Tính toán e rằng khó thể nhập cung bằng đường chính lộ thế này, vô ý để động binh đao tại đây sẽ hoàn toàn vô phương thâm nhập vào trong. Toa Đô suy nghĩ giây lát rồi dẫn dắt hai người vòng ra phía sau hậu thành tiểu môn xem xét.
Ở đây cư nhiên vẫn có lính gác suốt đêm nhưng không phải cứ điểm trọng yếu nên nhân lực cũng ít đi rất nhiều.
Ngó chừng chỉ có năm tên thủ vệ, bèn lên kế hoạch chia nhau xử trí.
Nàng đã định cùng hai phó tướng xông ra nhưng đã bị Toa Đô chặn lại, hắn thì thầm giải thích.
- Quan trọng lúc này là phải yểm trợ vương tử an toàn vào tới tẩm cung của khả hãn, không nên mất thời gian dây dưa ở đây, ngài càng phải dưỡng sức đối đầu trực tiếp với hãn vương, mấy tên lính quèn này cứ để hai người chúng thần lo liệu, vương tử cứ ở đây đợi tính hiệu đi!
Nói là làm, dứt lời Toa Đô cùng Ô Mã Nhi nhìn nhau gật đầu rồi lướt đi len lén tiếp cận từ đằng sau năm tên thủ vệ, cả hai ra tay nhanh lẹ đến mức chỉ chưa đầy vài giây đã đem năm tên ấy hạ gục nằm sõng soài ngay trên mặt đất.
Chìa khoá ngay đây nhưng tuyệt đối không thể mở cửa tiểu môn, bởi gây ra quá nhiều tiếng ồn chính là rủi ro lớn nhất phải tránh né lúc này.
Ô Mã Nhi thủ thế, Toa Đô lại thi triển khinh công đạp lên vai hắn một bước tung mình nhảy lên bám vào nóc ngói của tiểu môn, lại hướng nàng ra hiệu.
Lúc này nàng mới khẽ khàng chạy tới vận dụng cách thức tương tự Toa Đô mà tung mình nhảy vọt, vừa hay Ô Mã Nhi nâng vai đỡ được và cũng có Toa Đô phía trên nắm lấy tay nàng gọn gàng kéo lên, không gây ra một thanh một tiếng.
Nhưng lúc này lại gặp chút trắc trở ở phía Ô Mã Nhi, nàng nghi ngại nhìn xuống thân hình đồ sộ của hắn.
- Toa Đô...hắn làm sao leo lên nổi?
Như loáng thoáng nghe được lời nàng, từ trong bóng tối vẫn nhận thấy rõ ràng gương mặt đen kịt của Ô Mã Nhi, không hề chần chừ liền đem hành động cụ thể trực tiếp đánh gãy lời lẽ quan ngại vừa rồi trước sự ngỡ ngàng của nàng.
Không ngờ với thân hình cao lớn phi thường của Ô Mã Nhi mà lại có thể chỉ bằng một cái nhún chân đã đem mình phút chốc ngồi ngay ngắn yên vị trên nóc ngói.
Hắn bất mãn thỏ thẻ.
- Ta cao ráo thôi, đâu có béo đến mức thi triển khinh công không nổi!
Toa Đô muốn cười lắm rồi nhưng phải tự mình bịt miệng kiềm nén.
Qua vài cái lướt người phi thân thì cả ba đã có thể nép mình ngay trên mái ngói cao nhất của Thiên điện. Thu hết quang cảnh toàn bộ cấm cung Thiên triều vào mắt.
Ô Mã Nhi giơ tay chỉ về phía cách đó không xa có hai kẻ xấu số bị bắt trói trên cột, lóc hết da lưng da bụng trông rất hãi hùng gớm ghiếc.
- Đó là hai tên lính đã canh gác cho hãn vương rồi bị ta đấm ngất, bọn chúng bị trừng phạt rồi.
Lại chỉ tay về nơi phát ra ánh sáng rực rỡ nhất toàn cung lúc này, đó chính là tẩm điện tư cung của đại hãn vương Hốt Tất Liệt!
"An Tư...tiểu nữ tặc của ta...ta đến với nàng rồi đây!"
...
- Tiểu mỹ nhân, biểu hiện bây giờ của nàng rất khá, không còn sợ sệt nữa, có phải đã quen với bổn hãn hơn rồi không? Haha!
An Tư không hiểu gã nam nhân trước mặt đang nói gì, nhưng dẫu có hiểu nàng cũng sẽ chẳng đáp lời.
- Ồ, quên mất! Nàng đâu có hiểu tiếng Mông Cổ, chậc chậc...là bổn hãn sơ ý rồi, tự phạt một chung vậy.
Tự mình rót rượu, tự mình uống cạn, lại tự mình độc thoại. Đối với giai nhân đang ngồi bên cạnh lại không hề đặt để hãn vương hắn vào mắt, khiến sự hiện diện của nàng bây giờ cũng không khác gì tượng đá vô tri, làm người mất hứng.
