Trên sân vận động trong nhà tù trên đảo Tỏa Long, Vua Sát Thủ có biệt danh là Tử Thần đang quỳ gối trước mặt một thanh niên, nét mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
“Kiếp sau nhớ khiêm tốn một chút, còn chưa biết đẳng cấp gì, vừa mới tới đã định thế chỗ cha, con tưởng là cha sẽ chiều con à?”
Long Cửu Thần bổ đao xuống.
Vua Sát Thủ tách thành hai nửa, máu tươi phun ra!
“Ực ực!”
Mấy ngàn tên tội phạm tàn ác hạng A nuốt nước bọt, hoảng sợ hồn vía bay lên chín tầng mây.
Long Cửu Thần quẳng thanh đao xuống đất, nhìn về phía đám tội phạm mới tới đang run lập cập: “Sau này thấy cha thì phải cúi đầu xuống, nghe chưa?”
“Dạ nghe rồi, thưa cha Long!”
Lúc này, tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Một nữ tướng quân cắt tóc mai sắc lẹm, tư thế hiên ngang, đi đôi ủng quân đội, ngẩng đầu bước tới.
Cô ta bước tới chỗ trưởng ngục, cất giọng sang sảng: “Long Cửu Thần, anh được ra tù rồi!”
Trưởng ngục lập tức mừng rỡ: “Chúc mừng cha Long! Chúc mừng cha Long! Lấy lại tự do!”
“Bốp!”
Một cái tát vang dội vả vào mặt trưởng ngục.
Nữ tướng quân nghiêm nghị quát: “Tốt xấu gì anh cũng là trưởng ngục, sao lại gọi tội phạm là cha, đúng là bôi nhọ hình ảnh của chính quyền!”
Long Cửu Thần bước ra khỏi đám tội phạm, tỏ thái độ khó chịu ra mặt: “Tần Tử Khanh, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, cô đánh người của tôi ngay trước mặt tôi, cô ngứa da đúng không?”
Tần Tử Khanh lạnh mặt bước tới trước mặt Long Cửu Thần: “Có giỏi thì nhắc lại một lần nữa xem!”
Long Cửu Thần nhếch miệng: “Sao nào, muốn đánh tôi à?”
“Anh nói đúng rồi đấy!”
Tần Tử Khanh vung tay lên định tát.
Một đám tội phạm xúm lại, trợn trừng mắt, lớn tiếng ồn ào: “Muốn đánh cha Long của chúng tôi thì trước tiên phải bước qua cửa của chúng tôi đã!”
Đôi mắt của Tần Tử Khanh lóe lên sự giận dữ, để tránh xảy ra bạo loạn, cô ta cắn răng bỏ tay xuống, để sát vào bắp đùi, siết chặt thành nắm đấm, rít ra một câu từ kẽ răng:
“Trong vòng mười phút, lên thuyền!”
Nói xong, cô ta giận dữ quay người rời đi.
Long Cửu Thần quay đầu lại, nói với đám tội phạm: “Các con, cha phải đi đây, năm năm chung sống, dù có là con chó cũng sẽ có tình cảm, huống hồ các con đều là con người có máu thịt.”
“Sau khi cha đi rồi, các con phải ngoan ngoãn, nghe lời trưởng ngục, đừng vượt ngục, đánh nhau, gây chuyện, nghe chưa?”
“Dạ nghe rồi, thưa cha Long!”
Mấy ngàn tội phạm đỏ ửng mắt đáp.
“Cha Long, con có một khoản tiết kiệm hơn một trăm triệu đô la Mỹ ở Hoa Kì, e là đời này con không ra khỏi đây được, mật mã là sáu số không, xin cha Long tiêu hết chúng giúp con, đừng để ngân hàng được hưởng lợi!”
Joe Lewis, trùm buôn vũ khí lớn nhất thế giới, chạy tới trước mặt Long Cửu Thần, hai tay dâng lên một chiếc thẻ đen cao cấp nhất.
“Yên tâm đi Joe, cha sẽ tiêu hết giúp con.” Long Cửu Thần nhét thẻ đen vào túi.
“Cha Long, đây là Hồng môn lệnh, thấy nó như thấy Tổng đà chủ, xin cha Long giúp con chăm sóc Hồng môn, đừng để Hồng môn xuống dốc!”
Tổng đà chủ Hồng môn Trần Thiên Nam dâng lên một chiếc nhẫn đầu rồng lấp lánh ánh vàng.
“Mặc dù lão Trần ông chạy tới Đại Hạ để phát triển thế lực nên mới bị bắt nhưng qua mấy năm chung sống, tôi có thể nhìn ra tấm lòng ngay thẳng của ông nên chuyện này tôi đồng ý.” Long Cửu Thần đeo nhẫn vào ngón cái.
“Cha Long, con có hơn một trăm căn hộ trên khắp cả nước, tất cả đều là nhà hạng sang trị giá từ một trăm triệu trở lên, con xin tặng hết chúng cho cha Long, xin cha Long giúp con chiếu cố tập đoàn Đế Hào, nếu có thể thì xin cha rửa sạch oan khuất cho con!”
