Ngày thứ hai trên du thuyền giữa Địa Trung Hải, thương hội vẫn chưa thật sự bắt đầu.
Mọi hoạt động diễn ra như một chiếc du thuyền bình thường, du khách tận hưởng cuộc sống giữa biển, tách biệt hoàn toàn với thế giới.
Sau giờ nghỉ trưa, Lục Vỹ Thần được nhân viên mời đi dự một tiệc trà, nghe nói là người Ý rất có hứng thú với các hạng mục vũ khí và chương trình an ninh được Lục Thị phát triển.
Hà Tiết Âu tỏ ý muốn đi cùng nhưng liền bị từ chối, đành phải ngoan ngoãn ở trong phòng chờ hắn trở về.
Lục Vỹ Thần trở về cũng đã tối muộn, nghĩ trong bụng chắc là Hà Tiết Âu đã ngủ được một giấc dài.
Hắn đẩy cửa vào phòng, cố tình nhẹ nhàng để không quấy rầy đến cô.
Hà Tiết Âu vẫn chưa ngủ, dưỡng da xong vừa mới nằm trên giường.
Mái tóc thả lòa xòa, làn da phát sáng và hương thơm lây động lòng người.
Nhìn thấy Hà Tiết Âu trong chiếc váy ngủ màu lam được may bằng vải bóng, bao nhiêu tinh túy trên cơ thể thiếu nữ đều được phô bày trước mắt.
Lục Vỹ Thần vừa rồi có uống chút rượu, trong người còn chút hơi men, nhìn thấy Hà Tiết Âu như vậy thật sự khiến hắn không cưỡng lại được ham muốn của bản thân.
Hắn đến bên giường cô, trèo lên trên người cô, hôn một nụ hôn thật sâu đậm.
Đôi môi khô của hắn áp lên đôi môi mềm của cô, hôn từng cái thật nhẹ nhàng.
Hà Tiết Âu cũng không đẩy hắn ra, rất hợp tác với hắn.
Hai tay của cô vòng ra, ôm lấy của hắn.
Lục Vỹ Thần thấy được sự nguyện ý của cô, vui vẻ tiến thêm một bước nữa.
Hai cánh môi căng mọng của cô lần lượt được Lục Vỹ Thần nhè nhẹ mút lấy, cần thận thưởng thức vị ngọt của cô.
Chưa bao giờ cô cảm thấy Lục Vỹ Thần đối với mình nâng niu đến như vậy, cũng là lần đầu tiên biết được hôn nhau thật sự sẽ khiến con người ta hưng phấn như thế nào.
- Chẳng phải là được mời tiệc trà hay sao, người anh toàn mùi rượu là thế nào?
- Có rất nhiều người muốn làm ăn với tôi, tôi có uống một chút…
Lục Vỹ Thần đưa tay vuốt ve gương mặt của cô.
Cô vợ của hắn cũng có chút để tâm tới hắn, có phải muốn quản hắn rồi hay không.
Hắn cười, bàn tay hư hỏng chạm xuống hạ thân của cô.
Hà Tiết Âu lập tức cản lại.
- Sẽ không làm đau em… để tôi ăn em có được không?
Vật giữa hai chân của Lục Vỹ Thần đã cứng lên lâu rồi, cô cảm nhận được rất rõ.
Mùi hương nam tính pha với chút hơi men là cực phẩm quyến rũ phụ nữ của đàn ông, cô cũng bị hắn quyến rũ thành công rồi.
Nhưng hôm nay Hà Tiết Âu không khỏe, bụng cô từ sáng đến giờ cứ đau âm ỉ, không muốn vận động giường chiếu một chút nào.
- Bụng tôi đau, không muốn làm chuyện đó…
Hắn cau mày rồi lại dãn ra.
Trước giờ Hà Tiết Âu vẫn luôn rất khỏe mạnh, sức khỏe rất tối, bị thương nặng thế nào cũng chưa từng than đau.
Hôm nay cô nói trước mặt hắn, lại ngoan ngoãn không chống đối gì như vậy, xem ra thật sự là bị đau rồi.
