Đêm đó, mẫu phi nàng đánh đổi cả tính mạng để sinh ra một đôi long phụng song sinh, tuy nhiên thân huynh nàng lại là hài tử vậy nên được Hốt Tất Liệt đặc biệt yêu thương, mãi về sau này đến tận ngày nhắm mắt lìa đời nàng cũng chưa hề rõ được hãn phụ là yêu thương hài tử vì đây chính là huyết mạch tương sinh của mình hay chỉ đơn giản là vì đứa bé có mang mệnh bá tinh Mông Cổ thống nhất thiên hạ?
Kể từ ngày cửu hoàng tử Thoát Hoan mang mệnh bá tinh và thập công chúa Thuyết Hoan song sinh ra đời, khắp cả thảo nguyên dường như cũng thay đổi sắc mây màu cỏ, mọi thứ tràn ngập tươi sáng hy vọng. Hốt Tất Liệt thân là hãn vương, chỉ một thứ phi mất đi đâu thể khiến hắn ưu sầu thương lụy, người duy nhất hắn quan tâm và đặt vào kỳ vọng lúc này chỉ có mình cửu hoàng tử Thoát Hoan. Quả vậy, từ chư hầu triều thần cho đến thường dân du mục, phàm là kẻ tồn tại trên thảo nguyên Mông Cổ đều biết rõ đại hãn vương vạn phần sủng ái cửu hoàng tử ra sao. Vậy nên ngày dài tháng rộng trôi qua, dù không có mẫu phi kề cạnh nhưng Thoát Hoan sống vô cùng tự tại giữa gấm lụa vàng son. Còn nàng, tuy phụ vương vốn tính trọng nam khinh nữ nhưng vì là thân muội song sinh nên cũng được hưởng thập phần vinh hoa nhờ vào thân huynh mình.
Trọng trách nuôi dưỡng chăm sóc đôi song sinh thuộc về nô tì thân cận từng hầu hạ mẫu phi, chắc độ chừng 25 26 tuổi, cô ấy là A La Mạc Hạnh, thường được gọi với danh xưng Hạnh cô cô. Hạnh cô cô tuy nghiêm khắc trong việc hối thúc huynh muội nàng học chữ mỗi ngày, nhưng chung quy vẫn là một người tốt, ngoài lạnh trong ấm. Chư hầu mỗi khi nhìn thấy cửu hoàng tử Thoát Hoan đều khép nép nịnh nọt, duy chỉ có Hạnh cô cô là không e dè xu nịnh như bọn người kia, vậy nên quản được Thoát Hoan cũng chỉ có mình Hạnh cô cô.
•••
Càng lớn, huynh muội nàng lại càng giống nhau như tượng tạc. Thân huynh là nhi tử nhưng lại mang nét da trắng trẻo môi hồng của nàng nên nhìn chung cũng khá giống mấy tiểu tài tử thư sinh gì đó ở Trung Nguyên mà nàng từng đọc qua trong sách. Còn nàng là nhi nữ, lại phảng phất sự mạnh mẽ kiên định từ ngay trong ánh mắt và tuy có hơi mảnh mai nhưng chiều cao lại y như thân huynh mình vậy. Đôi huynh muội song sinh này chính là bất ly bất khí, đi đâu cũng có nhau trừ khi Thoát Hoan phải nhập điện yết kiến hãn phụ. Thường thì sau những giờ học chữ, huynh muội nàng hay nô đùa chạy giỡn trên đồng cỏ, hoặc leo lên những triền dốc cao cao nhìn xa bốn bề thảo nguyên, đôi khi huynh muội nàng cũng sẽ tới gần đám ngựa được thả rông rồi chỉ chỉ trỏ trỏ mong mau lớn nhanh để được cưỡi con này con nọ. Nhưng nàng thích nhất vẫn là những đêm tĩnh mịch lạnh lùng, ngồi trước lều trướng ngẩng lên ngắm nhìn ánh trăng sáng vằn vặc cùng ngàn vạn tinh tú trên trời cao, gió lồng lộng thổi qua, bếp lửa hồng bập bùng cháy, Hạnh cô cô sẽ mang tới hai chén sữa ngựa thơm nồng, huynh muội nàng vừa nhâm nhi thứ sữa ngọt ngào béo ngậy ấy vừa nghe Hạnh cô cô kể về những câu chuyện cổ xa xưa mà tổ tiên lưu truyền lại, rồi đến khi hai mắt đã nhắm nghiền sẽ được Hạnh cô cô bế về giường, an yên mà chìm vào mộng đẹp.
Những tưởng mọi thứ sẽ ngày ngày trôi qua như vậy, hôm nay cũng như hôm qua, và ngày mai cũng sẽ như hôm nay không có gì thay đổi. Thế nhưng mọi thứ đã biến chuyển bất ngờ vào một ngày Hè năm nàng tám tuổi...