Nhưng Hốt Tất Liệt cảm thấy trò vui bây giờ mới chính thức bắt đầu!
Hắn ôm lấy eo vòng eo mảnh mai của An Tư, mấy ngón tay chạm vào đai lưng còn mân mê tìm nút cởi.
Nàng vẫn lặng im bất động...
Lại kề sát cánh môi vào bên tai nàng, đem lời thì thầm phả ra hơi ấm như muốn dò xét tâm ý mỹ nhân.
Nàng vẫn lặng im vô kháng...
Cho rằng bản thân đã được chấp thuận, được đà lấn tới. Hốt Tất Liệt đặc biệt mê luyến hương sen thanh khiết toát ra từ thân thể An Tư mà chậm rãi dụi đầu vào hõm cổ hít lấy.
Nàng cũng thuận ý ngửa cổ chiều theo, càng khiến hắn dục tâm hoan hỷ.
Cho đến khi...
- Ah!!!!
Hốt Tất Liệt thân là đế vương, võ công tâm pháp đã sớm thấm nhuần, vậy nên phản xạ cũng không tồi, trong gang tấc lại dùng bàn tay đỡ được một nhát chí mạng từ chiếc trâm bạc của An Tư khiến cho thứ bị xuyên thủng không phải là huyết mạch của hắn mà ngược lại chính là bàn tay vừa mân mê eo nàng tức thì.
Lâu lắm rồi mới chịu đả thương nặng nề đến vậy, chiếc trâm bạc nhỏ máu vẫn còn cắm xuyên qua bàn tay hắn làm cho người nhìn không khỏi cảm thấy rùng rợn.
Hốt Tất Liệt vô thức lui về đằng sau, ôm lấy bàn tay đang đổ máu đau đớn, điên tiết gầm lên.
- Tiện nhân! Ngươi muốn hành thích bổn hãn à!!!?
Đối mặt trước hung nộ của hãn vương, An Tư vẫn trước sau như một giữ nguyên gương mặt lạnh lùng đến mức vô hồn, từ đôi mắt nàng không thể nào nhìn ra được tiểu công chúa này rốt cuộc là đang sợ hãi hay toại nguyện sau hành động liều lĩnh của mình.
Hốt Tất Liệt hít vào một hơi, trực tiếp giật phăng cây trâm ra khỏi lòng bàn tay mình để lại một lỗ hổng không ngừng ứa máu. Hắn xé rách vạt áo tạm thời quấn chặt vết thương, lòng tràn đầy căm tức, thô bạo lôi An Tư ra giữa tẩm cung, không do dự liền giáng xuống nàng một cái tát đau điếng.
An Tư ngã vật trên sàn, tóc xoã tán loạn, gương mặt vốn vẫn còn ít nhiều ngây thơ thiếu nữ giờ đã bị in hằn năm dấu tay sưng đỏ, khoé miệng cũng vì vậy mà rỉ máu thành vệt dài. Nhưng ngay khi nàng vừa ngẩng mặt lên sau giây phút chật vật ấy thì vẫn y nguyên như cũ một phong thái điềm nhiên đến mức đáng sợ, điều này càng khiến cho lửa giận nơi Hốt Tất Liệt ngùn ngụt bùng lên, không gì kiểm soát.
- Đêm nay ta sẽ cho tiện nhân ngươi biết thế nào là ngọc nát hương tan!!!
Lần nữa bạo ngược lôi kéo An Tư đến bên bàn tấu chương, hắn xô nàng ngã sấp xuống đống sách còn vương vãi trên bàn, một tay đem đầu nàng ấn chặt xuống khiến An Tư bị đau bất giác phải mím môi nhíu mày chịu đựng, vì nàng tỏ rõ ra chút biểu cảm nên đã làm Hốt Tất Liệt kích thích không thôi, mỗi động tác lại thêm cường đại giày vò.
- Haha! Thì ra ngươi cũng biết đau à!? Ta còn tưởng ngươi là con rối vô tri vô giác kia chứ, để bổn hãn cho ngươi nếm trải mùi vị sung sướng trong đau đớn tột cùng, để ngươi vĩnh viễn ghi nhớ sự trừng phạt ngày hôm nay, khắc sâu hình ảnh này vào da thịt xương cốt!!!
Hốt Tất Liệt một tay đè An Tư xuống chế trụ, một tay lại gấp gáp xé rách từng mảnh bạch y của nàng, thân hình kịch liệt chèn ép cơ thể mỏng manh bên dưới khiến An Tư cảm giác các khớp xương sắp sửa gãy vụn tới nơi.
Một lần nữa nàng khép mắt chấp nhận cho số phận an bày, thân thể buông xuôi chỉ mong cầu sáng sớm ngày mai linh hồn trên đường phiêu dật sẽ có thể tìm về với đất tổ quê cha.
