Ngã tư đường, một khu phố cổ tên Lão Nhai, thuần một sắc đen, tối thiểu có hai đến ba mươi năm lịch sử, nằm bên cạnh H thị phồn hoa nhất quốc gia. Bởi vì trị an không tốt, cho nên nhiều năm trước, mọi người đã lục tục bàn cách nơi này. Ban ngày ở đây cơ hồ không có ai, không khí trầm lặng vây quanh một tòa quỷ thành. Nhưng là, vừa đến buổi tối, cảnh tượng lại hoàn toàn bất đồng.
Ban đêm, đèn đường lâu năm không có sửa chữa, phát ra ánh sáng hết sức mờ nhạt, cũng không đủ để chiếu sáng mặt đường. Nhưng điều khác thường là, các loại kiểu dáng xe hơi không ngừng lướt qua, hai bên ngã tư còn thỉnh thoảng xuất hiện một đám trẻ trâu, tóc nhuộm đủ màu, làm cho bầu không khí trầm lặng của ban ngày biến đổi.
12h khuya, một nam tử trung niên ôm bụng, cước bộ lảo đảo bước nhanh, thường xuyên bất an nhìn về phía sau, tựa hồ đang tránh né người nào đuổi bắt. Phía trước xuất hiện một con hẻm nhỏ hắc ám chật hẹp, hắn tiếp tục nhìn nhìn ra sau, cũng rất mau lẩn vào hẻm.
Nam tử kia vừa tiến vào hẻm không lâu, hai chiếc xe Mercedes dừng lại ở đầu hẻm, cửa xe mở ra, một nữ nhân mặc sườn xám xanh đen thêu hoa Bỉ Ngạn cùng sáu gã đại hán đầu trọc từ trên xe bước xuống, mà trong đó có một gã đặc biệt nhất, trên người hắn mặc tăng y, nhưng lại là màu đen, toàn thân hắn rậm rạp hoa văn, trên mặt cũng đều che kín, khiến người ta không thể thấy rõ bộ mặt thật, trông hắn có vẻ rất dữ tợn.
Nữ tử mang một đôi giày vải thêu hoa, tay trái vân vê một chuỗi ngọc chất Phật châu đứng ở bên cạnh xe, tựa hồ là mới rời giường, mặt mang ủ rũ ngáp một cái, nhừa nhựa hỏi: "Đã chạy đi đâu?"
Một đại hán trong tay đang cầm một cái máy định vị, trên màn ảnh có một điểm đỏ đang chậm rãi di động, hắn nhìn kỹ một hồi rồi chỉ vào con hẻm nhỏ, cung kính nói với nữ tử: "Đại tiểu thư, hẳn là chạy tới nơi này."
Nữ tử gật gật đầu, có điểm ngụ ý hết thời nhìn thoáng qua con hẻm, tuyệt không khẩn trương người mà mình đuổi bắt sẽ chạy trốn, ngữ khí giống như còn chưa tỉnh ngủ, nói: "Tiếp tục đuổi đi."
Hai chiếc xe Mercedes-Benz khởi động, cực nhanh rời đi. Nữ tử ngồi ở xe sau, lấy tay chống cằm, ánh mắt mê ly nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn đại hán đối diện toàn thân hoa văn dữ tợn, thật tùy ý nói: "Kinh Luân, lại có người chết."
Kinh Luân nghe nói như thế, hai mắt lộ ra một ít thần sắc thương hại, hai tay tạo thành chữ thập đặt ở ngực: "Ta sẽ tụng kinh cầu siêu cho hắn."
Nữ tử nghe được, khóe miệng gợi lên, nở nụ cười, khí chất nháy mắt liền giống như yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, hết sức xinh đẹp, son môi đỏ rực tựa như máu, cô quay đầu ác ý nói móc Kinh Luân: "Kinh Luân, trên người ngươi khắc đầy kinh văn, chính là vì hướng Phật tổ chuộc tội, nhưng mà... Ngươi đi theo ta, chỉ có thể khiến tội nghiệt của ngươi không ngừng tăng thêm, ta nghĩ... Nếu tiếp tục cùng ta, cho dù ngươi có viết toàn bộ kinh Phật lên người, cũng vô pháp rửa sạch tội nghiệt của ngươi."
Kinh Luân nghe được lời của cô, cũng bất vi sở động, ngay cả diễn cảm đều không có biến hóa, hắn nhắm lại hai mắt, ngữ khí thâm trầm nói: "Ba mươi năm làm trâu làm ngựa, sáu mươi năm làm hổ làm rồng. Ta chịu ân của mẫu thân ngươi, thụ nhờ vả của mẫu thân ngươi, bảo vệ ngươi an toàn, chuyện ngươi làm ta không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy sinh mệnh trôi qua, tội nghiệt này... Ta gánh vác tất nhiên là chính xác."
