• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Học viện Điệp vụ An ninh,
Sáng hôm nay, tâm trạng của Hà Tiết Âu không tốt.

Chỉ mới đến giờ nghỉ giữa buổi mà cả học viện đã nháo nhào vì tin tức Mặc Thiên của khoa Kỹ Thuật Mật Mã sẽ kết hôn với Vương Khả Như – con gái cưng của một sỹ quan cấp cao trực thuộc bộ quốc phòng.
Đám học viên nghe tin hỷ này vui mừng một phần thì đá đểu hết mười phần.

Bởi câu chuyện Hà Tiết Âu đóng vai người thứ ba, vứt bỏ liêm sỉ, quyến rũ Mặc Thiên, còn quá quắc xin số điện thoại anh trước mặt Vương Khả Như vẫn chưa hết nóng hổi.

Bọn họ còn tưởng Mặc Thiên cho Hà Tiết Âu số điện thoại mà không suy nghĩ thì đã là xác nhận mở ra một mối quan hệ tay ba đầy kịch tính.
- Đàn bà mà không có liêm sỉ thì suốt đời làm tiểu tam!
Hà Tiết Âu chính là bị bọn họ buông lời mỉa mai, nhưng cô không mảy may vì mấy lời nói đó mà xuống tinh thần.

Có điều, nếu Mặc Thiên kết hôn cùng Vương Khả Như, cô thật sự sẽ giận đến mức muốn giết người.
Hà Tiết Âu vốn là nhị tiểu thư trong gia đình chính trị, có bố là thị trưởng thành phố.

Học vấn có, tài năng có, nhan sắc có, nếu không phải vì nhìn trúng một người đàn ông kiệt xuất là Mặc Thiên, cô sẽ không bao giờ chọn trở thành nữ quân nhân, chịu đau đớn, chịu khổ cực, chịu thương tích đầy người.
- Tiết Âu, cậu có giận thì cũng bộc lộ ra một chút cho thoải mái đi.


Cậu cứ mặt lạnh như thế này, tôi sợ lắm!
Diệp Vân từ nảy đến giờ vẫn luôn đi theo sau Hà Tiết Âu, ngoan ngoãn như một con mèo.

Cô sợ nói phải điều không nên nói, đâm vào nỗi đau thầm kín của Hà Tiết Âu, khiến Hà Tiết Âu tức giận mà khâu luôn miệng của cô lại.
Quả nhiên, sau câu nói của Diệp Vân, Hà Tiết Âu liền thét ra lửa:
- Hai năm của tôi không phải trò đùa.

Chỉ có tôi cướp đồ của người khác, không có chuyện người khác cướp được đồ của tôi!
Cô đối với chuyện tình cảm này vô cùng nghiêm túc cũng vô cùng hết lòng.

Cô không tiếc để người khác gọi Hà Tiết Âu mình là loại phụ nữ nhân cách tệ hại, chỉ tiếc để lỡ mất một người đàn ông hoàn hảo trong mắt mình.

Tiêu chuẩn của Hà Tiết Âu cao lắm, 20 năm cuộc đời chỉ có một mình Mặc Thiên lọt được vào mắt xanh của cô.

Tình yêu đầu không nổ lực giành lấy, sau này hối hận cả một đời.
Định bụng sẽ tạm lánh trong nhà vệ sinh để có thể yên tĩnh đầu óc, đợi cơn nóng giận nguôi ngoai sẽ tính đến chuyện giải quyết hôn sự kia như thế nào.

Hà Tiết Âu đâu ngờ rằng nghiệp tới không thể cản, mới chỉ trốn tránh được năm phút thì thị phi đã kéo đến nơi.
Đoán chừng là hai ba đứa con gái, không quen biết nhưng miệng lưỡi lại quá chua chát.