Lục Vỹ Thần không tức giận hay hờn dỗi mà lại vô cùng quan tâm.
- Đau lắm sao?
- Không thoải mái…
Hà Tiết Âu vẫn nằm trên giường, mặt nhăn lại, thần sắc xanh xao vô cùng.
Cô là người phụ nữ đủ mạnh mẽ, đủ ngông cuồng, không bao giờ tỏ vẻ yếu đuối trước bất kì ai.
Nhưng khoảng thoải gian gần đây thật sự lạ lắm, cô cảm giác như bên trong mình có một con người thứ hai, khiến mọi hành động và suy nghĩ của cô đều trở nên yếu đuối.
- Như vậy từ khi nào?
Lục Vỹ Thần cũng nhận ra được sự kì lạ của cô.
Hắn tin rằng cô nói mình đau một thì bên trong đang đau gấp mười.
Hắn rất muốn biết điều gì khiến Hà Tiết Âu phải hiền dịu đi nhiều như vậy.
- Từ khi lên tàu… chắc chỉ là do say sóng thôi.
- Đau bụng thì liên quan gì đến say sóng, có phải ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi không?
- Chắc là vậy…
- Nếu không khỏe thì phải nói với tôi, biết chưa hửm?
- Biết rồi…
Hà Tiết Âu bây giờ đến chút sức lực trả lời cũng không có.
Lục Vỹ Thần cũng không có tâm trạng nào chèn ép cô nữa.
Hắn nằm sang bên cạnh, để cô gối lên cánh tay mình, tay còn lại bỏ vào trong váy xoa bụng cho cô.
- Tôi nghe nói phụ nữ đến kì đau bụng sẽ dùng cách này, tuy em không đến tháng nhưng chắc vẫn sẽ có chút tác dụng.
Tính cách của Lục Vỹ Thần băng lãnh nhưng hắn lại có bàn tay thật ấm, xoa trên bụng khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều.
- Như thế này có dễ chịu hơn chút nào không?
Hà Tiết Âu biết Lục Vỹ Thần ghét sự phiền phức, không muốn đòi hỏi quá đáng.
Nhưng hắn đã cố gắng chăm sóc cô như vậy rồi, yêu cầu thêm một chút chắc cũng không quá đáng.
Dù gì thì bàn tay của hắn thật sự có chút chưa khiến cô hài lòng.
Hà Tiết Âu cân nhắc lại lời lẻ một lần rồi mới dám yêu cầu.
- Cái đó… có thể dùng thêm một chút dầu để xoa không, tay anh có hơi thô gáp…
- Được!
Lục Vỹ Thần đi tìm dầu xoa cho cô.
Nhìn hắn nghe lời cô như vậy, không khí thật lạ làm sao.
Đây là lần đầu tiên Hà Tiết Âu cảm thấy hai người giống một đôi vợ chồng, lắng nghe và chăm sóc.
- Tôi xoa bụng cho em, em nhân cơ hội mà ngủ đi.
- Anh không ngủ à?
Lục Vỹ Thần đột nhiên dừng tay lại, nhìn cô đăm đăm.
Hà Tiết Âu không hiểu chuyện gì cũng dương mắt nhìn hắn.
Xong hắn chỉ thở dài rồi nói.
- Yên tâm, tôi không thừ cơ mà ăn thịt em đâu.
Giữ sức khỏe cho tốt.
Chúng ta còn phải ở đây thêm mấy này nữa.
Mẫy ngày nay rất quan trọng cũng rất nguy hiểm, tôi cũng không thể ở bên cạnh em thường xuyên.
Có sự cố gì em phải tự cứu lấy mình.
Đêm hôm đó, Lục Vỹ Thần thật sự vì xoa bụng cho cô mà không ngủ.
Hà Tiết Âu thì ngủ trong lòng hắn từ lúc nào chẳng hay.
Có quá nhiều từ lần đầu tiên xuất hiện trong một đêm, lần đầu tiên vẫn chưa được nhắc đến chính là cô đã có một giấc ngủ thật sự, một giấc ngủ không cần đến thuốc an thần.
Danh Sách Chương: