Hôm nay lại là một ngày đẹp trời hơn hết, có lẽ vì nhà thờ lớn trung tâm đang diễn ra một lễ cưới vô cùng long trọng.
Bên trong lễ đường, khách mời tụ họp vừa trò chuyện vừa thi thoảng hướng mắt về sân khấu, mong chờ nghi thức thiêng liêng sắp diễn ra.
Xung quanh không khỏi vang lên những tiếng xì xào bàn tán về nhân vật chính của ngày hôm nay - người đang đứng giữa thánh đường chờ cô dâu của hắn.
Người đàn ông ấy nhìn qua chỉ cỡ tuổi thanh niên, dáng người rất cao, bóng lưng và đôi chân dài thẳng tắp. Tổng thể trông có hơi gầy nhưng chẳng hiểu sao bộ lễ phục khoác trên người hắn lại vô cùng cân đối, áo choàng rũ xuống theo bờ vai dày rộng, không gió mà bay lất phất.
Quan sát từ xa vẫn cảm nhận được khí chất ngạo nghễ khó nói thành lời toát lên từ hắn.
Đôi đồng tử màu xanh nhàn nhạt nhìn về phía cửa chính, một ánh mắt lãnh đạm không biểu lộ bất kì cảm xúc gì. Kể cả nét vui mừng và chờ mong mà một người sắp kết hôn thường có cũng không tìm được trên gương mặt tinh tế sắc sảo ấy.
Mà hắn cũng không chút để tâm đến khách mời xung quanh, thật giống như không gian này, lễ đường này là đế chế của riêng mình hắn.
Không phụ lòng trông đợi của mọi người, cửa chính rất nhanh được mở rộng sang hai bên.
Cô dâu của ngày hôm nay từ từ xuất hiện, cạnh bên là cha của cô ấy với nét mặt đầy tự hào. Từng bước chân của họ hoà cùng tiếng dương cầm và hàng ngàn cánh hoa rơi xuống.
Trái ngược vẻ lạnh lùng vô cảm của người đàn ông trên sân khấu, cô gái có nét xinh đẹp rạng ngời, ngũ quan tinh xảo, sự tươi tắn của tuổi trẻ cùng đường nét trẻ con vẫn chưa phai hết trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Có thể dễ dàng đoán ra thân phận của cô dâu thông qua dáng dấp dịu dàng thanh lịch, từ đầu mày đến khoé mắt phảng phất loại khí chất không lẫn vào đâu được của một vị thiên kim tiểu thư hào môn danh giá.
Ngoại trừ người thân trong gia đình, khách mời còn lại đều trầm trồ thán phục vì độ xứng đôi của cặp vợ chồng này.
Đoạn đường từ cửa chính vào bục sân khấu vốn chẳng dài bao nhiêu, lúc này bọn họ đã đi gần hết. Bàn tay cô siết chặt lấy cha mình, có lẽ vì hồi hộp mà ngũ quan trên mặt hơi vặn vẹo khác thường một chút.
Người đàn ông trung niên đặt tay con gái mình vào cánh tay đang duỗi ra của chú rể, vì quá vui mừng nên ông đã không nhận ra được sự chần chừ thoáng qua, trước khi hắn nắm nhẹ lấy tay cô.
Tiếng đọc lời thề của cha xứ vang vọng khắp lễ đường, mọi người ai nấy đều hồi hộp trông chờ khoảnh khắc quan trọng nhất, khoảnh khắc nói ra lời hẹn ước trọn đời của bọn họ.
"Dù đau khổ hay hạnh phúc, nghèo khó hay giàu sang, hai con có nguyện lòng bên nhau đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời không?"
Cả lễ đường lặng ngắt như tờ chờ đợi câu trả lời của cô dâu chú rể. Thế nhưng qua một lúc lâu, hai người trên sân khấu vẫn đứng bất động, nhìn thẳng vào mắt nhau một cách bất đắc dĩ.
- ---------------------------
[Vài tháng trước]
Biệt thự Izayoi, khu biệt viện rìa thành phố Y
[Theo như tin tức mới đưa, chỉ sau một đêm, cổ phiếu của công ty thời trang Izayoi tụt dốc nghiêm trọng, các nhà đầu tư và doanh nhân thành phố Y lần lượt thu hồi vốn...]
Chiếc TV đang phát bỗng dưng im bặt, cô gái ngồi trên sofa nhíu mày, cầm remote thẳng tay tắt đi. Rồi như không khắc chế được chính mình, cô trực tiếp ném remote xuống bàn, vùi mặt vào hai tay một cách đầy bất lực.