Hà Tiết Âu ở trong phòng nghe rất rõ, bọn họ nói:
- Con nhỏ Hà Tiết Âu, hôm nay sao vẫn chưa làm loạn chỗ Mặc Thiên nhỉ? Tôi nghe người bạn nói rằng hôm trước cô ta mặt dày tìm đến, Mặc Thiên không hề nổi giận một chút nào mà còn cho cô ta số điện thoại của mình nữa.
- Hà Tiết Âu ấy mà, chẳng qua cũng chỉ là hạng cậy quyền cậy thế, dựa hơi của cha mẹ mà làm loạn, hôm nay theo đuổi tên này, mai lại tán tỉnh tên khác.

Sợ rằng da mặt còn dày hơn cả lớp phấn cô ta đắp lên nữa.

Không biết chừng cô ta đã tìm được đối tượng mới rồi, Mặc Thiên chỉ là quá khứ mà thôi!
- Làm người sao có thể dơ bẩn được như cô ta nhỉ?
- Cô ta có tiền, có quyền, có nhan sắc, quan trọng nhất là biết vuốt ve đàn ông…

- Đáng ghét! Người đàn ông của chúng ta không thể để cô ta làm vấy bẩn, lần sau có gặp mặt nhất định sẽ…
- Sẽ cào nát mặt tôi? Cắt hết tóc tôi? Xé quần áo của tôi? Hay là còn điều gì khác ghê gớm hơn như vậy?
Cánh cửa nhỏ mở ra, đích thị là Hà Tiết Âu.

Hoàn toàn là thần thái của một con sư tử bị con mồi ve vãn làm trò khiêu khích, giọng nói dù đã kiềm chế nhưng vẫn không thể giấu đi sự khó chịu.
Nhận ra mình gặp phải kiếp nạn lớn.

Mấy học viên nữ kia một bước lùi, hai bước ngã ra sau, sợ hãi đến đứng không vững.
- Sợ tôi à? Sao không mạnh…
Chát!
Mái tóc của Hà Tiết Âu đột ngột bay tung lên, gương mặt bị lệch hẳn sang một bên.

Chuyện nực cười gì đây? Hà Tiết Âu vừa bị ăn cái tát đầu tiên trong đời.

Gò má cao ửng đỏ và nóng rực.
- MÀY BỊ ĐIÊN À?
Hà Tiết Âu hét lên.

Không thể chịu đựng được nữa mà sấn tới làm cho ra trò.

Một đấu ba cũng mặc kệ.
Bốn người lao vào ẩu đả nhau, điên cuồng hét, điên cuồng đánh.


Bọn họ cứ nhắm mắt đánh đá túi bụi, đánh trúng Hà Tiết Âu cũng có, đánh nhầm đồng đội cũng có.

Nhưng tiếc là bọn họ dù có ba người liên kết cũng không thể chống lại được giày cao gót đế nhọn của Hà Tiết Âu.

Muốn thắng trong một trận chiến, sức cần ba, may mắn cần bảy.
Có lẽ đến Hà Tiết Âu cũng không nghĩ sẽ có ngày cô tàn bạo như vậy, dùng giày cao gót đập vỡ kính soi, đánh đến khi ba người kia không thể cử động nổi mới thôi.
Trên tay Hà Tiết Âu là đôi giày cao gót đính kim cương, tóc có phần rối, nhưng đảm bảo là chỉ một chút thôi, mặt mũi vô cùng nguyên vẹn, đặc biệt biểu cảm vô cùng đắc thắng.
Ba học viên nữ nằm lê lếch trong đống kính vỡ, toàn thân đều là vết thương, đang giương đôi mắt long lanh cầu xin Hà Tiết Âu đừng đánh nữa
- Xin lỗi nha! Tôi không định đánh nhau đâu nhưng tại các cô cứ làm tới.

Bổn tiểu thư thật sự rất thích các cô bảo vệ người yêu cho Vương Khả Như.

Bổn tiểu thư cũng không đem nhân phẩm ra cho các cô dèm pha.

Nhưng động vào người tôi, các cô chính là tự mình muốn chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang