Ngày 5 tháng 2 năm 1979.
Ta gọi là Tàng Huyền Thanh, năm nay 6 tuổi, ta có một mẫu thân rất xinh đẹp và một phụ thân rất tuấn tú.
Hôm nay là sinh nhật của ta, mẹ tặng ta một quyển nhật ký, mẹ nói ta đã gần nhận biết hết toàn bộ chữ Hán, hi vọng ta có thể học viết nhật ký, ghi lại những chuyện tốt đẹp trong cuộc sống, thời điểm thương tâm còn có thể lấy ra nhìn xem.
Ta cao hứng cầm nhật ký qua, sau đó chờ mong nhìn về phía cha, không biết cha sẽ tặng lễ vật gì cho ta đâu, hảo chờ mong. Nhưng là cha xem nhật ký trong tay ta, mày kiếm của hắn hơi hơi nhíu lại, hẳn là mất hứng đi? Ta biết mỗi lần cha không vui đều là như vậy, nhưng mà... Vì sao cha lại mất hứng chứ?
Cha không có tặng quà sinh nhật cho ta, chỉ ôm ta một chút ta, lấy tay vuốt đầu ta nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Tuy rằng hôm nay không có thu được quà sinh nhật của cha, nhưng ta vẫn là rất cao hứng, bởi vì cha chưa bao giờ ôm ta, hôm nay hắn không chỉ có bế ta, còn sờ soạng đầu của ta.
Ngày 5 tháng 2 năm 1980.
Bắt đầu từ hôm nay, ta 7 tuổi, nhưng ta chưa từng đi ra cửa chính, cha mẹ cũng không chịu mang ta ra ngoài, chỉ cho ta ở hoa viên sau nhà chơi đùa, bọn họ nói bên ngoài quá nguy hiểm, có rất nhiều người xấu. Thật sự là như vậy sao? Ta muốn ra ngoài chơi, mỗi ngày tự mình một người chơi thật nhàm chán.
Mẹ tặng cho ta một chuỗi ngọc chất Phật châu, mẹ nói là mấy ngày trước nàng đi Tự Miếu rồi giúp ta cầu trở về. Phật châu rất đẹp, nhưng lại hơi rộng, lớn hơn cổ tay ta ít nhất là một vòng lận, căn bản đeo không vừa, ta nói: "Mẹ, Phật châu rộng quá, con đeo không vừa."
Mẹ ôm lấy ta đặt ở trên đùi, đem Phật châu quấn quanh cổ tay ta một vòng lại một vòng, cười nói: "Như vậy thì sẽ không rộng, bảo bối của mẹ."
Ta bắt tay đưa qua đỉnh đầu, ngọc chất Phật châu trong suốt rất đẹp, mẹ vuốt đầu ta nói với ta: "Phật châu này là vì bảo vệ con cả đời bình an, Thanh nhi, nhất định phải hảo hảo mang theo."
Phật châu rất đẹp, nhưng nó thật sự có thể bảo vệ ta cả đời bình an sao? Vì sao ta nghe cha nói vĩnh viễn chỉ có mình mới có thể bảo vệ mình đâu?
Ngày 5 tháng 2 năm 1981.
Năm ngoái quả thật mệt mỏi quá, sau sinh nhật, cha muốn ta học võ công, học đao pháp, học bắn súng... Ta không muốn học, mệt chết đi, hơn nữa mẹ cũng nói qua, nữ hài tử chỉ cần học giỏi tri thức, học giỏi văn nghệ là tốt rồi.
Ta nói với cha, có điểm sợ hãi chờ đợi hắn phản ứng, cha nghe xong thì nhíu mi, hắn quả nhiên là tức giận, ta cho là hắn sẽ mắng ta, không nghĩ tới hắn chỉ sờ sờ đầu ta: "Thanh nhi, con có muốn bảo hộ mẹ không?"
"Muốn." Mẹ là người tốt nhất trên thế giới này, ta đương nhiên phải bảo vệ mẹ rồi.
Cha ngồi yên đó, bàn tay to đặt trên đầu ta trở nên nặng nề, ta nghĩ hắn hẳn là dùng khí lực, hắn thật nghiêm túc nhìn vào mắt ta nói: "Thanh nhi, nếu muốn bảo hộ mẹ, con nhất định phải học mấy thứ này, bên ngoài có rất nhiều người xấu muốn hại mẹ con. Hơn nữa làm nữ nhi của Tàng Thiên Hải ta, nhất định không thể là một phế vật."