Như thường lệ, sau giờ học chữ thì huynh muội nàng được tự do rong chơi, cái nắng gió ngày hè nơi đồng nội cũng không cản được sự nghịch ngợm trẻ thơ. Lần này, thay vì leo lên triền dốc cũ thì Thoát Hoan lại kéo tay nàng đến gần nói nhỏ về một bãi đá nằm dưới chân Khang Ái Sơn mà hắn biết được khi cùng hãn phụ đi săn đại ưng, nơi đó đẹp thì có đẹp nhưng lại khá xa và nguy hiểm nên khiến nàng có chút e dè, tuy nhiên sau một hồi kiên nhẫn thuyết phục thì đôi huynh muội cũng cùng nhau lên đường cuốc bộ đến tận Khang Ái Sơn đang ẩn hiện trong màn sương phía xa xa kia.
Trên đường, vừa đi vừa nói, hái hoa bắt bướm vui thích biết bao, cả ngay khi đến được bãi đá đôi huynh muội cũng chưa ngừng thích thú. Cả hai tìm kiếm những viên đá có hình thù đẹp đẽ kỳ lạ, leo lên những mỏm đá cao, tiếng cười đùa rộn rã tựa như có thể vang vọng khắp cả đất trời. Chỉ ngay khi ôm trong tay thi thể đẫm máu của thân huynh thì nàng mới bàng hoàng nhận ra cớ sự. Mới đây thôi, chính mắt nàng còn nhìn thấy thân huynh trèo lên mỏm đá cao nhất ấy, đứng hiên ngang nhìn xuống nàng mà mỉm cười. Rồi chỉ vừa chớp mắt một cái, thân huynh nàng đã trượt chân rơi xuống bãi đá phía dưới, thân thể nhuộm một màu máu đỏ. Nàng run rẩy cất từng bước ngắn đến gần, chân khụy xuống ôm lấy thi thể người thân huynh song sinh nay đã chết lịm vào lòng, nước mắt tuôn trào như thác đổ, nàng oà khóc nức nở.
...
Cứ như vậy, nàng ôm chặt lấy thi thể đã lạnh lẽo, khóc đến mệt lã rồi cũng cứ ngồi lặng ra đó mất hồn. Đến lúc bầu trời trở nên mịt tối, thứ duy nhất soi sáng cho nàng lúc này chỉ có ánh trăng ảm đạm trên cao. Nàng sợ, thật sự vô cùng sợ, thế nhưng nỗi sợ bóng đêm bây giờ có là gì so với sự đau đớn khi mất đi người hiền huynh thân thương. Trong tối tăm mù mịt, nàng lờ mờ trông thấy phía trước có le lói ánh lửa đang hướng về phía nàng, nhịp tim đập loạn, nàng ôm chặt lấy thi thể Thoát Hoan mà mím môi cố ngăn tiếng khóc. Chợt, nàng nghe có tiếng gọi quen thuộc, giờ đã pha lẫn chút hoảng, à ra là Hạnh cô cô, nàng yếu ớt cất tiếng đáp lại. Rất nhanh Hạnh cô cô đã chạy tới trước mặt nàng, đoạn cô ấy thở phào như trút được gánh nặng, buông đuốc xuống ôm chầm lấy hai thân ảnh nhỏ bé vào lòng, bỗng Hạnh cô cô giật mình khựng lại, hai thân ảnh nhưng chỉ có duy nhất một hơi ấm:
- Công chúa, đã xảy ra chuyện gì!?
Nghe hỏi tới, nàng lại khóc nấc lên, Hạnh cô cô đưa đuốc rọi xuống thì thấy gương mặt Thoát Hoan đã xanh tái tự bao giờ, trên đầu còn bết vết máu đã khô. Thần sắc Hạnh cô cô trở nên kinh hãi, nàng nghẹn ngào đem mọi chuyện kể lại cho Hạnh cô cô tường tận. Nghe xong, Hạnh cô cô dường như cũng sắp ngã gục đến nơi, một hồi sau mới lấy lại được bình tĩnh, Hạnh cô cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói:
- Công chúa, có lời này do mẫu phi người căn dặn trước lúc lâm chung, giờ xảy ra cớ sự, chúng ta phải tự mình tính toán thôi.
- Hạnh cô cô, người nói...mẫu phi con trước lúc lâm chung có lời căn dặn...?
Hạnh cô cô thở dài:
- Phải, Y Vi chủ tử trước lúc lâm chung đã nói với ta: "đại hãn ân sủng thứ phi như ta là vì tin vào điềm lành bá tinh là thai tượng nằm trong bụng ta. Nay ta đã sinh hạ được một hoàng tử và một công chúa, đại hãn sẽ càng ân sủng, nhưng ta sắp không trụ được nữa rồi, ngươi phải thay ta chăm sóc hai đứa trẻ này thật tốt...ngươi phải nhớ cho kĩ, đại hãn trọng nam khinh nữ, lại càng tin vào hoàng nam mang mệnh lành này, ngày nào nhi tử của ta còn thì ngày đó sự bảo hộ của đại hãn vẫn còn. Vì nhi nữ của ta...vì nhi tử của ta...và vì...cả ngươi, hãy chăm sóc hoàng tử thật tốt, đừng phụ lòng ta..."
