Chỉ những đêm thế này nàng mới được trở về với bản ngã chính mình, được là Thuyết Hoan, chỉ là Thuyết Hoan mà thôi, không phải công chúa hay hoàng tử ở thiên triều Mông Cổ. Để rồi sáng sớm mai khi bình minh chiếu rạng, nàng lại phải trở thành Thoát Hoan cửu hoàng tử của hãn phụ - đại hãn vương vĩ đại nhất thảo nguyên Hốt Tất Liệt.
...
Không biết không hay dòng thời gian vô tình trôi chảy, mới đó mà nàng đã là một cô nương...à không...là một thiếu niên lâm phong tuấn lãng. Nàng cười nhạt đứng ngắm mình trong gương, đã mười một năm trôi qua, suốt mười một năm nàng chưa bao giờ dám cho nô tì hầu hạ thay y phục hay tắm rửa, nàng che giấu thân thể này cứ như một kẻ tàn phế mong che giấu đi khuyết tật của mình trước con mắt người đời, chỉ sợ để lộ ra liền sẽ bị vạn người phỉ báng khinh miệt, và thậm chí cả tính mạng cũng chẳng thể bảo toàn.
Vận lên thân huyết bào khôi giáp đỏ thẫm, màu đỏ này cứ như ngọn lửa âm ỉ cháy trong tim nàng, chỉ chực chờ đến ngày bùng lên thiêu đốt. Chiếc áo choàng lông sói khoác trên vai chính là chiến lợi phẩm đầu tiên nàng săn được năm mười lăm tuổi khi đi rong ruổi cùng hãn phụ. Còn nhớ lần đó hãn phụ và tùy tùng đã tàn sát cả một bầy sói hoang, trong đống máu thịt bê bết vẫn còn có một sói mẹ đang kì dưỡng con, toàn thân chi chít thương tích, thế nhưng nó vẫn ngoan cường đứng chắn trước bầy sói con mà gầm gừ bảo vệ. Nàng động lòng trước tình cảnh đó, ấy vậy mà lại bị hãn phụ đặt vào tay chiếc cung tên tẩm độc, rồi cũng chính tay nàng đã xạ tiễn bắn chết sói mẹ đáng thương, lúc xác nó đã nằm im bất động, nàng vẫn còn trông thấy được đôi mắt mở to trừng trừng oán hận.
Giữa tiếng hò reo tán thưởng, tim nàng như chết lặng trong phút giây, rồi những năm dài u ám về sau nàng vẫn luôn được hãn phụ rèn luyện dạy dỗ để trở thành một kẻ mà theo ông ta gọi là bậc mã thượng anh hùng. Để thuận lòng hãn phụ, để cửu hoàng tử Thoát Hoan vẫn luôn là niềm tự hào của cả thiên triều Mông Cổ, nàng phải đành cắn răng chịu đựng những ngày tháng khổ luyện trường kì, phải dằn tâm nén dạ nếu lỡ có đành sát hại sinh linh, phải trở thành bậc mã thượng anh hùng mà nói trắng ra chính là một kẻ điên cuồng khát máu.
...
Vừa bước chân ra khỏi lều trướng, chúng nô tì thị vệ hai bên đều liền đồng loạt quỳ rạp mà hô to:
- Cung thỉnh cửu hoàng điện hạ.
Nàng chỉ im lặng bước tiếp, có lẽ sau quá nhiều năm phải chịu áp lực từ tinh thần cho đến thể chất đã khiến nàng trở nên lãnh đạm với mọi thứ xung quanh. Hai chữ điện hạ này đáng lẽ chỉ nên được dùng cho thái tử, ấy vậy mà cũng chẳng biết từ bao giờ, từ đâu nàng lại nhận được nó. E rằng hãn phụ đã có an bày cả rồi... và sự an bày này sẽ lại là một gánh nặng vô biên cho nàng.
Nàng cứ thế bước ra khoảng đồng cỏ rộng lớn phía trước, vươn vai, hít lấy một hơi thật sâu. Trong phút chốc hương sương sớm hoà cùng mùi cỏ lạnh len lỏi vào trong cánh mũi, sâu tận buồng tim lồng phổi, một cảm giác dễ chịu an yên, khiến cho nàng yêu lắm lòng đất mẹ nơi đây dù đã có muôn ngàn trắc trở trên chính mảnh đất quê hương này.
