Người trên du thuyền lần lượt được chuyển sang các tàu nhỏ.
Hà Tiết Âu vẫn còn đang mê man, nữ bác sĩ định đánh thức nhưng bị cản lại.
- Bác sĩ, để em ấy nghỉ thêm chút nữa đi!
Cố Vi cũng đang được điều trị ở phòng y tế.
Vốn dĩ vết thương ngoài da không đáng ngại nhưng cô ta cố tình ở lại đây để không bị Lục Thế Huy đánh đập.
Thấy vị bác sĩ vẫn còn do dự, Cố Vi trấn an thêm.
- Bác sĩ đi trước đi, dù sao cũng còn phải chuyển rất nhiều người nữa.
Em ấy là em dâu của tôi, một lát nữa tôi sẽ đưa em ấy đi sau.
Cố Vi nói như vậy bác sĩ cũng không biết phải nói gì, đành đi trước, để Hà Tiết Âu tỉnh lại sẽ đi sau.
Hà Tiết Âu giật mình tỉnh dậy, trên du thuyền chỉ còn lại cô và Cố Vi.
Không cần biết Mặc Thiên và Lục Vỹ Thần đã đấu với nhau đến gia đoạn nào, du thuyền này nhất định sẽ nổ, nếu còn không mau rời đi thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Thấy Hà Tiết Âu vùng chạy ra ngoài, Cố Vi liền kéo lại.
- Cô đừng đi, đừng đi, cô phải ở lại cùng tôi.
- Cô bị điên à, du thuyền sắp nổ rồi còn không muốn chạy.
Hà Tiết Âu gạt ra, Cố Vi lại cố chấp mà ôm chầm lấy, nhất định không để cô chạy ra ngoài.
- Cô phải ở lại, tôi và cô cùng chết.
Tôi sẽ không để cô về với Thần đâu.
Cố Vi yêu quá hóa điên rồi.
Bẩn thân không muốn sống còn muốn có người chết cùng.
- Cô đừng có điên nữa, muốn chết thì đi mà chết một mình, buông tôi ra!
Hà Tiết Âu dù đang bị đau nhưng sức mạnh so với Cố Vi vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Cô ta không thể giữ được cô lại còn bị cô đẩy ngã lăn ra sàn.
Hai người phụ nữ chạy trên boong tàu, một người tìm đường sống, một người muốn cả hai ở lại cùng chết.
Cố Vi đuổi kịp cô, cả hai lại dằn co.
Hà Tiết Âu bây giờ không còn sức để chơi trò chơi với cô ta nữa, bụng cô bị chuột rút, đau đến không thể đứng.
- Cô ấy kia rồi, mau cho tàu…
BÙM… BÙMMM…
Lục Vỹ Thần chưa kịp nói hết câu bom đã nổ, nước bắn lên tung tóe, khói lửa đầy trời.
Du thuyền bị nổ hai lần liên tiếp tạo ra dao động lớn, Hà Tiết Âu và Cố Vi bị hất văng ra khỏi boong tàu, may mắn nắm được vào xà ngang.
Hà Tiết Âu gồng mình chịu đựng, cố gắng bám víu vào xà ngang để không rơi xuống biển.
Một mình cô thì đã đỡ, đằng này còn có Cố Vi đang bám vào chân cô vùng vẫy.
Mang sống của ba con người đều đặt cả vào hai bàn tay của cô.
Bụng cô rất đau, người kéo rất nặng, du thuyền lại đang dần dần chìm xuống.
Nhìn khổ cảnh trước mắt mà Hà Tiết Âu tức đến phát khóc.
- Cô gái, nhảy xuống biển, bơi đến đây chúng tôi đón cô!
Ngoài xa có tiếng hét lớn, một tàu di tản đang đứng cách cô gần 500 mét.
Nhưng tiếc là…
- Tôi không biết bơi!
Tiếng hét của Hà Tiết Âu đưa mọi thứ đi vào một tuyệt vọng.
Du thuyền vẫn sẽ tiếp tục nổ, cô không thể bơi đến tàu di tản, cũng không đủ sức để bám víu được lâu hơn.
- Bay thấp xuống, tiếp cận cô ấy đi.
Lục Vỹ Thần lòng như lửa đốt, mới ra khỏi tầm mắt của hắn một ngày cô đã gặp chuyện.
Tàu không thể tiếp cận cô ấy, hắn cũng không hành động thì cô ấy sẽ chết.
Hắn bây giờ chính là hy vọng của cô.
- Lục Tổng, không thể đến gần hơn được nữa.
Dây cứu hộ đã được thả xuống, gần nhất cũng chỉ có thể chạm tới mũi tàu.
Hà Tiết Âu ngừng khóc, bây giờ khóc không có tác dụng gì.
Lục Vỹ Thần đang ở trên trực thăng nhìn cô chờ đợi, hắn chỉ có thể làm được cho cô đến vậy, phần còn lại phải tự cô cố gắng rồi.
“Hà Tiết Âu, nếu có sự cố gì em phải tự cứu lấy mình.”
Đúng vậy, cô chỉ có một sự lựa chọn là sống.
Cô phải trèo lại được lên du thuyền, chạy ra mũi thuyền và nắm lấy dây cứu hộ.
- Cố Vi, tôi sắp không giữ được nữa rồi, cô tự buông tay đi.
- Không, cô phải chết cùng tôi, tôi không muốn chết một mình, tôi không muốn cô được về với Thần.
Cố Vi liên tục kéo chân cô vùng vẫy.
Tình yêu mù quáng và sự trả thù của Lục Thế Huy đã dồn cô ta đến con đường mất hết lí trí.
Hà Tiết Âu không muốn giết người, nhưng đã tới nước này nếu không thả Cố Vi xuống thì tất cả sẽ cùng chết.
Cô phải vì bản thân mình, vì sự sống cả hai người mà lựa chọn.
Hà Tiết Âu dùng chân còn lại đạp vào bàn tay đan dần tuột ra của Cố Vi, Cố Vi Thật sự đã rơi xuống biển, thật sự bị cô giết chết.
Dồn hết tất cả sức bình sinh, bỏ qua cơn đau đứt ruột đứt gan của mình, Hà Tiết Âu cuối cùng cũng leo được lên thuyền, chạy đến được mũi tàu, nắm lấy được sợi dây cứu hộ.
Cô được kéo lên, an toàn nằm vào trong trực thăng.
Tiếng Lục Vỹ Thần hét tên cô vang lên văng vẳng, nhưng cô không hề thấy hắn, cô chỉ thấy một màn đen sâu đến không định.
Danh Sách Chương: