Đại Việt chiến thắng, vua quan tề tựu khước say túy lúy, muôn dân thoát ách xâm lăng cũng vì vậy mà hoan ca reo mừng. An Tư cũng hoan nhạc lắm chứ, nàng vui cho nỗi vui đồng bào, nàng mừng cho nỗi mừng dân tộc, nhưng trái tim nàng bây giờ lại bị khuyết thiếu một khối thịt thật lớn, khiến nàng mỗi ngày trôi qua đều cảm thấy thật đoạ đày.
Suốt từ dạo còn trên thuyền ngự cho đến khi trở lại hoàng thành, nhị vị hoàng tỷ Hoa Dung và Thụy Bảo của nàng đều ngày đêm túc trực cạnh bên. Sau một cuộc chiến chinh điêu tàn, ngay cả nam tử còn khó lòng hồi phục chứ đừng nói chi đến một nữ nhi đào tơ liễu yếu. Chưa kể, vẻ vang hôm nay phần nhiều là nhờ có công trạng của An Tư vị quốc quên mình, không tiếc dâng hiến danh tiết, đoạn đành dứt tuyệt tình riêng mới thành công đem Trấn Nam Vương cùng Nguyên triều Đại Mông hạ bệ sụp đổ!
Bởi vậy nàng vẫn còn khó khăn thoát khỏi ám ảnh ấy cũng là không sai.
Có điều Tiểu Thi hiểu được nội tình chẳng phải giản đơn như thế...
An Tư công chúa đã hy sinh một mối chân tình nhi nữ, đã vì đại nghĩa mà đan tâm cắt đứt tơ hồng. Hôm nay mọi sự qua rồi, nhiệm vụ cũng đã vuông tròn, An Tư không hổ thẹn cùng tiên đế trên cao, càng không hổ thẹn cùng non sông Đại Việt, hiện giờ nàng muốn dành thời gian còn lại cho mình...cho An Tiểu Tư...để tưởng niệm, để đau thương...
...
- An Tư vẫn không khá hơn sao?
Trần Hoảng lắng lo thấy rõ, ở bên ngoài Hồng Liên Cung thấp giọng hỏi nhỏ Thụy Bảo.
- Vẫn như vậy, không khác người mất hồn.
Hắn thở dài, hoàng muội quý báu của hắn thành ra như vậy, nguyên nhân chính bởi do hắn mà ra, không khỏi tự trách chính mình, chưa hề ngủ ngon yên giấc.
- Triều đình đã ổn định cả chưa hoàng huynh? Những vị tướng sĩ đó?...
Nghe hỏi đến chuyện chính quốc, Trần Hoảng đang tư lương lại lập tức kéo về ánh mắt sáng rỡ.
- Sau cuộc chiến này thương vong không ít nhưng kết quả thu lại viên mãn đến thế nên ai nấy đều thống khoái vô cùng! Mọi thứ cũng dần ổn định kỷ cương, thu xếp không khác gì khi trước, trời Nam đã có thể lặng gió rồi.
Đoạn, hắn ngập ngừng, dường như có điều khó xử, hồi sau mới tiếp.
- ...Bình Trọng là danh tướng, Đại Việt và ta tự hào về hắn, sử sách nhất định lưu danh...trong buổi truy phong sắp tới sẽ không thiếu phần Bình Trọng.
Thụy Bảo từ lâu sớm đã cài then lòng, khoá tâm sự, cố gắng chôn chặt nỗi bi thương về phu quân đã thác nhưng nay khi Trần Hoảng nhắc lại tên người thì y như là mặt hồ phẳng lặng bao thu nay lại vì một chiếc lá mà trở nên gợn sóng.
Mới nhận biết được hoá ra bản thân chưa từng có thể lãng quên.
Mắt mi nàng phút chốc lưu lệ, chỉ thấy nâng tay áo len lén gạt đi, đối với Trần Hoảng nở nụ cười buồn bã, đáp.
- Phu tướng chiến đấu vì nước vì dân đến hơi thở cuối cùng cũng không phải vì mong nhận được tôn xưng, nhưng nay hoàng ân rộng lòng vẫn nhớ tới, Thụy Bảo thay mặt toàn gia bái tạ thái thượng hoàng và hoàng thượng.
Dứt lời, nàng khom người quỳ xuống dập đầu, Trần Hoảng muốn đỡ cũng không kịp. Thụy Bảo lạy hắn ba lạy mà nước mắt chực trào tuôn rơi, từng giọt từng giọt thấm đẫm vào hồn tử sĩ, người không biết bây giờ đã phiêu dạt nơi đâu.
