Vừa đúng sáu giờ sáng, mặt trời cũng vừa ngủ dậy, trời còn chưa sáng hẳn, ngoài cổng biệt thự Lục gia đã có tiếng chuông cửa.
Không chỉ nhấn chuông một lần mà là nhấn liên tục đến khi có người ra mới thôi.
Người làm trong nhà lấy làm lạ, xưa nay không ai lui tới ngôi biệt thự này, bởi không ai lui tới nên cảnh vật mới trở nên u ám, lạnh lẽo.
Duy nhất một lần ông chủ cưới vợ, gia đình của phu nhân có lui tới một lần.
Ấy, hay là gia đình của phu nhân thật? Đêm qua ông chủ đưa phu nhân trở về, thương tích đầy mình, chắc chắn là gia đình phu nhân biết tin mới đến thăm.
Đúng là, phận con gái gả cho nhà người ta, có mệnh hệ nào chỉ có nhà ngoại là nóng ruột.
Phùng quản gia vội vã chạy ra mở cửa, chậm chạp làm kinh động đến Lục Vỹ Thần thì nguy to.
Cổng sắt lớn mở ra, không có một chiếc xe nào, chỉ có hai mẹ con Kiều Thoại Mỹ và Hà Chỉ Nghi đứng địu lấy nhau.
Phùng quản gia lập tức cúi đầu cung kính.
Hóa ra thật sự là Hà phu nhân đến thăm con gái, dáng vẻ lo lắng thấp thỏm, trên tay còn xách theo một túi lớn, chắc là đồ ăn.
Phùng quản gia đi trước, hai mẹ con nhà họ Hà đi sau, chưa đến cửa chính thì cửa chính đã mở, Lục Vỹ Thần bước ra.
Ây da, muốn không kinh động mà lại kinh động rồi.
Lục Vỹ Thần đêm qua trở về không vui, bây giờ cũng hề thay đổi tâm trạng chút nào.
Mặt nhăn, mày nhó, đằng đằng sát khí, không có lấy một chút biểu cảm chào đón nào.
Lục Vỹ Thần đứng như tượng đài, chặn ở cửa, không ai dám bước qua.
Không khí căng thẳng, gượng gạo, Phùng quản gia liền phải trình bày.
- Ông chủ, Hà phu nhân đến đây sớm như vậy là vì lo lắng cho phu nhân.
Cậu xem, bà ấy lặn lội đi taxi nơi xa xôi này còn mang theo biết bao nhiêu là đồ bổ.
- Cô ta không cần mấy thứ này đâu!
Lục Vỹ Thần mặt lạnh, mẹ vợ đến nhà cũng không chút nể tình.
- Lục Tổng, mẹ và em thật sự rất lo cho Tiểu Âu, mẹ sức khỏe không tốt nhưng vì Tiểu Âu đã dậy rất sớm chuẩn bị đồ cho em ấy để mang đến đây.
Hà Chỉ Nghi có chút sướt mướt, tay địu lấy mẹ.
Thời tiết hôm nay quả thật có chút khắc nghiệt, vừa lạnh, vừa khô, rất dễ sinh bệnh.
Hai người phụ nữ gầy guộc đứng trước mặt hắn, cơ thể run lên đến áo lông cũng không che nỗi, yếu ớt như vậy Lục Vỹ Thần cũng không kiềm được lòng, né đường để họ vào trong.
Hà Tiết Âu ở trên tầng cũng lén liếc nhìn xuống dưới xem động tĩnh.
Nhìn thấy mẹ và chị đến nhà không có lấy một chút vui mừng.
Tình cảm gia đình đối với Hà Tiết Âu bao nhiêu lâu nay là thứ gì đó thật rẻ mạt, lúc cần có thể lợi dụng, lúc không cần thì thật phiền phức.
Nhưng lúc này khao khát rời khỏi Lục Vỹ Thần trong Hà Tiết Âu đã quá lớn, không thể khống chế được nữa rồi.
Không còn bình tĩnh, không còn kiên nhẫn, Hà Tiết Âu không thể chờ đợi đến ngày Lục Vỹ Thần để cô đi.
