“Đừng nóng vội, đi theo tôi.” Lưu Nhược Lan dẫn Dương Tử Hi xuyên qua đám đông, đi tới trước ghế dài.
Ánh mắt quét qua, rồi dừng lại trên người một cô gái mặc quần siêu ngắn, sắc mặt Dương Tử Hi bỗng thay đổi.
“Nhược Lan, cô đang lừa tôi đúng không?”
“Ha ha!” Cô gái mặc quần siêu ngắn cười lớn đứng dậy, châm một điếu thuốc dành cho phụ nữ, rồi phả ra một làn khói mở miệng: “Đúng vậy, là tôi đã bảo Lưu Nhược Lan lừa cô đến đây.”
“Lưu Nhược Lan.” Dương Tử Hi tức đến mức hai mắt đỏ hoe.
“Xin lỗi Tử Hi, nếu tôi không làm như thế, cô ta sẽ giết cả nhà tôi, cho nên…” Lưu Nhược Lan cúi đầu.
Dương Tử Hi căm hận nhìn cô gái mặc quần siêu ngắn: “Trương Thiến Đình, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Trương Thiến Đình thù hằn nói: “Ả đàn bà đê tiện nhà mày đã hại chết Diệp Mặc – chồng chưa cưới của tao. Tất nhiên tao dụ mày đến đây là
muốn trả thù mày rồi. Mấy cậu ấm đang ngồi ở đây đều là người theo đuổi mày, đã thèm muốn mày từ rất lâu rồi. Tao muốn đế bọn họ chuốc say mày, sau đó dẫn đến khách sạn chơi trước giết sau, chơi rồi lại giết.”
Trong mắt Dương Tử Hi lóe lên tia hoảng loạn, vội vàng cảnh cáo: “Trương Thiến Đình, tôi khuyên cô đừng làm loạn nữa. Cha của con tôi đã ra tù rồi, nếu cô dám làm loạn, anh ấy sẽ không bỏ qua cho cô.”
Trương Thiến Đình cười lớn: “E rằng mày vẫn chưa biết, gã đàn ông thô lỗ kia của mày đã chết rồi đúng không?”
“Cái gì?”
Sắc mặc Dương Tử Hi chợt thay đổi: “Người đàn ông của tôi đã chết rồi ư?”
“Đúng vậy.”
Trương Thiến Đình đắc ý nói: “Ngay cả Hình Hắc Hố, Diệp Nguyên Khôn, Diệp Mặc, Lưu tổng binh và đại đô đốc Triệu Thiên Dũng đều đã chết. Liệu rằng người đàn ông của mày còn có thể sổng sót hay không? Anh ta đã bị Tần lão tướng xử tử tại chỗ rồi.”
Dương Tử Hi như bị sét đánh ngang tai, cả người hóa đá, chợt cảm thấy trời đất sụp đổ.
“Cậu Trịnh, cậu Lâm… lên đi.” Trương Thiến
Đình vung tay.
Mấy nam thanh niên xoa tay tiến về phía Dương Tử Hi, như muốn lột sạch người cô.
“Đúng là người hiền bị người ta bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi. Hôm nay tồi sẽ học theo Long Cửu Thần làm ma quỷ một lần, chết cũng phải kéo cô xuống địa ngục.”
Dương Tử Hi bất chấp tất cả, cầm một chai rượu vang lên, đập mạnh vào đầu Trương Thiến Đình.
Xoảng, chai rượu vỡ tan tành, rượu vang và máu tươi cùng chảy xuống men theo gò má của Trương Thiến Đình.
“Á!” Trương Thiến Đình ôm đầu, phát ra tiếng hét thảm thiết.
Mấy nam thanh niên vội đè Dương Tử Hi xuống bàn trà: “Ả đàn bà thổi tha, ngay cả chị Đình của bọn tao mà cũng dám đánh. Mày chết chắc rồi.” Một nam thanh niên cầm một chai rượu vang, thô lỗ nhét vào miệng Dương Tử Hi, bắt đầu đổ một cách hung hãn.
ừng ực, ừng ực, ừng ực.
Một nửa được đố xuống, một nửa đã phun ra ngoài từ lỗ mũi. Dương Tử Hi ra sức vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát khỏi.
“Đổ, đổ mạnh vào cho tao. Nếu hôm nay
không chơi chết ả đàn bà đê tiện này thì tao không mang họ Trương nữa.” Trương Thiến Đình tức muốn nố phổi.
Có lẽ thấy Dương Tử Hi bị đổ rượu vẫn chưa đủ hả giận, cô ta cũng cầm một chai rượu vang lên đố xuống.
Con ngươi của Dương Tử Hi đã phóng to. Vào giây phút cô tuyệt vọng muốn chết thì một giọng nói như tiếng sấm nổ vang: “Tử Hi, tôi đến cứu em đây.”
“Ai đó?”
Mọi người đều vô thức nhìn qua đó, chỉ thấy một bóng người giống như mũi tên rời cung lao vút qua đây.
Đúng vậy, là Long cửu Thần.
Lúc này, tổc độ của anh còn nhanh hơn Bolt* gấp mấy lần, đi qua nơi nào cũng giống như cơn bão vừa quét qua, rất nhiều người đều bị hất ngã xuống sàn. Trương Thiến Đình cũng sửng sốt.
*Tên của một chú chó trong phim hoạt hình Chú chó tia chớp.
“Cứu cái đầu nhà mày, cùng chết đi cho tao.” Có một thanh niên giống như con hổ, giơ một cái ghế lên đập về phía Long cửu Thần.
Rầm.
Long Cửu Thần đấm thủng chiếc ghế, đánh
trúng ngực thanh niên kia. Người kia hộc máu bay ngược ra ngoài, vừa khéo đập trúng Trương Thiến Đình ngã xuống sofa.
Toàn trường đều khiếp sợ.
“Mẹ kiếp!”
Lúc Long cửu Thần phát hiện, mái tóc của Dương Tử Hi đã bị đổ rượu đến mức ướt đẫm thì cả người bùng nổ tại chỗ.
“Chết chắc rồi. Mấy người chết chắc rồi.”
Bịch! Thanh niên đã đổ rượu cho Dương Tử Hi đã bị đấm một quyền nứt đầu, văng cả óc.
Bịch bịch bịch, lại là mấy quyền giận dữ. Mấy thanh niên đã đè Dương Tử Hi xuống bàn trà đều bị đấm vỡ đầu.
“Ôi mẹ ơi, giết người rồi, giết người rồi!”
Trong quán bar nhất thời phát ra tiếng kinh hô như thủy triều.
Long Cửu Thần vội vàng đỡ Dương Tử Hi dậy.
Khụ khụ khụ… sau một trận ho dữ dội, Dương Tử Hi đã òa khóc.
“Cha của cục cưng à, anh vẫn chưa chết mà đã sống sót trở về đúng không?”
“Đúng vậy Tử Hi, tôi đã sổng sót trở về.”
“Hu hu hu.” Dương Tử Hi khóc nức nở: “Bọn
họ đã lừa tôi đến đây, nói anh đã chết rồi. Tôi đã cảm thấy trời đất sụp đổ, không có anh tôi phải tìm cục cưng của tôi như thế nào đây.”
Đôi mắt hố phách của Long cửu Thần ngấn nước, đau lòng ôm chặt người phụ nữ thương tích đầy mình này.
Một lát sau, anh mới buông Dương Tử Hi ra nhìn xung quanh, giận dữ nói: “Thang Lập Võ, bố mày đã đến đây một mình rồi, còn không mau lăn ra đây chịu chết.”