...
Thiên điện nguy nga tráng lệ nằm ngạo nghễ giữa thảo nguyên, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, người ra kẻ vào đều phải trình tâu rõ ràng, duy nhất chỉ có nàng được hãn phụ trao quyền tự ý vào ra, đủ để thấy trong lòng ông ta không hề có bất kỳ nghi kị nào với nàng, nếu không muốn nói là tín nhiệm tuyệt đối.
Hốt Tất Liệt là cháu gọi Thành Cát Tư Hãn là nội tổ phụ, ai ai cũng biết ông ta ngưỡng mộ nội công của mình đến nhường nào. Hốt Tất Liệt cuồng vọng bá vương, muốn từ trên lưng chiến mã mà thu về giang sơn cẩm tú, muốn được sử sách ngợi ca còn hơn cả Thành Cát Tư Hãn. Xem ra lão thiên cũng chẳng để hãn vương Hốt Tất Liệt thất vọng, 12 năm trước hùng binh của ông đã công thành sát phạt khiến cho toàn bộ Trung Nguyên thất thủ, vua tôi Nam Tống vì hèn nhát mong giữ mạng mà hai tay dâng nạp giang sơn, Hốt Tất Liệt sáng lập nên Nguyên triều, sau này trở thành Nguyên Thế Tổ, thậm chí còn dời cả Hoa Lâm về Đại Đô để dễ dàng cai trị. Nhưng trời sinh vốn tính đa nghi, ông ta thường không ở lại Đại Đô trừ khi có việc cần thiết, chính sự Đại Đô đều giao cho A Lý Bất Ca tạm thay ngự quyền. Hốt Tất Liệt vẫn thường nói với nàng rằng: "Trung Nguyên đất rộng người đông, chỉ vừa thâu tóm không dễ dàng gì cai quản hết. Trong lúc còn loạn lạc thế này, nếu lỡ bị bọn người Hán kia gây điều bất trắc thì bổn hãn cũng không dại gì mà ở Đại Đô để vướng vào nguy hiểm! Hiển nhiên hùng binh của ta sẽ bình định được cả, nhưng thiên ý, ai biết được! Ta không muốn đem mạng ra mạo hiểm. Vậy nên bổn hãn sắp xếp cho hoàng đệ A Lý Bất Ca tạm thay ta ở đó mà tiếp quản, tên đó dã tâm vẫn còn nhưng lại ngu ngốc không hiểu mưu lược nhà binh, chi bằng cứ để hắn ở đó có được chút hư danh hão huyền. Trước, kiềm chế A Lý Bất Ca, không để gây phiền phức. Sau, cho hắn thế mạng ta nếu lỡ ông trời không thuận lòng người, cứ như vậy đến khi thời thế an bang hơn thì lúc đó vứt bỏ A Lý Bất Ca cũng chưa muộn."
Những lần nghe thế nàng đều âm thầm thở dài. Còn nhớ ít lâu sau khi nàng phải giả trang làm thân huynh thì hãn phụ công thành thắng trận, chiếm lấy toàn bộ Trung Nguyên. Khi ông say men chiến trường trở về thì đã đứng trên đài cao trước muôn vạn thần dân Mông Cổ mà tự hào bế nàng lên: "Chiến thắng này chính là thiên mệnh tối cao không ai có thể ngăn cản được! Đây là Thoát Hoan cửu hoàng tử con ta, bá tinh sẽ đưa thiên triều Mông Cổ đến ngày thống nhất thiên hạ. Và chiếm được Trung Nguyên, khai lập Nguyên bang chỉ mới là khởi đầu!!!"
Quả vậy, "chiếm được Trung Nguyên chỉ mới là khởi đầu"...
...
- Hãn phụ, người nói sao? Xâm lược An Nam!?
Hốt Tất Liệt cất tiếng cười thống khoái, uống thêm ngụm rượu rồi nói:
- Nãy giờ bổn hãn nói gì hoàng nhi nghe không rõ? 12 năm rồi, Trung Nguyên đối với ta cũng là chuyện đã cũ. Con xem, bây giờ nơi đó được gọi là Mông Nguyên, không phải Trung Nguyên Nam Tống nữa, vậy thì phải tiến xa hơn một bước mở rộng bờ cõi thôi.