Sự lý trí của Hà Tiết Âu ngày càng bị giới hạn.
Đúng là đàn bà yêu vào đều sẽ hóa ngu.
Có biết bao nhiêu cách, Hà Tiết Âu lại chọn cách điên rồ nhất, mạo hiểm nhất, ngu ngốc nhất.
Trong đầu bày ra một kế hoạch lớn, dụ dỗ Hà Chỉ Nghi, bỏ thuốc Lục Vỹ Thần, đưa ông xã tài ba lên giường với người đàn bà khác, người đàn bà đó lại còn là chị gái ruột của mình.
Hà Chỉ Nghi gõ cửa, Hà Tiết Âu không có động tĩnh gì, gõ đến lần thứ hai vẫn không có phản hồi mới mạn phép mở cửa bước vào.
Trước mắt Hà Chỉ Nghi, Hà Tiết Âu ngồi ở mép giường, gương mặt u sầu vô cùng, hình dáng mỏng manh, gầy mòn đến đau lòng.
- Tiểu Âu, chị và mẹ đến thăm em.
Em không ổn chỗ nào chị xem giúp em.
Hà Chỉ Nghi là một bác sĩ ở bệnh viện có tiếng, sự nghiệp không đến mức vẻ vang nhưng cũng không tầm thường.
Con người trong mắt Hà Tiết Âu rung động, ngấn lệ, mũi cũng đỏ lên.
Hà Tiết Âu không chỉ là có tiềm năng trong nghành đặc vụ, diễn xuất cũng rất cừ khôi.
Hà Chỉ Nghi như chết trong đôi mắt đó, lý trí bị thôi miêng bởi cái đẹp phi thường, nỗi đau sâu sắc khó lòng có thể tìm được ngôn từ để diễn tả.
- Chỗ không ổn là trái tim của em, chị có thể chữa được không?
Một giọt nước mắt tràn bờ mi, hạt lệ ấm lăn trên gò má đã nóng.
Hà Tiết Âu nói tiếp.
- Cuộc hôn nhân này là một sai lầm, nhân duyên ngang trái.
Lục Vỹ Thần không hề yêu em, chỉ xem em là vật làm ấm giường.
Em năm lần bảy lượt để cơ thể bị thương, không thể phục vụ anh ấy chuyện chăn gối, anh ấy liền không vui.
Hà Chỉ Nghi bị cuốn vào câu chuyện bi ai của em gái, cảm xác dạt dào, chân thật.
Thấy cá đã cắn phải mồi ngon, lưỡi câu dễ dàng cắm vào miệng cá, Hà Tiết Âu hoan hỉ trong lòng, đã đến lúc kéo câu lên rồi.
- Thứ anh ấy cần là một người vợ hiền lành, ngoan ngoãn.
Cần một người tạo cho anh ấy cuộc sống gia đình, sẵn sàng sinh con cho anh ấy.
Em biết… người đó không phải em.
Nếu là chị, Lục Vỹ Thần chắc chắn sẽ rất hài lòng, sẽ yêu thương chị đến chết đi sống lại.
- Chị… chị sao?
Hà Chỉ Nghi đỏ mặt, đây cũng là điều mà cô mong muốn.
Không ai biết được cô đã hối hận đến thế nào khi bỏ trốn khỏi hôn lễ thế kỉ đó, để lỡ một người chồng đứng đắn và kiệt xuất là Lục Vỹ Thần.
- Chỉ Nghi, chị có hiểu được nỗi đau của em không? Thật ra, em mong chị có thể trở thành Lục phu nhân.
Còn em, em muốn ở bên tình yêu của đời mình.
Nếu có cơ hội, chị có giúp em không?
Hà Tiết Âu đã sớm nhìn thấu được tâm tư của Hà Chỉ Nghi.
Tình yêu thầm kín, đều viết hết lên mắt mỗi khi Hà Tiết Âu nhắc đến tên Lục Vỹ Thần.
Hà Chỉ Nghi chắc chắn sẽ giúp cô.
Cuộc sống hôn nhân phiền phức này đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Danh Sách Chương: