Lời Hi Trì nói là sự thật, y thật lòng cảm thấy Chung Diệp rất tuấn mỹ.
Ai nấy đều nói Thịnh Nguyệt người cũng như tên, như trăng sáng trên cao.
Hi Trì thì lại không cho là đúng.
Y cảm thấy đức hạnh của Chung Diệp mới như vầng trăng sáng, hoàn mỹ không tì vết. Phong thái của Thịnh Nguyệt còn khuya mới với tới được một phần mười Chung Diệp.
Lý Huyền Độ, Huyền Độ* không phải có ý nghĩa là ánh trăng sao.
*玄度 Hán Việt "Huyền Độ". Hông nhưng mà ý nghĩa của nó là "thâm thúy" chứ tui tra nát từ điển cũng không thấy có liên quan gì đến ánh trăng =))))))))))
Nổi danh cùng thời với Thịnh Nguyệt luôn là chuyện cực kỳ đau khổ đối với Hi Trì, y muốn nổi danh cùng với Chung Diệp hơn cơ.
Ngón tay thon dài cùng lòng bàn tay của Chung Diệp giữ lấy chiếc cằm nhòn nhọn của Hi Trì: "Ta tuấn mỹ thì có ích lợi gì đâu, ta còn chẳng phải một cô nương."
Hi Trì không hiểu được giữa hai chuyện này thì có liên quan gì với nhau, không phải là một cô nương thì không phải là cô nương thôi, nếu Chung Diệp là nữ tử thì ba người họ làm sao mà đi tắm suối nước nóng cùng nhau được.
Y hoang mang nhìn Chung Diệp: "Thế thì có liên quan gì?"
Đôi mắt Hi Trì quả thật rất đẹp, trắng đen rõ ràng câu hồn đoạt phách, vì say rượu mà còn vương chút ánh nước mơ màng mang cảm giác vừa mềm mại vừa tươi sáng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt y thôi đã có thể chìm đắm vào nó.
Kiểu khuôn mặt mềm mại dịu dàng lại còn hay liếc mắt đưa tình này khiến cho Chung Diệp luôn nghi ngờ liệu có phải Hi Trì thích hắn hay không.
Hơi thở Chung Diệp chậm mất nửa nhịp, hắn cúi đầu, đôi môi mỏng của hắn một chút nữa thôi đã cọ qua làn môi Hi Trì, cuối cùng dừng bên tai y nói: "Thật không có liên quan gì sao?"
Mùi hương rượu hoa quế tỏa ra thơm ngào ngạt trong không gian, Hi Trì thật sự đã say đến bí tỉ: "Nghĩa huynh, giọng huynh hay thật đấy."
Giọng nói hắn trầm thấp lạnh lùng, khiến lòng người ta tê dại, giọng nói như vậy thật sự rất dễ nghe.
Chung Diệp híp đôi mắt phượng, hắn còn muốn nói chút gì đó nhưng Hi Trì đã ngủ rồi.
Chung Diệp đi tới bên cửa sổ.
Sắc trời nhanh chóng chuyển sang tối đen, vầng trăng lưỡi liềm vắt ngang giữa thôn sơn, mọi thanh âm đều ngừng lại.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Cố Lương ở bên kia không ngừng bất an lo sợ, hắn nhìn thấy Chung Diệp đi vào phòng Hi Trì, mãi mà vẫn chưa ra.
Thật ra Cố Lương vốn chẳng nghĩ đến chuyện hai nam nhân ở chung với nhau thì có thể làm ra chuyện gì, trước kia lúc còn học ở thư viện, mỗi ngày hắn lăn lộn với bao nhiêu nam nhân như thế mà chẳng thể sinh ra chút hứng thú nào.
Nhưng sau một thời gian dài, hắn không thể nào không hoài nghi.
Cố Lương ở ngoài cứ dạo tới dạo lui, Cố quản gia đã lớn tuổi, hiểu nhiều biết nhiều, ông tiến đến nói bên tai Cố Lương mấy câu.
