“Người còn chưa bước ra, chỉ dựa vào nội lực đã có thể điều khiển hai con sư tử đồng nặng sáu mươi tấn. Thực lực này mạnh biết bao chứ! Cha tôi nguyện ý đưa chìa khóa cho hắn, vậy nhất định là có quan hệ rất tốt với hắn! Ngày mai nhanh chóng chuấn bị vé máy bay cho tôi, tôi đến thăm bạn tù của cha tôi một chuyến, hỏi thăm tình hình của cha tôi!”
“Vâng, chủ tịch Lâm!”
Trưa ngày hôm sau.
Long Cửu Thần suốt đêm không ngủ, đang chuẩn bị chợp mắt thì Thanh Loan gọi tới.
“Cậu chủ, ba người nhà họ Dương trong cơn thịnh nộ đã chạy đến câu lạc bộ Huyền Vũ, nói là một bảo vật gia truyền trị giá hơn một tỷ bị người ta đem đi bán đấu giá. Cha Dương tức đến mức sắp khóc rồi.”
Long Cửu Thần ngồi dậy.
“Nhất định là Thang Lập Võ đã ra tay, bảo vệ cả nhà Tử Hi cho tốt, tồi lập tức tới đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Long cửu Thần chọn một chiếc Mercedes-Benz S65 trong số hàng chục chiếc xe ở bãi đậu xe, đi thẳng đến câu lạc bộ Huyền Vũ.
Lúc này, bên ngoài cổng câu lạc bộ Huyền
Vũ.
Gia đình Dương Tử Hi bị chặn trên đường, người gác cổng thứ nhất nói: “Chỉ cần xuất trình bằng chứng tài sản trị giá ba tỷ mới có thế vào được.”
“Tôi muốn lấy lại vật gia truyền của mình, xin các anh hãy cho tôi vào, cầu xin các anh!” Dương Nghĩa Sơn cầu xin.
“Muốn vào thì chỉ cần xuất trình bằng chứng tài sản trị giá ba tỷ. Nếu không lấy ra được thì đừng nghĩ đến việc vào trong!” Người canh cửa câu lạc bộ có thái độ rất cứng rắn.
“Vật đấu giá là bảo vật gia truyền của nhà tôi, năm đó bị Lưu Thiệu Kiệt cưỡng đoạt, hiện tại chúng tôi muốn lấy lại, không cần chứng minh tài sản chứ?” Dương Tử Hi giải thích.
“Cút cút cút!”
Người gác cổng tức giận nói: “Tôi chỉ có trách nhiệm canh cống. Nếu cô có bằng chứng tài sản trị giá ba tỷ, tôi sẽ cho cô vào. Không có thì cút xa một chút cho tôi, đừng nói với tôi những thứ vô dụng này, đưa tiền đây rồi nói chuyện với tôi.”
Anh ta vừa dứt lời, một chiếc thẻ ngân hàng đã bay tới đập thẳng vào mặt anh ta.
Sau đó, một giọng nói giận dữ vang lên.
“Mật khấu là sáu số sáu, tự đến ATM kiếm tra đi!”
Cả nhà Dương Tử Hi lập tức quay lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy một nhóm người đang ngẩng cao đầu đi tới.
“Nhà giàu nhất họ Hàn? Bá gia?”
Dương Tử Hi tỏ vẻ kinh ngạc.
“Mẹ Long, cứ gọi Hàn Thiên ức là được, tám năm ngồi trong tù, giờ đã không còn xứng với danh nhà giàu nhất nữa rồi.” Hàn Vĩnh Thành cười nói.
Sau đó, ông ta hét lên với người đàn ông canh cống: “Sao còn đứng đó? Đến ATM kiếm tra đi. Ông đây vừa bán một số tài sản, xem có đủ ba tỷ không!”
Người canh cống ném thẻ ngân hàng xuống đất, lạnh lùng nói: “Hàn Vĩnh Thành, Hoàng Thiên Bá, hai người tốt nhất đừng gây chuyện. Buối đấu giá là do ông ba Tân tố chức, nếu dám gây sự, hai người các ông không gánh nổi hậu quả đâu!”
Nói đến đây, người đàn ông canh cống lại uy hiếp gia đình Dương Tử Hi: “Không muốn chết thì cút xa một chút cho tôi, còn dám ‘ôn ào muốn lấy lại bảo vật gia truyền, đảm bảo giết chết cả nhà _ II co.
Vừa dứt lời liền có một giọng nói giận dữ
vang lên.
“Kim Cương, giết chết hắn cho tôi!”
Mọi người tức thì quay lại, chỉ thấy Long cửu Thần đang sải bước đi tới.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Long cửu Thần, Kim Cương khỏe như khỉ đột lập tức lao về phía người đàn ông canh cửa.
“Đừng!!!”
Dương Tử Hi vừa mới hét lên.
Răng rắc!
Cố người đàn ông bị Kim Cương bẻ gãy!
Dương Tử Hi tức muốn xỉu, tức giận nói với Long Cửu Thần: “Anh dám giết người của ông ba Tần, anh gặp rắc rối lớn rồi!”
“Cửu Thần, mau chạy đi! Muộn nữa sẽ không kịp!” Dương Nghĩa Sơn vội vàng thúc giục, kinh hãi nói: “ông ba Tần là con trai thứ ba của Tần lão soái, cách hành xử tàn nhẫn vô tình, từng gây ra một vụ thảm án ở Kim Lăng, khiến Tân lão soái đang có đường làm quan rộng mở bị kéo xuống ngựa. Cậu chạy tới phá sân của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ giết chết cậu. Tôi không muốn cậu xảy ra chuyện gì, đi mau đi!”
Long Cửu Thần an ủi: “Chú Dương đừng sợ, nếu ông ta dám bán đồ gia truyền của chú, cháu dám phá ông ta. Nếu ông ta dám trả thù, cháu
dám đập đầu ông ta! Thanh Loan, đi trước mở đườnq, ai dám cản trở thì qiết chết cho tôi!”