- Nhưng đại chiến năm xưa đã khiến chúng ta mang nhiều tổn thất rồi, không phải bây giờ nên là lúc tập trung củng cố triều chính và xây dựng đất nước hay sao, thưa hãn phụ?
Lời này nói ra mang theo chút niềm giận, tự thấy mình thất thố nên nàng đã cúi đầu tránh đi ánh mắt Hốt Tất Liệt đang nhìn. Nhưng thật vậy, đại chiến xưa tuy đã qua nhưng hậu quả vẫn kéo dài đến tận ngày nay, binh tướng còn chưa phục hồi, giờ nên là lúc xoa dịu lòng dân chứ không phải lại dẫn binh chinh chiến:
- Haha... đúng là thiếu niên trẻ tuổi, lời này của con đức độ có thừa nhưng dũng mãnh thì chẳng thấy đâu. Bổn hãn nói cho con biết, để ngự trị thiên hạ không phải chỉ cần đức độ thôi là đủ, dù con không có đức độ thì dựa vào dũng mãnh cũng đã có thể gồm thâu thống trị, khiến người người khiếp sợ!
Nàng muốn nói thêm gì đó nhưng nghĩ lại rồi thôi, chọc giận hãn phụ không phải là điều nàng mong muốn:
- Hoàng nhi yên tâm! Bổn hãn là nói trước với con thôi, ta dưỡng quân dưỡng mã thêm 1 năm nữa rồi mới tiến quân Nam chinh, không phải bây giờ, không phải lúc này, không cần lo cho đám binh tướng đó:
- Nếu hãn phụ đã có an bày, Hoan nhi cũng không còn gì ý kiến thêm, mọi thứ đều nghe theo hãn phụ...
Nàng chấp tay thành quyền bái một bái tỏ ý kính cẩn. Hãn vương Hốt Tất Liệt rời khỏi ngai vàng bước xuống gần nàng mà đặt tay lên vai vỗ nhẹ:
- ...Bổn hãn vẫn cần con nghe theo một an bày nữa.
- Mời hãn phụ mở lời, hoàng nhi xin lắng nghe.
Hốt Tất Liệt vuốt bộ râu đã điểm bạc của mình cười cười:
- Chuyện này thôi thì để ngày mai lâm triều con sẽ biết.
Nàng gật đầu thuận theo ý hãn phụ, ông ta nghĩ ngợi gì đó rồi ngập ngừng hạ giọng hỏi:
- ...À...hoàng nhi này, A La Mạc Hạnh ở chỗ của con... vẫn khỏe chứ?
Câu hỏi này của hãn phụ làm nàng có chút chấn động, rõ ràng trước nay biết bao nhiêu năm vẫn chưa hề nghe hãn phụ nhắc đến tên Hạnh cô cô, hơn nữa một hãn vương lại có thể ở sau lưng hỏi thăm sức khỏe một nô tì hay sao? Nàng không cho rằng đó chỉ đơn giản là tiện miệng:
- Thưa...vẫn khỏe.
Hốt Tất Liệt ra chiều trầm tư giây lát rồi phất nhẹ tay áo tỏ ý kêu nàng có thể rời đi. Nàng cũng chẳng muốn nán lại lâu thêm khi sắc mặt hãn phụ đã dần trầm xuống, cung kính bái thêm một bái rồi liền rời khỏi Thiên điện.
•••
Đêm đó ngồi bên bếp lửa, lòng nàng nặng trĩu ưu tư, cũng chẳng biết vì điều gì mà bất an đến thế:
- Hoan nhi, người sao vậy?
Hạnh cô cô đến bên nàng lo lắng hỏi, thế là nàng đem toàn bộ chuyện của ngày hôm nay kể lại cho Hạnh cô cô. Nghe xong, cô ấy liền lắc đầu ngao ngán:
- Cũng chẳng phải lần đầu đại hãn chinh phạt, ta không ngạc nhiên lắm, chỉ là thương dân khổ.