Ngay sau đó miệng Cố Lương há to đến mức nhét một quả trứng gà vào vẫn còn dư.
Lật Nam chẳng thiếu gì mỹ nhân, năm đó đệ nhất mỹ nhân Đại Huyên chính là tiểu thư Diêu gia ở Lật Nam. Thủy thổ dưỡng nhân*, dù là nam hay nữ của Lật Nam từ khi sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, ở nơi mỹ nhân nhiều như mây này, dung mạo Hi Trì lại vượt qua vô số tuấn nam trở thành Lật Nam đệ nhất công tử, có thể hiểu được y tuấn tú đến mức nào.
*Thủy thổ dưỡng nhân: câu này có thể hiểu là đất và nước nuôi dưỡng ra con người, thường là người tài, người đẹp,...
Hậu cung của Đương kim Hoàng Thượng đến giờ vẫn trống trơn, có không ít đại thần khuyên can hắn mau chóng lập Hậu sớm ngày khai chi tán diệp cho Hoàng Gia hắn chẳng thèm nghe.
Chắc không phải Thánh Thượng có đam mê đặc thù nào đó đâu... nhỉ?
Cố Lương thân là thần tử nào dám hỏi đến, cũng không dám vọt vào đó ngó xem tình huống bên trong là như thế nào.
Chung Diệp là thiên tử, thiên tử mà giận thì kết cục chỉ có phơi thây ngàn dặm, già trẻ trong nhà Cố Lương đang còn chờ hắn quang tông diệu tổ*, hắn đã bị biếm một lần, bây giờ càng không dám tùy tiện chạy vào chọc cho long nhan đại nộ*.
*Quang tông diệu tổ: làm rạng rỡ tổ tông, rạng danh dòng tộc.
*Long nhan đại nộ: mặt rồng giận dữ a.k.a Vua giận.
Nhưng trơ mắt nhìn huynh đệ tốt bị người ta bắt nạt cũng không trượng nghĩa lắm...
Cố Lương nghĩ ra một chủ ý, lần này hắn thật sự cầm theo một bát canh giải rượu, giơ tay gõ cửa.
Bên trong truyền ra giọng nói của Chung Diệp, nghe không ra cảm xúc gì: "Vào đi."
Cố Lương nhẹ nhàng thở ra, nhanh chân bước vào: "Ta —— ta mang đến cho Diêu Hi một chén canh giải rượu, y uống rượu xong rất dễ đau đầu."
Lúc nói chuyện Cố Lương len lén nhìn Hi Trì một chút.
Quần áo Hi Trì y nguyên.
Quần áo Chung Diệp cũng y nguyên.
Trong phòng cũng không bị làm cho lung tung rối loạn.
Tất cả đều ổn.
Chung Diệp quét mắt lạnh lùng liếc hắn một cái: "Canh giải rượu để đó đi."
"Sao có thể làm phiền người——"
Lời còn chưa dứt liền đụng phải ánh mắt âm u lạnh lẽo của Chung Diệp, Cố Lương bị khí tràng của hắn dọa sợ, đầu gối mềm nhũn chạy biến ra ngoài. Ngay cả lão thần đã lăn lộn vài thập niên trong triều lúc nhìn đến Chung Diệp có khi còn thất thố, càng khỏi phải nói đến người trẻ tuổi vừa tiến vào quan trường chưa được hai năm như Cố Lương.
Gần vua như gần cọp, quân tâm khó có thể phỏng đoán.
Chung Diệp tự mình đút cho Hi Trì uống canh giải rượu.
Hi Trì uống xong lại tiếp tục ngủ.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Hôm sau Cố Lương phải đi rồi, cấp trên tới huyện Thanh kiểm tra, hắn không thể không đi.
Thật ra kỳ khảo hạch của triều đình Đại Huyên* là ba năm một lần, không phải quan trên xuống kiểm tra quan cấp dưới, mà là tri huyện sẽ phải đến phủ đệ báo cáo cho tri phủ tình hình công việc của địa phương mình.
