiêu sái như trước đây nữa."
Chung Diệp nghiến răng, hắn đương nhiên đã tin lời Hi Trì viết trong lá thư để lại cho hắn, luôn cho rằng Hi Trì đã cưới vợ rồi cùng người đó ẩn cư nơi thôn dã nào đó.
Nhưng hắn chỉ có thể nhắm mắt đè xuống mọi tâm tư cuộn trào trong lòng: "Triều sự bận rộn, trẫm trăm công nghìn việc, không có thời gian làm người nhàn rỗi."
Hi Trì nhớ lại những chuyện đã qua, bỗng nhiên nhận ra tất cả: "Vậy lúc đó là huynh cải trang vi hành đến tỉnh Vệ Lê? Vậy mà Cố sư huynh lại không nói cho ta biết thân phận của huynh, quả nhiên thật không có nghĩa khí."
"Là trẫm bắt hắn im lặng." Chung Diệp nói, "Trẫm lo nếu nói cho ngươi biết thân phận thật sự sẽ khiến ngươi câu nệ. Không ngờ lại khiến huynh đệ chúng ta bị thất lạc nhau hai năm."
Hi Trì vô cùng vui vẻ, y cười nói: "Gặp lại được là tốt rồi, ta lúc nào cũng nhớ nghĩa huynh."
Chung Diệp không tin: "Nhớ ta bao nhiêu?"
Hi Trì nói: "Ta xưa giờ rất ít khi nằm mơ thấy ai đó, nhưng gần đây lại thường xuyên mơ được cùng huynh du sơn ngoạn thủy."
Lời Hi Trì nói chính là sự thật, y có rất nhiều bạn bè nhưng người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của y chỉ có mỗi mình Chung Diệp.
Chung Diệp giơ tay xoa đầu Hi Trì: "Trẫm không tin."
Hi Trì lùi về sau: "Huynh làm rối tóc ta hết cả rồi."
Qua hai năm Hi Trì đã cao lên rất nhiều, trông y cao cao lại ngay thẳng, công tử dịu dàng như chi lan ngọc thụ.
Nhưng tính cách vẫn như trước đây.
Chung Diệp hỏi: "Biết được thân phận thật sự của trẫm rồi, ngươi có sợ không?"
Hi Trì cười cười: "Trước kia kính trọng nghĩa huynh, bây giờ kính trọng Hoàng Thượng."
Ánh mắt Chung Diệp sâu thẳm, cái hắn muốn không phải là được kính trọng.
Hắn muốn đan một tấm lưới vây lấy Hi Trì không một kẽ hở, chỉ để bản thân chậm rãi thưởng thức, thân mật mà sở hữu.
HẾT CHƯƠNG 25