- Cô cô, lại có chuyện này con muốn hỏi qua người. Hôm nay hãn phụ đã hỏi thăm sức khỏe của cô cô, và con để ý cũng lâu rồi...thần dân chư hầu đều gọi hãn phụ là khả hãn, đúng như phong hiệu mà hãn phụ lúc lên ngôi đã xưng, vậy tại sao chỉ có mình cô cô gọi ngài là đại hãn?
- Chuyện này...
Thấy Hạnh cô cô có vẻ ngập ngừng khó nói, càng khiến nàng thêm phần tò mò:
- Không lẽ trước đây hai người từng quen biết?
Nàng nhìn vào đôi mắt đang lưỡng lự của Hạnh cô cô mong tìm kiếm câu trả lời nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhận được một cái lắc đầu.
Cả đêm hôm đó hai người im lặng với nhau, không ai nói ai thêm điều gì, dường như trong lòng mỗi người đều đang day dứt một nỗi niềm riêng mà vạn lần khó tỏ bày.
•••
Sáng sớm hôm sau nàng được triệu kiến vào Thiên điện.
Vừa nhập điện đã có chư hầu hai bên quỳ xuống bái lạy. Nàng vẫn như vậy, nhàn nhạt phất tấm áo choàng lông sói ngồi vào đúng vị trí quen thuộc của mình. Lúc này hãn vương vẫn chưa xuất hiện, nàng đưa mắt nhìn xuống một loạt chư hầu, có vài người chỉ hơn nàng ít tuổi, tất cả họ đều có thân hình cao lớn oai dũng, duy chỉ riêng nàng, dù đã cao hơn rất nhiều những nữ tử khác nhưng so với nam nhân thì vẫn thuộc hàng thấp bé, mặt hoa da phấn, không có nửa điểm gì giống với một đại hán Mông Cổ. Điều này cũng phải thôi, bởi nàng vốn dĩ mang thân phận nữ nhi, dù nữ tử Mông Cổ không cần cái gọi là liễu yếu đào tơ nhưng đã là nữ nhi ai lại không mong lược trâm son phấn, ấy vậy mà quanh nàng chỉ toàn kiếm đao khôi giáp, nghĩ tới liền không khỏi cười nhạt:
- Khả hãn quang lâm!!!
Bên ngoài có tiếng truyền vào, chư hầu nhất tề đứng lên nghênh đón. Hãn phụ nàng kim thân hoàng bào, chễm chệ bước lên ngai vàng ngồi, bên dưới chư hầu phải đợi hãn vương an toạ rồi mới dám ngồi xuống:
- Chư khanh hẳn đã được nghe truyền ý chỉ Mông Nguyên sẽ viễn chinh chiếm cứ An Nam?
Chư hầu nhất tề hô:
- Thưa khả hãn, chúng thần đã lĩnh chỉ!!!
Hãn vương Hốt Tất Liệt ngửa cổ uống ngụm rượu đầy rồi lại nói:
- Chỉ là một An Nam nhỏ bé, không đáng để bổn hãn ngự xuất thân chinh, nhưng ta lại muốn giao An Nam nhỏ bé này cho kẻ được chọn để có thể thực hành tất cả những gì mà bấy lâu ta bỏ công rèn dạy, gồm thâu An Nam để chứng tỏ bản lĩnh với ta! Vậy trong các chư khanh, ai sẽ nguyện xông pha trận mạc, làm hùng ưng mãnh hổ sát cánh bên cạnh kẻ được ta chọn?
Người ta nói dân tộc Mông Cổ hiếu chiến quả thật chẳng sai, nghe tới chiến chinh chiếm cứ An Nam thì khắp cả chư hầu đều hăng say sôi nổi, có biết bao người ứng thân mong được cầm kiếm ra trận, Thiên điện bỗng chốc trở nên náo nhiệt vô cùng, hãn vương Hốt Tất Liệt long nhan hoan hỉ, ông thật muốn lập tức nói với nàng rằng: "con tự mình nhìn xem, hết thảy bá quan đều hăng say chinh chiến, chẳng phải mệt mỏi tổn thất như những gì con đã nói, hoàng nhi ngốc nghếch."