*Bản gốc là "triều đại này" nhưng nếu để nguyên thì nó không tự nhiên, chưa kể không có triều đại nào khác để lấy ra so sánh "này" với "nọ" nên mình đổi thành "triều đình Đại Huyên" nha.
Đương nhiên, quan trường vốn sâu như hồ nước, việc có thể nhận được kết quả tốt hay không không chỉ phụ thuộc vào việc tri huyện có làm tốt chức trách của mình hay không, mà còn ở chỗ vị tri huyện đó có quan hệ tốt với quan trên hay không, bạc có ra đúng chỗ cần ra hay không.
Tiền bạc đủ rồi quan lại liền bao che lẫn nhau, thượng cấp bao che hạ cấp, hạ cấp từ đấy thỏa chí xem bánh tính như thịt cá trên thớt mà thoải mái cướp đoạt làm nguy hại một phương. Dù sao trời còn cao Hoàng Đế lại xa, thiên hạ lớn như vậy, quan viên thay nhau che mắt Hoàng Đế, chỉ chọn một chút chuyện dễ nghe báo lên xem như cho có, Hoàng Đế chắc gì đã biết.
Lúc Hi Trì tỉnh lại đã là giữa trưa, uống rượu xong quả nhiên đầu đau như muốn nứt, y mở to mắt nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Y vẫn còn nhớ thoang thoáng chuyện xảy ra đêm qua, có điều không nhớ kỹ lắm.
Hi Trì biết rõ tửu lượng của bản thân, có thể lần uống này cách lần cuối cùng uống rượu quá lâu, nên mới say đến mức nghiêm trọng như vậy. Giữa lúc say như chết hình như có ai đó lau mặt cho mình... Là ai nhỉ?
Chắc chắn không thể là Cố Lương.
Tùy tiện vô tư lự như Cố Lương căn bản không nghĩ đến chuyện làm mấy việc đó.
Trong đầu Hi Trì hiện lên một bóng người mông lung, y nhớ là sau khi mình say hình như đã nói cái gì đó với Chung Diệp, nhưng mà cụ thể là nói gì thì Hi Trì đã quên mất.
Y thôi không nghĩ thêm nữa, dù sao soi chiếu tính cách chính mình nếu nhỡ có uống rượu say cũng sẽ chẳng lỡ lời nói ra chuyện gì không nên nói là được.
Huyện Thanh là một trong những huyện dưới quyền quản lí của phủ Thuần An, Ô Nhân là tri phủ phủ Thuần An, là thượng cấp của Cố Lương, Cố Lương phải lấy lòng người này.
Nhưng hai người vốn có tân thù oán cũ, Cố Lương còn là người có cốt khí như vậy, cố gắng mấy cũng không hạ thấp thể diện mà lấy lòng Ô Nhân được.
Ô Nhân đã sớm nghe nói đến chuyện Cố Lương bị biếm xuống làm tri huyện ở đây.
Chức quan của Cố Lương là tự hắn học hành thi thố mà có được, thi đình lọt vào một trong ba vị trí đầu, được Hoàng Thượng chọn làm Thám Hoa.
Ô Nhân năm đó là chó săn bên người Thịnh Nguyệt, một người đắc đạo gà chó lên trời, cả Ô gia cũng được thơm lây, Ô Nhân vớt được một chức quan, biết cách luồn cúi vài năm sau là nhanh chóng lên làm tri phủ.
Lúc Thịnh gia xảy ra chuyện, số gia tộc bị liên lụy rất nhiều, nhưng Ô gia lại là một trong những con cá lọt lưới may mắn thoát nạn.
Bản lĩnh khác thì Ô Nhân không có, nhưng bản lĩnh khinh thượng mị hạ* thì lại là vô địch.
*Khinh thượng mị hạ: dối trên lừa dưới a.k.a qua mắt cấp trên và dối gạt cấp dưới.
Quan trên một bậc cũng có thể chèn ép người ta đến chết, gã ngồi trong nha môn của Cố Lương cực kì đắc ý vênh váo, chỉ chỉ trỏ trỏ khắp nơi còn tùy tiện sai khiến kẻ khác.
