Thuyết Hoan ngỡ ngàng nhìn nam nhân vừa mới đi vào, kẻ dẫn theo cả đoàn tùy tùng sau lưng chính là A Lý Bất Ca hoàng đệ của khả hãn Hốt Tất Liệt, bấy giờ cũng vạn phần kinh ngạc trố mắt ra nhìn Thuyết Hoan.
"Thoát Hoan, ngươi vì sao...?"
Như không tin nổi vào mắt mình, A Lý Bất Ca tiến lại gần bên Thuyết Hoan, hắn vươn tay chạm vào sườn mặt nàng như muốn để kiểm chứng tính chân thực của con người trước mặt.
Lại thầm thì chỉ để riêng hai người nghe thấy.
"Không, ngươi là Thuyết Hoan, là thập công chúa đúng không? Ta đã nghe chuyện xảy ra ở Mông Cổ rồi."
"Vâng, điệt nhi chính là Thuyết Hoan."
"Vì sao ngươi lại ở đây? Còn náo loạn công đường nữa."
"Chuyện dài lắm thúc phụ."
A Lý Bất Ca trầm mặc nắm lấy cánh tay Thuyết Hoan.
An Tư ở một bên nhìn thấy, không rõ hai người họ nói gì với nhau chỉ là nhìn kẻ nam nhân xa lạ lại động chạm vào nữ nhân của mình thì lập tức đứng dậy kéo Thuyết Hoan lại gần. A Lý Bất Ca dời mắt sang phía An Tư, đột ngột hỏi bằng Việt ngữ.
"Còn ngươi là An Tư công chúa?"
An Tư không đáp, nàng chỉ chờ đợi phản ứng của Thuyết Hoan.
Lúc đối phương đang định lên tiếng giới thiệu thì đã bị giọng nói của tên tri phủ chen ngang. Hắn khom lưng cúi đầu chạy tới chỗ A Lý Bất Ca giở ra giọng điệu xởi lởi.
"Hạ quan bái kiến thân vương, không biết thân vương có điều chi mà lại hạ cố đến phủ đường nhỏ nhoi này của hạ quan vậy ạ?"
A Lý Bất Ca cả ngay liếc nhìn cũng không thèm nhìn đến hắn, trực tiếp di bước đi tới phía ghế chủ tọa công đường chễm chệ ngồi xuống, lại nhàn nhạt cất giọng.
"Bổn thân vương phải có việc thì mới được đến đây à?"
"Dạ thưa hạ quan không phải có ý đó, chỉ là rồng đến nhà tôm nên nhất thời kinh tâm động phách vô cùng."
A Lý Bất Ca cười nhạt, hỏi tiếp.
"Ngươi đang xử vụ án gì?"
Tên quan tri phủ khom lưng mon men chạy tới đứng bên cạnh A Lý Bất Ca, trong lúc đó thì đoàn lính tráng tùy tùng của vị thân vương này cũng đã gươm giáo chỉnh tề ở hai hàng chực chờ đợi lệnh. Tri phủ cúi đầu nói với A Lý Bất Ca rằng.
"Hạ quan đang xử một vụ án mạng, hung thủ ra tay tàn độc chính là ả yêu nữ đứng dưới kia, ả đã giết chết Đại Ngưu, gia phụ của tiểu cô nương đó đấy thưa thân vương."
"Vậy à? Thế vì sao lại xuống tay giết người?"
"Dạ bẩm thân vư..ơ..ng..."
"Ta không hỏi ngươi."
Chợt, lời nói của tên tri phủ bị A Lý Bất Ca cắt ngang khiến hắn ở giữa công đường thẹn đến đỏ mặt nhưng cũng chỉ dám giả vờ nâng tay áo che mặt mình đi.
A Lý Bất Ca nhìn Thuyết Hoan, hắn đang chờ đợi một câu trả lời. Theo ý hắn, nàng bước lên vài bước đối diện với A Lý Bất Ca và cả tên tri phủ, dõng dạc cất tiếng.
"Đại Ngưu thân làm trưởng bối phụ thân lại không biết chăm lo cho nhi nữ, suốt ngày cờ bạc rượu chè, đến mức còn dám bán cả con mình vào kỹ viện. Hành động ấy không bằng cầm thú, thôi thì giết đi chứ để sống làm chi phường vô lại chỉ khiến thiên hạ thêm chật đất."
Không chỉ tên tri phủ mà còn có tất cả những người đang có mặt ở trong công đường đều ngỡ ngàng trước thái độ của Thuyết Hoan, nàng quả thật là yêu nữ không biết sợ trời đất hay là một kẻ điên mà lại dám ở trước mặt hoàng thân quốc thích nói bằng chất giọng ngông cuồng ấy? Chỉ là đó cũng chưa phải điều đáng ngạc nhiên nhất, tiếp theo cách A Lý Bất Ca cư xử mới khiến mọi người giật mình sững sốt.
Hắn im lặng một lúc rồi chợt phá lên cười, vỗ tay bôm bốp dường như đang tán thưởng.