...
Lại nói đến bộ ba trấn nam vương, Toa Đô, Ô Mã Nhi đã âm thầm vượt qua không ít tường thành cung cấm, đem rất nhiều kẻ triệt hạ không chút lưu tình, chỉ vì muốn nhanh chóng đoạt lại An Tư công chúa trở về trước khi quá muộn. Nhưng càng tiến nhập sâu hơn, càng gần kề tẩm cung đại hãn thì thủ vệ mỗi lúc một nhiều, tiếng binh khí va chạm dần dần đánh động lớn hơn, không thể như trước âm thầm tiến lui được nữa mà phải trực tiếp đối đầu.
Khi chỉ còn cách một lớp hoàng môn là sẽ đến tẩm cung Hốt Tất Liệt thì thủ vệ quân binh lúc này cũng đã ùa ra như đàn ong vỡ tổ, tầng tầng lớp lớp thay phiên tấn công, giáo gươm vang dậy khắp cả vùng trời, gắt gao vây bắt ba người các nàng đang lọt thỏm ngay giữa khoảng sân.
Đánh hết đợt này lại ồ ạt đợt khác tiến lên như sóng cuộn muốn nhấn chìm ba người vào trong biển máu.
Mà hiện thời sau quá nhiều lần động thủ cũng đã khiến hai người Toa Đô, Ô Mã Nhi thấm mệt, cả ba dần rơi vào thế hạ phong, tình huống ngàn cân treo sợi tóc!
- Tẩm cung của khả hãn ngay phía sau cánh cổng này, ngài mau đi trước, ta và hắn sẽ ở lại yểm trợ mở đường!
Ô Mã Nhi vuốt máu trên gương mặt khe khẽ nói với nàng.
- Hai ngươi ở lại sẽ chết mất!!
Toa Đô thở dốc, cắt ngang.
- Không còn thời gian nữa đâu! Mau vào cứu công chúa!!!
Không để nàng phí phạm đắn đo, Toa Đô đã trực tiếp bế nàng ném lên trên không trung, lại gắng sức vận nội lực phát chưởng vào gót giày để nàng mượn lực đó thi triển khinh công đạp gió bay qua hoàng môn.
Trong phút giây ngắn ngủi, đui mắt nàng đã kịp thời thu về hình ảnh Ô Mã Nhi cùng Toa Đô đang đâu lưng ra sức liều mạng ngăn cản quân binh, mặc kệ thân thể tơi bời giữa một rừng giáo gươm sắc bén, khiến cõi lòng nàng nghẹn ngào không sao tả được.
Bên ngoài tẩm cung lại thêm một hàng thủ vệ lăm le thương kích, nàng siết chặt tay gươm cơ hồ đã nhuốm đầy huyết đỏ, một giây cũng không chần chừ quyết liệt xông lên...
...
Đạp tung cánh cửa, một thân hắc y nhuốm máu lê chân bước vào, bàn tay siết lấy thanh gươm đã trở nên tê dại
Đập thẳng vào mắt là cảnh tượng An Tư đang nằm sấp dưới thân Hốt Tất Liệt bị hắn gắt gao chế trụ, hôn liếm lên tấm lưng trần của nàng ấy.
Có lẽ do một đêm nay giao tranh khốc liệt, nội tâm lại bất an run sợ khi nghĩ đến viễn cảnh đánh mất An Tư trong tầm tay đã bức nàng đến mức phát điên, giọt nước tràn ly khi chứng kiến tận mắt hành vi đồi bại của hãn phụ mình càng khiến nàng cuồng nộ bộc phát.
Như điên như dại lao vào Hốt Tất Liệt lôi hắn ra khỏi người An Tư trong sự bàng hoàng của hắn. Cũng không biết không hay đã xuống tay đến mức nào mà khiến mũi miệng Hốt Tất Liệt không ngừng hộc máu, hắn mất nửa cái mạng nằm trên sàn sặc sụa trong chính từng ngụm huyết của mình.
Cho đến khi mấy khớp ngón tay của nàng hoàn toàn trở nên vô lực thì mới dần dần hồi tỉnh.
Khập khiễng đi đến bên cạnh An Tư, thân thể tả tơi trần trụi đang hoa dung thất sắc ngồi bệt dưới sàn lệ tuôn run rẩy. Nàng với tay lấy tấm áo choàng bị vứt trên mặt đất khoác vào cho nàng ấy, nhưng xem qua dường như mỗi một cử chỉ dù là nhỏ nhặt nhất cũng đều khiến An Tư chấn động giật mình.
Xót xa đến nỗi không thể thốt được nên lời, nàng toan định cúi xuống ôm lấy tiểu công chúa đáng thương kia vào lòng thì đột nhiên bên hông bị vật gì đó sắc lạnh đâm vào, lạnh đến thấu xương, lạnh đến tẩy cốt, nàng cứ như vậy gục xuống trước mặt An Tư...