Cố Lương không dám nói gì cả, chỉ đành âm thầm oán giận cái mệnh khổ của mình.
Cuối cùng Ô Nhân chuyển hết người đi nơi khác, dùng công phu sư tử ngoạm ám chỉ Cố Lương phải hiến cho gã năm vạn lượng bạc.
Lúc đó Cố Lương liền sinh ra cảm giác muốn bỏ nghề đi bụi, bôn ba lao lực khắp nơi chẳng vớt được cái gì tốt đẹp, đến cuối còn phải nộp tiền cho tham quan.
Ô Nhân cười lạnh một tiếng nói: "Đấy là quy củ nhiều năm của phủ Thuần An, nếu là người khác, hiếu kính bản quan năm ngàn lượng bạc là được rồi. Ai bảo hai ta lại có tình cảm đồng môn thâm sâu hơn người chứ? Lúc trước ngươi tống cho ta một quyền vì Diêu Hi, đến bây giờ ta còn nhớ rõ đây."
Cố Lương co cụm như con chim cút nhỏ không dám thốt lên lời.
Hắn có cốt khí của hắn, không muốn dập đầu nhận tội xin tha, nhưng cũng không muốn vì cãi cọ với Ô Nhân mà mất đi nốt chức quan này.
Buổi tối, Cố Lương sai người đưa đến rượu ngon mỹ vị hầu hạ Ô Nhân, gã lại chê bai không có nữ nhân. Cái nơi nhỏ tí thâm sơn cùng cốc này, Cố Lương lấy đâu ra mỹ nữ cho gã đây.
Cố Lương ôm một bụng uất ức về nhà, hắn không tìm cớ gạt Hi Trì, nói cho y biết hôm nay hắn phải chịu đựng chuyện gì: "Sư đệ à, nếu tương lai ta bị bãi quan, đệ nhất định phải che chở ta đấy."
Hi Trì bình tĩnh tự hỏi một chút: "Thượng cấp của Ô Nhân là ai? Tuần phủ tỉnh Vệ Lê?"
Cố Lương gật gật đầu: "Tiền nhiệm của ta đã hỏi thăm qua, Ô Nhân có quan hệ rất tốt với tuần phủ tỉnh này, từ lúc không còn được Thịnh gia nâng đỡ gã đã nhanh chóng lập được quan hệ mới, tuần phủ tỉnh này cùng với Bộ Lại có quan hệ nhiều dây mơ rễ má*, đệ có biết ai là chưởng quản Bộ Lại không? Là một Vương gia có công phò tá Thánh Thượng đấy*."
*Gốc: thiên ty vạn lũ a.k.a liên kết theo vô số đường dây.
*Gốc: Tòng long chi công a.k.a người có công cùng Hoàng Đế lập nên nghiệp lớn (theo Baidu).
Cho nên mặc dù Hoàng Thượng đang ở đây, Cố Lương cũng không dám nói cho Hoàng Thượng oan khuất của hắn, hắn sợ đụng chạm đến càng nhiều người, thứ mất đi không chỉ là chức quan, mà còn cả tính mạng cả nhà hắn.
Hi Trì nheo mắt: "Bộ Lại... Xong rồi, ý đồ của Ô Nhân không chỉ có đòi tiền, gã tới đây là đánh chủ ý lên cái mũ cánh chuồn trên đầu huynh đấy, bây giờ huynh có cho gã năm vạn lượng bạc thì lần sau gã vẫn tìm ra cách khác lấy cho bằng được."
Cố Lương rầu rĩ uống một ngụm rượu.
Một bước sai, vạn bước sai. Năm ngoái hắn vẫn còn là một Bảng Nhãn đầy khí phách hăng hái làm việc ở Hàn Lâm Viện, ai mà ngờ đến năm nay lại thành một viên quan sắp bị mất chức?
Hi Trì nghĩ nghĩ nói: "Huyện Thanh ngập lụt quanh năm, năm nay mưa ít nên mới không xảy ra chuyện. Đệ đoán triều đình muốn chi ngân sách để tu sửa đê điều hoặc là làm công trình khác ở đây, bọn chúng đang tìm một viên quan có thể thông đồng với bọn chúng tham ô tiền bạc của triều đình."