Trần Hoảng lòng đau như cắt, hắn chỉ có mấy người tiểu muội, tuy không cùng sinh mẫu nhưng quyến luyến cốt nhục thâm tình là không thể giả, lại chẳng thể bảo vệ chu toàn, ở trong trận chiến này đều để các nàng gánh vác tổn thương quá đỗi sâu nặng, e rằng cả kiếp khó mà phôi pha.
Bầu trời Đại Việt dứt rồi một hồi tinh phong huyết vũ nhưng mưa lệ trong lòng những nữ tử này thì đến bao giờ mới dứt đây?
...
Đêm buông xuống ở Hồng Liên Cung, nơi đáng lẽ ra vô cùng thân thuộc với nàng nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng hoang liêu.
Thu mình ngồi trên đông sàn, tay ôm siết cún bông không rời, tâm trí An Tư hiện về một loạt các hình ảnh xa xưa, tựa đã từ kiếp nao lâu lắm bây giờ mới nhớ lại...
"Ở đây không có trời đất thánh thần, ở đây chỉ có ta, nữ tặc ngươi cũng thật to gan, dám vào tận kho trộm đồ của sứ đoàn Mông Nguyên."
"Nếu ngươi hứng thú với y phục Mông Cổ như vậy, thế thì ta cho ngươi mượn một bộ, mai phải trả lại đấy."
"Ta là Hoan nhi."
"Nàng ấy...thuộc về bổn vương!"
"Trong lòng An Tư ngươi...có bổn vương không?"
"Dám động vào người của ta, một mũi tên cũng không đủ khiến ta nguôi giận đâu."
"Bổn vương biết nàng rời quê sẽ mang lòng thương nhớ, không có cách nào hơn ngoài việc ta may cún bông này, bên trong có chứa chút đất cát quê nhà của nàng. Ôm nó như ôm đất mẹ, hy vọng nàng sẽ bớt đi sầu não, có thể yên lòng cùng ta xem như du ngoạn Trung Nguyên-Mông Cổ, tận hưởng tiêu dao, mọi thứ đều sẽ an toàn, ta hứa."
"Trong lòng của ta...trong lòng của ta...An Tư công chúa, An Tiểu Tư...vẫn luôn là nữ tử thánh khiết nhất thiên hạ, dù có là trước đây, bây giờ, hay ngàn vạn năm sau nữa!"
"Xin nàng đừng nghĩ bản thân dơ bẩn, khi nàng chính là đoá hoa sen đẹp đẽ nhất trong lòng ta...!"
"Ta không phải Thoát Hoan, ta là Thuyết Hoan thập công chúa, thân muội song sinh của Thoát Hoan, và là một nữ nhân..."
"An Tư, ta yêu nàng."
..."An Tư, ta yêu nàng"...
..."An Tư, ta yêu nàng"...
..."An Tư, ta yêu nàng"...
Tất cả như một vở kịch vậy, bây giờ đã hạ màn rồi, trong vở kịch này ai khóc ai cười? Ai yêu ai? Ai hận ai? Ai thắng và ai thua? Tất cả có còn quan trọng không?
Dưới khán đài khách nhân đều đã cạn chén rời đi cả rồi, vậy mà trên sân khấu kịch nhân vẫn chưa thể thoát vai, vẫn còn đang không ngừng múa hát đến lệ rơi đẫm mặt, cười đến si dại ngu ngơ.
Kiếp trước từng quay đầu bao nhiêu lần để kiếp này hai người ở hai xứ sở lại có thể vô tình tao ngộ? Kiếp này phải đánh đổi bao nhiêu luyến ái vấn vương để có thể cầu xin một lần gặp lại?
Hoan nhi của nàng đang lưu lạc nơi đâu? Đã an toàn trở về cố thổ hay là...?
Tự dưng, An Tư lại bật cười, tiếng nàng thanh trong vang động khắp cả tẩm cung tĩnh mịch. Nàng cười, cười đến ngã vật ra giường vẫn không thể nào ngơi, cười đến tim nát lòng tan, cứ như bầu trời trên đầu đêm nay cũng sẽ vì nàng mà sụp đổ.
Cùng núi sông này mà khuynh tẫn, cùng chân tình này mà tuẫn tiết.
"Công chúa! Công chúa đang làm gì vậy?!!!..."
Tiểu Thi thét lên, may thời nàng chạy tới kịp, vừa đúng lúc cứu được An Tư khỏi ba tấc lụa trắng treo trên xà nhà.