Nữ tử cảm thấy có điểm nhàm chán cười cười, quay đầu tiếp tục xem cảnh sắc bên ngoài, trong lòng nghĩ, lão hòa thượng này lại sắp ru ngủ rồi đây, thật không thú vị.
Một nam tử trung niên bụng bị súng bắn, chỉ dựa vào đi bộ, không cần nghĩ nhất định là không thể đào thoát hai chiếc xe có rèm che, còn có dụng cụ đuổi bắt. Nam tử cuối cùng bị chặn ở một con hẻm khác. Hắn tuyệt vọng tựa lên tường, gương mặt sợ hãi nhìn thấy một đám người bao vây mình, hắn đưa ánh mắt định ở trên người nữ tử mặc sườn xám, khẩn hoảng cầu xin: "Đại tiểu thư, van ngài buông tha cho tôi, cái chết của Tàng lão gia, tôi thật sự cái gì cũng không biết."
Nữ tử một tay niệp động Phật châu, một tay che miệng ngáp dài, ánh mắt chớp chớp bài trừ nước mắt bởi vì buồn ngủ mà tràn ra, cô chìa ngón tay lau khóe mắt một chút, từ từ nói: "Ta biết chuyện của cha ta không có quan hệ gì với ngươi, một chút quan hệ cũng không có."
Nam tử trên mặt mới vừa lộ ra vui sướng, nữ tử lại nheo lại ánh mắt, khí chất trở nên lãnh liệt, giống như độc xà nhìn chằm chằm hắn, âm lãnh nói: "Nhưng là ngươi không nên ngu xuẩn như thế, ngươi không nên chỉ vì ăn cắp một quyển nhật ký nhàm chán, mà tiết lộ thân phận nằm vùng."
Cái gì? Nhật ký? Nam tử trung niên nghe nói như thế, thần sắc kinh ngạc nhìn nữ tử một hồi lâu, khẩn trương từ trong âu phục lấy ra một quyển sổ màu đen, bối rối mở ra lật vài trang, mới phát hiện thứ mình liều mạng đi ăn cắp, thật sự chỉ là một quyển nhật ký, nhật ký của một người tên là Tàng Huyền Thanh, cũng chính là nữ tử trước mắt hắn đây.
Tàng Huyền Thanh thấy người kia thế nhưng còn lẩm nhẩm nhật ký của mình, ánh mắt càng thêm âm lãnh, cô nghiêng đầu ý bảo một cái, mấy gã đại hán đầu trọc lập tức đi lên đè nam tử xuống, đoạt lại nhật ký, sau đó thật cẩn thận cầm bằng hai tay, giao cho Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh tiếp nhận nhật ký, mềm nhẹ vuốt ve bìa da, ác độc nói: "Trừ bỏ ta, ai xem qua quyển nhật ký này đều phải chết, cho nên... Ngươi đáng chết."
Nam tử nghe nói như thế, hoảng chỉ liều mình giãy giụa, lại vô pháp thoát ra cấm chế. Tàng Huyền Thanh nhìn thấy nam tử giãy giụa, chậm rì rì nhìn một gã đại hán phân phó: "Xử lý sạch sẽ, cẩn thận một chút, không cần lưu lại nhược điểm."
Đại hán nghe được, cung kính gật gật đầu, lạnh lùng xem nam tử: "Đại tiểu thư yên tâm, gần đây Lưu thị mới khai phá một hạng mục, nghe nói là đang đắp nền, chỉ cần trộn lẫn hỗn hợp máu thịt vào bê tông, cho dù là thần tiên cũng vô pháp tìm được một chút dấu vết."
Tàng Huyền Thanh nghĩ một chút gật gật đầu, sau đó nhìn nam tử kia một lần cuối cùng, cầm nhật ký xoay người bước đi. Kinh Luân mắt lộ vẻ thuơng hại, không nhẫn tâm xem nam tử đang giãy giụa trên mặt đất, hai tay chắp lại nói: "Thí chủ, sinh tử có mạng, chớ mong mỏi, chớ nhớ nhung, chớ oán, chớ hận, đi thông Tây Phương Cực Lạc."
Nam tử kia nghe Tàng Huyền Thanh nói, kịch liệt giãy giụa, sau đó lại nghe Kinh Luân nói, hắn lặng đi một chút, hồi lâu sau mới chửi ầm lên, chết như thế, kêu hắn làm sao chớ mong mỏi, chớ nhớ nhung, chớ oán, chớ hận? Tây Phương Cực Lạc cái quỷ gì, hắn là người theo thuyết vô thần!
Kinh Luân nói xong, liền nhắm hai mắt lại, mang theo từ bi, mang theo thành kính, tụng lên kinh Phật từ bi, vãng sinh cực lạc.
Ai da, mới vô đã thấy có người chết rồi, nam mô a di đà Phật, thiện tai thiện tai tại thiên tại thiên!