"Hay, nói hay lắm! Loại cầm thú chết không đáng tiếc, án này đã xử xong, giải tán hết đi."
Tri phủ không dám tin vào lỗ tai mình, ấp úng hỏi lại.
"À...dạ thưa thân vương nói vậy là có ý gì ạ?..."
"Ý gì là ý gì? Hay ngươi bảo bổn thân vương ăn nói không rõ ràng?"
A Lý Bất Ca trừng mắt, nói mà như gầm lên dọa sợ tri phủ.
"Không phải, hạ quan tuyệt đối không có ý đó! Nhưng ả là hung thủ giết người, không thể cứ vậy mà thả đi được, như thế thì còn gì là vương pháp?"
Lúc này, A Lý Bất Ca mới nhếch môi, không nhanh không chậm rời khỏi ghế đi đến bên Thuyết Hoan, hắn vỗ vai nàng lại lớn tiếng hô, cảnh cáo tên quan tri phủ và tất cả những người đang có mặt.
"Vương pháp? Hoàng gia Mông Cổ của chúng ta mới là vương pháp!"
...
Vụ án giết chết Đại Ngưu khép lại tại đây với vô vàn nỗi hoang mang nghi vấn về thân phận thật sự của Thuyết Hoan. Tri phủ nhận lệnh sắp xếp một gian phòng tốt nhất dành cho ba người Thuyết Hoan, An Tư và A Muội, sau sự việc này A Muội trở nên buồn bã thấy rõ, An Tư mất một lúc để vỗ về nàng, rốt cuộc mới dỗ được nàng yên tâm say giấc.
Sau đó, An Tư ra hiên ngồi với Thuyết Hoan, thấy nàng ấy tâm sự cũng điệp trùng, nàng bèn tựa vai khẽ hỏi.
"Đã cứu được A Muội rồi, nàng còn chuyện gì không vui?"
Thuyết Hoan trầm mặc, đáp.
"Nàng không muốn hỏi ta về người nam nhân đó sao?"
An Tư mỉm cười.
"Nàng cho thiếp thiếp biết chuyện gì thì thiếp biết chuyện đó, không nói thiếp nghe thì thiếp sẽ không hỏi. Chỉ quan tâm đến nỗi niềm vui buồn của nàng mà thôi."
Lời này cũng thể hiện ra sự ám ảnh của An Tư, trong quá khứ nàng từng được xem như một nội gián chuyên thu thập tin tức cẩn mật nhất của quân tình Mông Nguyên gửi về cho Đại Việt, vì vậy mà dù không muốn cũng đã phải hình thành những lời nói dối, sự dò xét, thậm chí là khéo léo đào bới thông tin từ đối phương. Đó vốn không phải con người mà An Tư muốn trở thành nhưng nàng đã trở thành, cho nên ngày hôm nay khi hai nước ngưng giao chiến, nàng lại trở về là nàng, một An Tiểu Tư chân thật sơ tâm, những gì Thuyết Hoan không muốn nói thì nàng nhất định sẽ không cố gắng biết...sẽ không...sẽ không phản bội nàng ấy lần nào nữa...
Dường như cũng hiểu được nỗi lòng của An Tư, Thuyết Hoan bèn nắm lấy tay nàng, nâng niu nó như một món bảo vật quý giá nhất trần đời, để nàng cảm nhận được trọn vẹn sự tin tưởng ở hiện tại và cả mãi mãi về sau.
"Nam nhân đó gọi là A Lý Bất Ca, hoàng thúc phụ của ta. Và cũng là huynh đệ khác mẫu tộc với hãn phụ, bản tính ngài ấy hoang dã vô lường, đối với hãn phụ năm xưa từng có lần tạo phản, cho nên bây giờ vô tình chạm mặt không biết có xảy đến vấn đề gì hay không."
"Dù có bất cứ chuyện gì thì thiếp vẫn sẽ cùng nàng trải qua, tất cả đều cùng nhau."
An Tư đan tay vào lòng bàn tay Thuyết Hoan, trao cho nàng hơi ấm mà bấy lâu vẫn luôn hoài niệm, ấm áp như thể bếp lửa ở quê nhà.
"Khi ta nghe được tin tức ấy thì còn tưởng là chuyện nhảm nhí đồn đãi, hóa ra nó lại là sự thật à? Chậc, oan nghiệt thật."
Không biết từ đâu và từ khi nào A Lý Bất Ca đã xuất hiện, đến không tiếng mà đi cũng chẳng thấy hình ở ngay phía trước mặt hai nàng. Thuyết Hoan cảnh giác đứng bật dậy, tuy nhiên ngoài miệng vẫn giữ chất giọng hiền hòa như đang trò chuyện với một vị trưởng bối thân thiết.
"Hoàng thúc phụ đến mà không phát ra tiếng động thật dọa sợ điệt nhi rồi nha."
"Ngươi mà cũng biết sợ hửm?"