Cố Lương hiển nhiên không phải là viên quan có thể thông đồng làm bậy.
Hắn tiếp tục uống rượu.
Hi Trì lại to gan đoán tiếp: "Châu huyện có tới hơn ngàn, huynh nói xem vì sao Hoàng Thượng lại biếm mỗi mình huynh đến cái địa phương này?"
Cố Lương biết suy đoán của Hi Trì luôn luôn đúng, vừa nghĩ về tâm tư muốn trọng dụng hắn của Thánh Thượng liền cảm động khôn nguôi.
Hắn vừa uống rượu vừa đáp: "Hoàng Thượng tin tưởng ta, ta không thể phụ lòng sự tín nhiệm của người mà đi cấu kết với bọn gian thần đó làm loạn."
Chẳng sợ đánh cược tính mạng bản thân, hắn phải nói cho Hoàng Thượng biết chuyện này.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team...
Chạng vạng, Chung Diệp tới, hắn nói đang tản bộ thì tản đến tận đây, Hi Trì thấy Cố Lương đã say khướt đành sai quản gia kéo Cố Lương vào trong phòng nằm.
Y thì cùng Chung Diệp ra ngoài giải sầu, chuyện này không có gì phải giấu giếm, Hi Trì nói cho Chung Diệp luôn.
Chung Diệp nghe xong không biểu hiện ra cảm xúc gì nhiều, hắn chỉ hờ hững nói: "Triều đình Đại Huyên đã sớm hư thối từ trên đỉnh, quan lại bao che cho nhau che cả tai mắt Thánh Thượng, ai nấy đều muốn hút cho thật no máu tươi của triều đình của bá tánh. Nhất định phải thay đổi pháp luật, thay máu một loạt mới có thể khởi tử hồi sinh."
Hi Trì nói: "Đó là nguyên nhân đầu tiên khiến ta không muốn ra làm quan."
Hi Trì biết nếu bản thân làm quan, tất nhiên dư sức trở thành quan nhất phẩm, y có năng lực này. Nhưng khi đó y liệu có trở thành một vị quan bị cấp dưới che tai che mắt như vậy?
Kẻ trên cao không ăn thịt băm*, đây mới là cái đau đớn nhất của đất nước này.
*Đã giải thích ở chương nào đó phía trước, đại ý chỉ những kẻ ở trên cao không quan tâm đến hoàn cảnh của những người ở dưới mình.
Y không chỉ muốn thưởng ngoạn thắng cảnh, y còn muốn tận hiến một chút sức lực nhỏ bé cho nhân gian, nếu có thể làm một tiên sinh dạy học ở thư viện, dạy ra một đám trẻ lòng mang nỗi thương cảm cho trăm họ đỗ đạt vào triều làm quan, Hi Trì sẽ cảm thấy bản thân không sống uổng phí.
Chung Diệp nghiêm túc chăm chú nhìn Hi Trì một lát: "Chuyện này chắc sẽ có cái kết không tồi đâu."
Hắn biếm Cố Lương đến đây không phải là kích động nhất thời, mà muốn mượn quân cờ Cố Lương này giết thật nhiều kẻ ác độc.
Ô Nhân cũng chẳng phải là con cá may mắn lọt lưới gì, quan hệ của gã và Thịnh gia từng chút từng chút, Chung Diệp luôn nhớ rất kĩ.
Bằng không, thiên hạ to lớn như thế vì sao hắn phải nằng nặc đi đến cái nơi nhỏ bé như huyện Thanh?
Hắn và Hi Trì rất có duyên, hai người vậy mà trùng hợp đến cùng một nơi.
HẾT CHƯƠNG 11
Hơ: Ỏ ỏ ỏ ỏ, simp nhau đi 2 vị:>>> Reader nào thích đọc từng chương từng chương nóng hổi mới ra thì truy cập wordpress nhé. Ở đó mình cập nhật trước đóoo:>>