Bước ra quỳ giữa chính điện, một nam nhân khí chất lẫm liệt, hông mang trường kiếm, lưng đeo phi tiễn, cất giọng bẩm tâu:
- Khả hãn thiên tuế, hạ thần Toa Đô của tộc Trát Lạt Nhi, xin ra sức vì Mông Nguyên!
- Hảo! Phía dưới có phải hổ tướng Toa Đô từng một mình chém hơn 300 thủ cấp Tống quân năm xưa?
- Thưa, đích thị hạ thần.
Hãn vương Hốt Tất Liệt hài lòng bất tận, ban cho Toa Đô một kim bài tả phó tướng. Liền đó ngoài điện có nô tài chạy vào thông truyền rằng con trai tổng đốc Vân Nam là đại tướng Ô Mã Nhi từ Yên Kinh được lệnh đã hồi triều, giờ đang quỳ bên ngoài chờ lệnh truyền vào. Hốt Tất Liệt ngửa đầu cười lớn như gặp lại tri kỷ lâu năm, lập tức cho truyền Ô Mã Nhi nhập điện.
Ô Mã Nhi một thân ngạo nghễ, gương mặt lai nét Tây phương, trên vai áo còn vương màu phong trần sương gió, quả thật khiến người ta không khỏi trầm trồ. Nàng đã từng nhiều lần được nghe hãn phụ kể về mãnh tướng này, chẳng những hắn gia phả hiển hách, 2 3 đời đều làm quan tổng đốc chức trọng quyền cao mà riêng bản thân còn kiêu dũng thiện chiến, chinh phạt từ Á sang Âu, uy chấn thiên hạ:
- Khả hãn thiên tuế, được lệnh triệu kiến, Ô Mã Nhi không quản ngàn dặm quan san trở về đây phục mệnh, xin cúi đầu chờ nghe sai khiến.
- Haha...Ô Mã tướng quân không cần căng thẳng, chuyện bổn hãn sắp giao phó đối với tướng quân chỉ là cỏn con bình thường, nhưng vì lần này có cửu hoàng tử thân chinh nên ta muốn triệu tướng quân về theo hầu trợ chiến, có như vậy bổn hãn mới an tâm.
Nghe đến 5 chữ "cửu hoàng tử thân chinh" khiến nàng giật mình, lập tức đứng bật dậy:
- Hãn phụ, người nói vậy chẳng lẽ trận viễn chinh An Nam lần này do nhi thần thống lĩnh!?
- Haha...hoàng nhi, con không cần hào hứng đến quá khích như vậy, đúng là viễn chinh An Nam sẽ do con chỉ huy thống lĩnh. Có hai hổ tướng Toa Đô và Ô Mã Nhi theo con xông lướt, bổn hãn vô cùng tự tin trận chiến đầu tiên này của con sẽ vẻ vang toàn thắng.
Hào hứng đến quá khích? Không hề! Nàng không hề hào hứng đến quá khích, ngược lại còn hoang mang lo sợ. Dù nàng đã từng săn dã thú hay diệt phiến loạn thì cũng chỉ là chuyện đầu rơi máu đổ nhất thời, tuyệt nhiên khác xa với dẫn quân đi xâm lược một đất nước, thảm sát như vậy khác nào nghịch thiên?
- Thôi không nhiều lời nữa, Thoát Hoan cửu hoàng tử, nhị vị tướng quân Toa Đô, Ô Mã Nhi quỳ xuống tiếp chỉ!
Nàng như mất hồn, cùng Toa Đô và Ô Mã Nhi ra giữa chính điện quỳ xuống. Hãn vương Hốt Tất Liệt ban cho Ô Mã Nhi kim bài hữu phó tướng còn nàng một ấn soái ngọc thạch, hai bên chư hầu cũng đều quỳ rạp cúc cung, không khí Thiên điện phút chốc lại trở về trang nghiêm như vốn có:
- Thoát Hoan cửu hoàng tử lĩnh chỉ, bổn hãn phong cho con làm trấn Nam vương cùng tả hữu phó tướng Toa Đô - Ô Mã Nhi thống lĩnh 3 vạn kỵ binh và 2 vạn Đại Lý quân ngày đêm rèn binh dưỡng mã, mùa Xuân năm sau lên đường viễn chinh gồm thâu An Nam!!!