A Lý Bất Ca bật cười, giọng sang sảng như tiếng hổ gầm. Rồi hắn lặng người quan sát Thuyết Hoan, thật chậm rãi và cẩn thận.
"Hóa ra bấy lâu vẫn luôn là ngươi..."
Dứt lời, A Lý Bất Ca có vẻ hơi mệt mỏi, hắn ngồi bệt xuống bậc thềm đá ngay bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn lên Thuyết Hoan vẫn còn đứng yên đó, nói bằng giọng điệu của một người Đại Việt, chắc hắn cũng muốn An Tư nghe được.
"Ngồi đi, ngươi thật sự nghĩ hoàng thúc sẽ gây khó dễ cho ngươi à?"
"Dạ không có."
Thuyết Hoan nắm tay An Tư, cả hai cũng ngồi xuống thềm đá nhìn A Lý Bất Ca. Đầu hắn cạo một nửa phần tóc trên mái, đuôi tóc đã điểm bạc tết lại thành hai vòng, nếu so với người Hán thì kiểu tóc này có phần kì quặc nhưng đối với dân tộc Mông Cổ thì kiểu tết tóc này cũng khá là thường thấy. Râu hắn cũng đã bạc màu, trông như bờm của một con sư tử, nếu nhìn kĩ thì ta sẽ thấy trên gương mặt của A Lý Bất Ca có phảng phất bóng dáng của Hốt Tất Liệt.
"Tuy thúc điệt hai ta ít khi tụ họp nhưng A Lý Bất Ca này cũng là một trong những người nhìn thấy ngươi lớn lên. Thời gian qua chắc khó khăn lắm nhỉ? Ý ta là phải giả vờ thành đám nam nhân thô lỗ bọn ta đấy, chắc diệt nhi cũng mệt mỏi lắm."
Lời này của A Lý Bất Ca khiến Thuyết Hoan hơi khựng lại, nàng nghe tiếng trái tim mình rung lên, có thứ gì đó nghẹn ngào đang đọng lại ở cổ nhưng nàng đã cố gắng nuốt nó xuống, giữ lấy chất giọng như ngày thường, đáp.
"Hoàng thúc đang trách ta dối gạt hoàng tộc?"
Hắn lắc đầu cười.
"Ta đâu phải là khả hãn, ngươi cần gì so đo mỗi lời ta nói ra đều có ẩn ý. Chẳng phải hoàng huynh luôn bảo với ngươi ta là kẻ hữu dũng vô mưu đó sao?"
Như bị nói trúng tim đen, Thuyết Hoan cũng bất giác mỉm cười.
"Điệt nhi chưa từng xem hoàng thúc là kẻ hữu dũng vô mưu."
"Vậy à?"
Hắn vuốt vuốt râu nghĩ ngợi gì đó rồi lại tiếp.
"Ta không trách cứ khi hoàng huynh xem thường ta như vậy, ngươi cũng đừng trách hắn vì đã vứt bỏ ngươi. Suy cho cùng hãn vương Hốt Tất Liệt gì gì đó cũng chỉ là một kẻ đáng thương khác mà thôi."
Thuyết Hoan và An Tư trầm ngâm nhìn nhau.
"Điệt nhi biết hãn phụ chỉ đang làm việc cần phải làm, ta đã mạo danh Thoát Hoan hoàng tử, bây giờ vẫn còn giữ được mạng thì xem ra phải nên biết ơn hãn phụ vì đã nương tay rồi."
"Ngươi biết? Không, ngươi không biết gì cả đâu. Ta đã nghe được tin tức hắn lỡ tay giết chết A La Mạc Hạnh, hắn quả thật cũng đã nương tay với ngươi nhưng Hốt Tất Liệt chỉ thật sự tha tội cho ngươi là vì A La Mạc Hạnh, chỉ vì A La Mạc Hạnh."
Nói đến đây, chính A Lý Bất Ca dường như cũng đang bị đắm chìm vào vòng luẩn quẩn của hồi ức xa xôi. Hắn chống cằm, dõi ánh mắt in hằn dấu vết thời gian nhìn về phía bầu trời đang dần chuyển tối.
"Suốt bấy lâu điệt nhi vẫn luôn hồ nghi về mối quan hệ giữa Hạnh cô cô và hãn phụ, giữa cả hai hình như còn có một câu chuyện khác?"
"Không phải câu chuyện giữa cả hai mà là câu chuyện giữa cả ba. Câu chuyện của Hốt Tất Liệt, A La Mạc Hạnh và Y Vi, mẫu phi của ngươi và Thoát Hoan. Đó thật sự là một câu chuyện dài."
A Lý Bất Ca thở dài một cách rầu rĩ, rồi bỗng dưng hắn lại nhướn nhướn một bên chân mày lên đầy vẻ nghịch ngợm không khác nào một đứa trẻ, nói với Thuyết Hoan và An Tư.
"Hai cháu nhỏ có muốn nghe thúc thúc già kể chuyện đời xưa không?"