Phú ông ngầm Lâm Chấn Đông bị hãm hại tội danh liên quan tới ma túy dâng lên một loạt chìa khóa.
“Lão Lâm yên tâm, chỉ riêng việc ông tự quyên tặng ba mươi tỷ giúp đỡ người nghèo, chắc chắn tôi sẽ giúp ông rửa sạch oan khuất, giành lại tự do.” Long Cửu Thần nhận chùm chìa khóa to, treo vào hông.
“Cha Long, con có nuôi hơn một trăm người đẹp ở đảo Anh Hoa, cô nào cô nấy đều giỏi chuyện ấy lại không nhõng nhẽo, mấy năm nay con bị bắt, chắc là các cô ấy cô đơn lắm, nếu cha rảnh thì giúp con tưới tắm cho các cô ấy với, đây là Anh Hoa lệnh, thấy nó như…”
Không đợi Đông Doanh Đao Vương Tá Đằng Ưng bị bắt vì tội hành hung người khác nói xong, Long Cửu Thần đã đạp hắn ta ngã lăn ra đất, cười mắng:
“Cha đâu có như con, cứ như thể chó hoang vậy, gặp cái chơi cái, gặp đực chơi đực.”
“Ha ha ha!”
Mọi người cười ầm lên như tiếng sấm nổ.
“Trước hết, cha sẽ giải quyết giúp các con mấy chuyện lớn này.”
Long Cửu Thần nói xong, nhìn về phía trưởng ngục: “Tôi không đi gặp ông Dương đâu, sợ là ông ấy không nỡ để tôi đi, anh nói lời tạm biệt với ông ấy thay tôi nhé.”
Ông Dương là một vị cao thủ thần bí, bị giam ở đảo Tỏa Long năm mươi năm.
Năm năm trước, Long Cửu Thần là thế tử Tây Lương cao quý bị người ta hãm hại rơi vào cảnh tù đày, có nhân vật lợi hại muốn anh chết nên giam anh ở chỗ nhà tù toàn là tội phạm sừng sỏ này, nếu không nhờ có ông Dương bảo vệ anh, dạy bản lĩnh cho anh thì anh đã bị đánh chết từ lâu rồi.
“Cha Long cứ yên tâm, tôi sẽ chuyển lời cho ông Dương.” Ánh mắt của trưởng ngục lộ vẻ bịn rịn.
“Được rồi, cha phải đi đây, tạm biệt các con!”
Anh phẩy tay, quay người rảo bước bỏ đi.
Mấy ngàn tội phạm hai mắt đẫm lệ mông lung đồng thanh hô to:
“Cung tiễn cha Long!”
...
“Anh lại đây!”
Long Cửu Thần vừa lên thuyền, Tần Tử Khanh lạnh lùng gọi.
Long Cửu Thần lười biếng đi qua đó, liếc nhìn bốn tờ hôn thư trên bàn, châm điếu xì gà, ghếch chân bắt chéo, thở ra một làn khói, nói:
“Mới vừa ra ngục đã muốn tôi chơi tứ phi, có nghĩ tới cảm nhận của tôi không vậy?”
Tần Tử Khanh hung dữ lườm anh một cái sắc lẹm như róc xương lóc thịt, lạnh lùng giải thích: “Cha anh bảo tôi tới đón anh, đồng thời mang theo bốn tờ hôn thư này cho anh chọn một trong bốn người chúng tôi.”
“Nếu anh chọn tôi, Tần Tử Khanh, thì anh tới Đông Kính nhập ngũ.”
“Nếu chọn Sở Tử Huyên thì tới đế đô theo nghề thuốc.”
“Nếu chọn Phương Thi Vận thì tới Hỗ Hải kinh doanh.”
“Nếu chọn Diệp Khinh Mi thì tới Dương Thành theo nghiệp võ.”
“Tôi đề nghị anh đừng chọn tôi vì tôi chướng mắt loại bại hoại trong số những kẻ bại hoại, cặn bã trong số những kẻ cặn bã như anh!”
“Nếu không có ông nội anh - Long Ngạo, và cha anh - Long Kiêu thì Long Cửu Thần anh chẳng xứng xách giày cho tôi!”
Long Cửu Thần giật giật khóe mắt, chỉ tay về phía nhà tù: “Cô có biết trong đó giam giữ những ai không?”
“Biết, Vua Sát Thủ, trùm buôn thuốc phiện tầm cỡ thế giới, thủ lĩnh câu lạc bộ kinh dị, võ giả, quân phiệt, v.v…”
“Vậy tai cô bị điếc hay sao mà không nghe thấy bọn họ gọi tôi là cha? Ngay cả những người này còn gọi tôi là cha, cô lấy đâu ra can đảm dám kiêu ngạo như vậy trước mặt tôi?”
Tần Tử Khanh tức nổ phổi: “Theo tôi thấy thì chắc chắn là tên trăng hoa như anh lấy lòng bọn họ, hằng ngày kể cho những tên tội phạm bị giam giữ ở đây, thiếu thốn, thèm khát đủ thứ nghe chuyện anh chơi với hơn một ngàn cô gái.”