"Tại sao lại như vậy chứ?"
Trái lại thái độ thiếu bình tĩnh đó của cô, người ngồi bên cạnh chỉ khoanh tay lạnh nhạt cất tiếng.
"Bây giờ tức giận thì có ích gì? Cha, con đi liên hệ giải quyết truyền thông, chuyện này không thể cứ truyền ra ngoài mãi."
Người đàn ông mang bộ dạng suy sụp cùng bao nhiêu mệt mỏi, ông khẽ gật đầu với cô. Bản thân ông vẫn còn chưa thể tin được mọi chuyện lại ập đến quá nhanh như thế - tên kế toán theo ông nhiều năm qua lại âm thầm rút một số tiền lớn của công ty rồi bỏ trốn, đưa cả gia đình và cơ ngơi của ông trực tiếp đẩy xuống vực thẳm.
Chủ tịch của Izayoi, công ty phụ kiện thời trang nổi tiếng ở thành phố Y, thậm chí là cả nước, hiện tại không còn đủ bình tĩnh cũng như sáng suốt nói ra điều gì.
Bà Izayoi ngồi bên cạnh khẽ buông tiếng thở dài, cương nghị đối diện hai cô con gái.
"Muốn duy trì Izayoi vượt qua thời gian này, chúng ta cần một số tiền lớn, trường hợp xấu nhất thì cả biệt thự này cũng không giữ được nữa..."
"Không được! Bán nó đi thì chúng ta ở đâu? Cần bao nhiêu hả mẹ, con có thể làm thêm, làm tất cả chuyện gì để kiếm tiền..."
"Lại suy nghĩ ngu ngốc, em nghĩ bao nhiêu mới đủ, đừng gây rắc rối thêm nữa."
Hirumi vừa xong một cuộc điện thoại, đi đến cắt ngang lời cô. . Tгu𝙮ện ha𝙮? Tì𝘮 nga𝙮 𝒕гang chính _ T гU𝘮𝒕гu𝙮ện.𝘃n _
Người chị gái này ngay từ nhỏ tính tình đã cáu gắt, đặc biệt là với em gái kém mình gần chục tuổi lại càng không nể nang gì, sẵn sàng phán xét cô một cách tuyệt tình nhất.
Harumi ấm ức nghẹn lời, nhưng những gì chị nói không sai. Dù nhà Izayoi không phải tài phiệt bậc cao nhưng cũng bảo bọc cô con gái út này trong nhung lụa, để cô lớn lên trong danh giá không phải lo nghĩ bất kì điều gì gần hai mươi năm qua.
Sự việc lần này là biến cố lớn nhất đời cô, Harumi nhất thời không tiếp nhận nổi.
Hàng ngày cô chỉ việc lên giảng đường, theo đuổi ngành học đam mê của mình, chăm lo cho việc nghiên cứu và luận văn tốt nghiệp. Đối với chuyện kinh doanh của gia đình hoàn toàn mờ mịt, cũng chưa có cơ hội nhúng tay vào.
Càng nghe ba người lớn bàn chuyện, cảm giác bất lực càng bủa vây lấy cô. Harumi chưa từng nghĩ có một ngày bản thân mình lại trở thành kẻ vô dụng như thế, thậm chí là gánh nặng cho cả nhà, cô chẳng thể giúp được gì cho họ.
"Tạm thời còn ba tháng để huy động lại nguồn vốn và kết quả điều tra từ cảnh sát, bọn ta sẽ cố gắng chống đỡ hết sức. Hai đứa con, nhất là Harumi đấy, cứ chuyên tâm lo cho việc học của con, con hiểu ý mẹ không?"
Bà Izayoi vốn nổi tiếng là một người phụ nữ đầy bản lĩnh. Không chỉ làm mẹ, trên thương trường khốc liệt bà còn là cánh tay phải đắc lực của chồng mình. Ngoài ý muốn rơi vào tình cảnh này, bà cũng không hề tỏ ra suy sụp trước mặt chồng con, trái lại còn trở thành chỗ dựa vững chắc cho cả nhà.
Con gái lớn của bà, Hirumi Izayoi tính tình nghiêm khắc không dễ gần, lại thừa hưởng một phần đức hạnh này từ bà. Cả hai đều là hình mẫu phụ nữ mà Harumi luôn khâm phục và hướng đến.
Chỉ là, một con nhóc vẫn là một con nhóc, cô không dám mơ đến một ngày mình chín chắn được như mẹ và chị gái.
Harumi cúi đầu vâng lời bà, rồi ngoan ngoãn trở về phòng.