Nghe tới đâu nước mắt nàng tuôn trào tới đó, Hạnh cô cô ngập ngừng chốc lát rồi lại nói tiếp:
- ...Công chúa, hoàng tử mất rồi, bá tinh điềm lành mà đại hãn kỳ vọng đã mất rồi, ngài sẽ giáng cơn thịnh nộ xuống chúng ta. Nô tì cô phụ giao phó của Y Vi chủ tử, không giữ được tính mạng cửu hoàng tử, thật rất muốn lập tức quyên sinh đi xuống Hoàng Tuyền thỉnh tội cùng người, thế nhưng...nô tì không thể bỏ mặc công chúa, mạng này của ta giữ lại để toàn tâm bảo vệ người qua khỏi một ải này, đợi đến khi công chúa trưởng thành, nô tì... sẽ đi gặp Y Vi chủ tử thỉnh tội...
- Không được! Là tội của con, Hạnh cô cô đừng chết bỏ lại con...hoàng huynh...hoàng huynh chết rồi...Hạnh cô cô cũng đừng bỏ con đi như vậy...làm ơn...
Thế là hai người ôm nhau khóc, Hạnh cô cô cố ngăn dòng lệ, ôm nàng vào lòng vỗ về:
- Đừng lo, công chúa đừng lo, Hạnh cô cô không bỏ mặc công chúa đâu. Nếu đây là ý trời, vậy chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua một ải này, có được không?
Nàng thôi không khóc nữa, vùi đầu vào lòng Hạnh cô cô, mím môi đáp:
- Nhưng...vượt qua thế nào đây cô cô?
Hạnh cô cô trầm tư hồi lâu cùng dòng suy nghĩ, đưa mắt nhìn Thoát Hoan rồi lại nhìn nàng, cuối cùng mới dứt khoát quyết định:
- Công chúa mau đổi y phục với hoàng tử, chúng ta trở về, từ nay người chính là Thoát Hoan cửu hoàng tử, không còn là Thuyết Hoan thập công chúa nữa. Người phải khắc cốt ghi tâm cho kĩ... hôm nay, không may chết ở bãi đá dưới chân Khang Ái Sơn này...chính là...Thuyết Hoan thập công chúa!
...
Ba tháng trôi qua từ sau ngày định mệnh ấy, trong suốt 3 tháng Hạnh cô cô đã dần an bày chu tất mọi sự, bởi nàng và Thoát Hoan vốn là huynh muội song sinh, thế nên việc giả dạng làm hắn cũng không phải chuyện gì quá khó khăn đối với nàng. Thế nhưng trong một khoảng thời gian ngắn lại xảy ra quá nhiều biến cố, vừa mất đi thân huynh ruột thịt lại còn phải mạo nhận là hắn đã khiến cho nàng tâm tình u uất, dần dần trở nên trầm mặc lãnh đạm. Hơn hết, có lẽ cũng vì câu nói của hãn phụ trong tang lễ của "Thuyết Hoan thập công chúa" rằng: "cũng may kẻ chết nằm trong quan tài này là Thuyết Hoan, còn cửu hoàng tử của ta vẫn bình an vô sự, đúng là mang mệnh bá tinh, làm sao dễ dàng mất mạng vậy được haha..." Chỉ một câu nói ấy thôi cũng đã đủ khiến tim nàng quặn thắt đớn đau, rõ ràng nàng cũng là nhi nữ huyết mạch, vậy tại sao mạng nàng trong mắt hãn phụ lại có thể rẻ mạt đến vậy kia chứ?
Nếu có ai đó hỏi rằng nàng sống dưới thân phận Thoát Hoan cửu hoàng tử có điều gì hạnh phúc và có điều gì bất hạnh thì nàng sẽ không ngại ngần mà trả lời...
Hạnh phúc nhất chính là nhận được sự cưng sủng của hãn phụ, được cảm nhận hơi ấm tình phụ tử, điều mà trước đây nàng luôn khao khát, dù rằng hơi ấm này hư hư thật thật khó lòng phân định.
Bất hạnh nhất chính là mang thân nhi nữ mà giờ phải sống dưới lớp nam trang, bao nhiêu yêu thương thánh ân, vinh sang địa vị về tay cũng đều là nhờ vào tính mạng của thân huynh mà có được, thử hỏi kẻ đa tâm nào mà lại không chạnh lòng chua xót?
Và dù cho ngày hôm nay danh phận cửu hoàng tử Thác Bạt Hoan này của nàng có mang lại bao nhiêu hạnh phúc hay bất hạnh thì chính bản thân nàng cũng không hề hay biết...kể từ sau khoảnh khắc nàng mạo danh mượn phận đó thì cũng chính là lúc một đoạn trường kì bi kịch đã mở ra. Để rồi mai đây thiên thu ái hận, triền miên vướng bận, kéo dài đến tận hàng ngàn năm lịch sử vẫn mặc cho hậu thế kết tội nguyền rủa.