“Bọn họ nghe xong thấy khoái, để dụ anh nạp lương thực tinh thần cho bọn hằng ngày nên bọn họ mới gọi anh là cha, tôi đoán đúng chứ?”
Cô ta biết hết những chuyện xấu của Long Cửu Thần.
Cho nên cô ta cho rằng, Long Cửu Thần ở trong tù được tội phạm yêu mến, che chở cho như vậy, lại còn gọi anh là cha nhất định là vì anh chia sẻ kỹ thuật chơi gái!
Dù sao đã là đàn ông thì đều thích nghe mấy chuyện này.
“Cô giỏi tưởng tượng thật đấy, không đi viết tiểu thuyết mà lại nhập ngũ đúng là đáng tiếc.” Long Cửu Thần bị chọc giận, tức quá bật cười.
Tần Tử Khanh ngạo nghễ nói: “Tần Tử Khanh tôi nhập ngũ, không mong da ngựa bọc thây, chỉ mong được chết vì đất nước!”
“Phương Thi Vận theo nghề kinh doanh, ước mơ là có được nhà rộng muôn ngàn gian, che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan!”
“Sở Tử Huyên theo nghề thuốc, theo đuổi trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ!”
“Diệp Khinh Mi theo võ, ước mơ một ngày nào đó sẽ thỏa chí xông mây, dám cười Hoàng Sào không phải là trượng phu!”
“Nhờ không ngừng cố gắng, tôi gần hai mươi bảy tuổi đã là tướng quân, các cô ấy cũng đều đã có thành tựu lớn.”
“Còn anh thì sao? Một kẻ trăng hoa thối nát theo đuổi kỹ thuật chơi gái và số lần mây mưa, cuối cùng tự đẩy mình vào cảnh tù tội, nếu không dựa hơi cha mình thì đi ra ngoài chết đói dễ như chơi, anh thì có tư cách gì cưới chúng tôi?”
“Tôi muốn hủy bỏ hôn ước với anh!”
“Cả Sở Tử Huyên, Phương Thi Vận, Diệp Khinh Mi đều nhờ tôi tiện thể chuyển lời, nhắn anh đừng chọn bất kỳ ai trong số họ!”
Tần Tử Khanh nói rất lưu loát, liền mạch, như thể một nữ hoàng cao ngạo đang thẩm vấn, phán xét phạm nhân.
“Được, để tôi giúp các cô.”
Long Cửu Thần rất khó chịu, anh ngậm điếu xì gà vào miệng, cầm bốn tờ hôn thư lên xé rẹt rẹt.
Sau đó vung tay hất chúng lên, những mảnh giấy bay lả tả đầy trời, hai ngón tay anh kẹp điếu xì gà, nhìn về phía Tần Tử Khanh, khóe môi cong lên.
“Hài lòng chưa?”
Ầm!
Tần Tử Khanh vỗ bàn, tức nổ phổi: “Anh có tư cách gì xé hôn thư của chúng tôi?”
“Còn cô thì có tư cách gì làm càn trước mặt tôi?” Long Cửu Thần hỏi lại đầy oai phong.
Tần Tử Khanh có cảm tưởng phổi của mình sắp nổ tung, cô ta quát: “Quân Đao! Đánh tên rác rưởi này nằm bò ra sàn nhà cho tôi!”
“Vâng!”
Một người đàn ông cao ráo, mặc đồ rằn ri, nắm chặt nắm đấm, cười gằn một tiếng: “Tôi thích nhất là đánh loại rác rưởi như cậu đấy, xin hỏi cậu đã sẵn sàng để ăn đòn chưa?”
Long Cửu Thần búng tàn thuốc, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh hãy cút xa ra, đừng lao đầu vào chỗ chết.”
Quân Đao cười phì: “Hạng rác rưởi như cậu thì tôi dư sức đánh cậu như đánh chó!”
Nói xong, anh ta xông tới.
Ngay khi anh ta tới gần Long Cửu Thần.
“Quỳ xuống!”
Long Cửu Thần quát to một tiếng, sự uy nghiêm tỏa ra từ anh tựa như ngọn Thái Sơn đè trên người Quân Đao.
“Á!”
Quân Đao hét lên một tiếng thảm thiết, hai đầu gối bất giác khuỵu xuống, quỳ phịch gối trước mặt Long Cửu Thần, dập đầu xuống, máu bắn ra.
“Chuyện này...”
Tần Tử Khanh sợ điếng người!
Long Cửu Thần giẫm một chân lên đầu Quân Đao, cúi đầu nhìn xuống, lạnh lùng hỏi: “Tôi hỏi anh, anh có phục không?”
“Phục, tôi phục!”
“Còn dám ra vẻ trước mặt tôi nữa không?”
“Không dám, không dám nữa.”
“Sau này nhìn thấy tôi thì ngoan ngoãn cúi xuống, nghe chưa?”
“Nghe rồi, tôi nghe rồi!”
“Cút!”
Long Cửu Thần sút văng anh ta ra ngoài rồi nhìn về phía Tần Tử Khanh, hỏi đầy oai phong: “Cô còn dám làm càn ở trước mặt tôi nữa không?”