- -------------
Phòng riêng của Harumi không tính là rộng, nhưng đầy đủ tiện nghi và bày trí không thiếu bất cứ thứ gì. Cô đã ở đây từ lúc sinh ra, nơi này giống như lưu giữ trọn vẹn hai mươi năm cuộc đời cô vậy. Từng đồ vật đều mang đậm dấu ấn thời gian, vật dụng trang trí và những bức ảnh kỉ niệm bày khắp mọi nơi trong phòng.
Harumi uể oải ngã người xuống giường, lăn một vòng rồi vùi mặt vào gối. Không biết những cô tiểu thư khác khi nghe tin gia đình sắp phá sản sẽ có thái độ gì, sẽ tiếp nhận chuyện đó ra sao, nhưng Harumi đã không khóc rống lên, cũng chẳng phát điên gào thét như cô tưởng.
Đầu tiên là sững sờ, sau đó là tức giận, cuối cùng là cảm giác bất lực vô ngần xâm chiếm cô.
Mình phải làm gì để giúp cha mẹ và chị đây?
Tiểu thư được nuông chiều với vốn sống và kinh nghiệm va chạm bằng không như cô thì có thể giúp gì được chứ?
"Mau ngủ sớm, còn ở đó làm gì?" - Hirumi đứng tựa vào cửa phòng, nhàn nhạt lên tiếng cắt ngang suy nghĩ hỗn độn của cô.
"Chị cũng vậy, mau ngủ sớm đi, rồi cả nhà mình sẽ vượt qua được chuyện này mà, đúng không chị hai?"
Harumi nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười cực kì ngờ nghệch không hợp hoàn cảnh chút nào. Nhưng biết làm sao được, cô luôn như vậy, dù trong hoàn cảnh nào cũng muốn mang cho người đối diện năng lượng tích cực và niềm hi vọng dù chỉ là nhỏ nhoi nhất.
Luôn có niềm tin rằng, mọi chuyện đều sẽ có con đường để tốt lành trở lại.
Hirumi không đáp, lặng lẽ quay lưng khép cửa cho em gái rồi trở về phòng mình. Vẫn còn rất nhiều chuyện cần cô giải quyết.
- ---------------
Giảng đường đại học vốn không phải là nơi dành cho những mối quan hệ bạn bè thân thiết. Đa phần đều quen biết theo từng nhóm nhỏ, có chăng chỉ là những dịp xã giao với bạn cùng lớp theo đúng lễ nghĩa mà thôi.
Với thân phận của Harumi, ít nhiều gì trên giảng đường cũng có vài người biết đến cô, sau bản tin tối qua càng có cơ hội bàn tán một phen. Một số bạn học đến hỏi han động viên vài câu, chẳng nghe ra thật lòng hay giả dối. Họ đều nhận lại thái độ điềm nhiên lạnh nhạt, ậm ừ cho xong chuyện của Harumi.
Cô không có thói quen kết nhiều bạn bè, từ thời trung học chỉ giữ vài mối quan hệ đếm trên đầu ngón tay. Lizza là một trong số đó, người đã cùng cô đi suốt những năm tháng thiếu nữ mài mông trên ghế trường cấp hai đến tận bây giờ, cùng một ngành học, cùng một đam mê với cô.
Cũng chẳng biết họ hợp nhau chỗ nào, chỉ là mỗi khi gặp chuyện buồn vui trong cuộc sống, người đầu tiên họ muốn tâm sự chính là đối phương. Dần dà, họ trở nên thân thiết hơn, sẵn sàng kể nhau nghe những chuyện riêng tư nhất của mình.
"Cái gì? Cậu định tìm việc làm thêm?"
Lizza ngồi bên cạnh, vừa nghe tiểu thư thốt ra một câu cực kì gây sốc liền dựng ngược lông mày thốt lên.
"Không cần bất ngờ vậy đâu, cũng chỉ là đi làm thêm thôi mà. Dù một ít thôi, tớ cũng không muốn ngồi không nhìn cha mẹ và chị Hiru vất vả trong thời gian này."
Lizza nheo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Biết nhau nhiều năm như vậy, cô không tưởng tượng nổi hình ảnh người này khoác lên dáng vẻ "sinh viên vượt khó", vùi mình vào những buổi làm thêm để trang trải học phí và cuộc sống mưu sinh thành thị.
Tuyệt đối không thích hợp với Harumi.
Nhưng không ngờ được rằng, Harumi thật sự nói được làm được.