"Công chúa, sao người lại dại dột đến vậy?!"
Tiểu Thi biết An Tư muốn chết, nhưng không nghĩ càng lúc lại càng quyết liệt như vậy, nàng chỉ vừa rời đi một lúc mà tiểu chủ đã tìm đường xuống Hoàng Tuyền rồi.
Bấy giờ An Tư không khóc, trông qua nàng có vẻ rất bình tĩnh, hoàn toàn ý thức được bản thân đang làm gì, nói với Tiểu Thi rằng.
"Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi, Đại Việt không còn cần một An Tư công chúa nữa, vậy thì hãy để cho An Tiểu Tư được tự do, ta không sống nổi nữa."
Hai người một chủ một nô cùng ngồi bệt trên nền đất lạnh lẽo, họ tựa vào nhau. Đêm nay, ánh trăng hoàng thành cũng vì nàng mà than thở.
"Chẳng phải Thuyết Hoan không chết sao? Nàng ta không chết, vậy công chúa tự sát làm gì?"
"Nhưng hai ta đã cách biệt muôn trùng, đời này Hoan nhi cũng sẽ không muốn cùng ta tương ngộ nữa...ta ở lại dương thế đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi."
"Không đúng!"
Tiểu Thi ấm ức đến mức rưng rưng lệ, nghẹn ngào nói.
"Chẳng phải còn có ước hẹn gặp lại nơi Hàng Châu hay sao? Bây giờ đất nước hết giao tranh rồi, chúng ta đến đó tìm Thuyết Hoan cho công chúa, ta nhất định phải bắt nàng ta hồi tâm với người!"
Một lời này của Tiểu Thi thế mà lại nhắc nhớ An Tư về ước hẹn khi ấy, phải rồi...nàng vẫn còn cơ hội gặp lại Hoan nhi kia mà! Đại Việt bình an, Mông Cổ không dấy binh nữa, hai nước an hoà giờ là lúc nên đi tìm nàng ấy.
Vậy mà An Tư lại rối trí không thể nghĩ ra.
Giải được uẩn khúc, An Tư cũng không còn muốn quyên sinh nữa, nàng đã tìm được lý tưởng mới cho mình, lại lần nữa đều nhờ vào Tiểu Thi khuyên nhủ. Bèn ôm chặt lấy người cung nữ kiêm luôn hảo hảo tỷ muội này, đêm nay là đêm vui vẻ nhất sau khoảng thời gian dài chỉ toàn đớn đau dằn vặt.
Thấy tiểu chủ hoan vui, nụ cười như hoa sen bừng nở lại lần nữa trở về, Tiểu Thi hạnh phúc vô ngần, gạt nước mắt cười tươi hỏi nàng.
"Vậy bây giờ kế hoạch của chúng ta là gì thưa công chúa? Khi nào mình khởi hành?"
An Tư mân mê cún bông trong tay, suy suy nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp.
"Muội tìm cách thăm dò tin tức của tướng quân người Hán kia thử xem? Ta cảm giác được ngài ấy vẫn còn quanh quẩn ở Thăng Long."
Tiểu Thi che miệng khúc khích cười.
"Trực giác của công chúa quả nhiên tuyệt diệu, đúng là hắn vẫn còn ở Thăng Long, mấy lần ngang qua tường thành muội cố ý ngó xuống thì thấy hắn vẫn đứng lấp ló ở góc khuất nhìn lên. Không hiểu vì sao vẫn chưa rời đi nữa, còn cải trang để lưu lại, thực to gan lớn mật mà."
"Vậy muội hãy truyền tin tức cho ngài ấy, hỏi thăm xem có biết Hoan nhi bây giờ thế nào hay không, đó là điều tiên quyết trước mắt."
Lại suy nghĩ thêm chút, An Tư mới tiếp.
"Ta sẽ xin hoàng huynh cho phép được rời thành, sau đó có thể đi tìm Hoan nhi rồi!"
Tiểu Thi gật gật đầu liên tục, mừng rỡ tán thành, nàng thấy tiểu chủ phấn chấn như vậy thì thâm tâm tự nhủ có thể nguyện ý đánh đổi hết tất cả chỉ để lại thấy một An Tư công chúa vô ưu ngây thơ như năm nào đã từng rực rỡ.
...
Nợ nước tình nhà đã hoàn trả xong, không phụ non sông, không thẹn tiên tổ, giờ là lúc để An Tiểu Tư tầm đoạt lại ái nhân của mình.