Ba ngày liên tiếp, ngoài việc đến giảng đường, Harumi còn không ngừng tra cứu các trang mạng tìm việc làm. Tan học sẽ cùng Lizza đến hỏi từng nơi, từ phục vụ cửa hàng thức ăn nhanh đến phục vụ coffee shop, nhân viên tiếp thị, nhân viên bán hàng,...Nhưng đi đến đâu, hai người cũng chỉ nhận được một cái lắc đầu từ chối.
"Tớ hiểu rồi, nhìn cách ăn mặc cũng như bề ngoài đậm chất tiểu thư của cậu, họ không dám nhận là phải." - Lizza đưa tay khuấy mạnh ly cà phê trên bàn, bình tĩnh phân tích vấn đề.
"Nhìn tớ ra dáng tiểu thư lắm hả?"
"Harumi, cậu cần bao nhiêu tớ có thể giúp, đừng tự chuốc vất vả như vậy, được không?"
Harumi thẳng thừng: "Cậu cũng đâu thể giúp Izayoi cả đời được..."
Lizza nghe câu này ngẩn người ra một lúc, đúng vậy, chuyện này vốn không phải cố gắng ngày một ngày hai là được, Harumi đã biết lo nghĩ nhiều hơn cô một bước.
Quả thực giờ phút này, Harumi mới muộn màng nhận ra bấy lâu nay mình đã sống vô tư thờ ơ thế nào, không khác gì một đứa con nít uỷ mị vô tích sự cả.
Thế nên cô càng phải kiên định với sự lựa chọn của mình.
Ngón tay Harumi không ngừng lướt xem từng trang tìm việc, rồi bỗng dưng khựng lại trên một bản tin, mất một lúc lâu quan sát để đảm bảo mình không nhìn lầm con số nào.
"Lizza, cậu xem, lương tháng tận $1500, chị giúp việc nhà tớ còn chưa nhận được phân nửa số này."
Lizza híp đôi mắt sắc sảo quét qua bản tin tìm người giúp việc trên màn hình, trong lòng lại dâng lên cảm giác nghi hoặc không tên.
"Không nhầm chứ? Lương giúp việc dạo này cao vậy sao?"
"Yêu cầu cũng không cao lắm, chỉ cần có một chút nhan sắc, thông minh nhanh nhẹn là được, những điểm này tớ nghĩ mình có đủ..."
Khoé mắt chợt loé, Lizza trợn trừng nhìn qua: "Cậu có thấy ai tìm người giúp việc có nhan sắc chưa? Lương lại cao như thế, nói không chừng...là một tên biến thái nào đó!"
Harumi sững người ra một chút, sau đó bật cười thành tiếng bảo con nhóc này thật đa nghi. Đây cũng không phải là phim truyền hình dài tập chiếu mỗi tối đâu, biến thái thì chạy ngay từ đầu chứ sao nữa?
"Tớ quyết định đến đó một chuyến xem thực hư thế nào, rồi làm hay không vẫn chưa muộn mà."
"Cái đồ ngốc này, cậu bị đồng tiền làm cho mờ mắt rồi hả, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì..."
Tất nhiên với tính cách cứng đầu cứng cổ của mình, những lời cảnh báo của Lizza đã bị cô bỏ ngoài tai.
- --------------------
Theo địa chỉ trên bản tin, nơi cần đến là một khu ngoại ô vắng vẻ, xa xa mới có một vài căn biệt thự nằm rải rác. Không khí xung quanh tĩnh lặng yên ắng, không khói bụi ồn ào, trái ngược hoàn toàn với sự náo nhiệt phồn hoa ở trung tâm thành phố Y.
Harumi phải đi bộ một đoạn từ đầu đường lớn vào đến đây, loay hoay cả nửa ngày mới mò thấy tấm biển đúng với địa chỉ trong sổ tay. Trên đó khắc một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Dinh thự Williams."
"Là người nước ngoài sao?"
Harumi lẩm bẩm một mình, lại phóng tầm mắt ra khỏi cổng sắt to đùng mới có thể mơ hồ quan sát được phía trong. Thấp thoáng đằng xa là một toà tháp có mái ngói cong cong, theo đó là dãy nhà với những bờ tường nối liền nhau. Toàn bộ đều mang phong cách cũ kỹ đặc trưng của những dinh thự quý tộc Châu Âu thập niên 80.
Đây...đây là thế nào? Không phải vô tình xuyên không về thế kỷ trước rồi chứ?
Rõ ràng đang là mùa thu mà lại có gió lạnh thổi qua, Harumi bất giác rùng mình. Nhưng đã đến tận đây rồi, cô không cho phép mình bỏ cuộc, cô hít một hơi lấy lại tinh thần rồi liều mình nhấn chuông cửa.
END CHAP