Thật sự có rất nhiều người xấu muốn hại mẹ sao? Hẳn là đúng đi, chẳng trách mẹ không muốn ta đi ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người xấu, ta muốn cùng cha học, người xấu thật đáng ghét, hại ta cả ngày chỉ có thể ở trong nhà, còn muốn hại mẹ nữa. Chờ ta trưởng thành, dần dần lợi hại, ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn bọn hắn!
Ngày 5 tháng 2 năm 1982.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 9 của ta, nhưng mẹ mấy ngày trước đã đến Tự Miếu, hiện tại là 2h chiều, mẹ còn chưa có trở lại, cha mang theo cả đám thúc thúc đi tìm mẹ, chỉ còn lại ta một người ở nhà, sinh nhật năm nay thật nhàm chán.
Ta đứng ở gian phòng của mình, thông qua cửa sổ nhìn xuống đại môn, nhìn thấy đại môn khóa chặt, hai bên còn đứng mấy thúc thúc, xe của cha như thế nào còn chưa có trở lại a.
5 chiều, rốt cuộc thấy xe của cha đã trở lại, ta cao hứng chạy xuống lầu, lại thấy cha dẫn theo một thúc thúc đầu bóng lưỡng toàn thân viết rất nhiều chữ xuống xe, mấy chữ kia ta đều biết.
Ta hỏi mẹ thúc thúc đầu trọc còn bị thương ấy là ai, mẹ nói đó là một võ tăng mà nàng cứu ở dọc đường. Trên thế giới này nguyên lai thật đúng là có võ tăng a, ta còn tưởng rằng chỉ trong tiểu thuyết và TV mới có đâu, nhưng vị võ tăng này lại không giống với võ tăng ta từng thấy trong tiểu thuyết và TV, ta không nhớ rõ võ tăng là toàn thân phải khắc đầy văn tự a.
Ta hỏi mẹ vì sao phải cứu hắn, mẹ nói: "Cứu người như tạo Thất Cấp Phù Đồ*, tích lũy công đức."
*cứu người như xây bảy tháp chùa
"Công đức là cái gì? Vì sao phải tích lũy công đức?"
"Chỉ có tích lũy công đức thì Phật tổ mới có thể phù hộ con, làm nhiều chuyện tốt không làm chuyện xấu chính là tích lũy công đức. Làm người cần đáy lòng thiện lương."
Cha nói Phật tổ không bảo hộ được người, chỉ có cường đại lên mới có thể bảo vệ chính mình, nhưng vì sao mẹ lại nói tích lũy công đức, Phật tổ sẽ phù hộ chúng ta? Ta không hiểu, ta nghĩ hay là đi hỏi cha đi, cha dặn những lời hắn nói với ta, ta nhất định phải giữ bí mật, bằng không mẹ sẽ thương tâm, ta mới không cần mẹ thương tâm đâu.
Ta trộm hỏi cha, cha nghĩ một chút rồi nói với ta: "Nghĩ biện pháp làm cho ước nguyện của mình thông thuận, dục vọng đạt được thỏa mãn chính là công đức."
Cha và mẹ nói không giống nhau, rốt cuộc là ai đúng ai sai, cha giải thích: "Mọi người tin Phật là muốn lòng mình sẽ không áy náy, sẽ không bất an, cho nên chỉ cần ước nguyện của mình thông thuận, dục vọng đạt được thỏa mãn, tựu sẽ không áy náy sẽ không bất an, có phải hay không?"
Ta nghĩ một chút, hình như cha nói có lý. Nguyên lai công đức chính là sử dụng tất cả biện pháp khiến ước nguyện thông thuận, thoả mãn dục vọng.
Cha còn nói, làm người không thể rất thiện lương, hẳn là chỉ bảy phần ác, lưu ba phần thiện, bảy phần ác là đối với người khác, ba phần thiện là lưu cho mình, như vậy mới là tốt nhất.
Ngày 5 tháng 2 năm 1983.
Hôm nay ta 10 tuổi, nhưng ta vẫn chưa được phép ra khỏi nhà, nghe nói thiệt nhiều tiểu hài tử đều là 6 tuổi liền đến trường, chỉ là vì sao cha mẹ lại không tiễn ta đến trường đâu.
Ta hỏi cha mẹ, mẹ nghe ta hỏi, ánh mắt có điểm hồng sờ sờ đầu ta, cái gì cũng không nói. Cha ôm ta qua, hắn nói: "Bởi vì những đứa bé kia quá ngu ngốc, so với Thanh nhi của chúng ta ngu ngốc hơn gấp trăm lần, chẳng lẽ Thanh nhi thật sự muốn theo chân bọn họ sống chung một chỗ sao?"
Nghe cha nói ta mới biết được là có chuyện như vậy, hừ, ta mới không cần đi học đâu, ta ghét nhất là những kẻ ngu ngốc.
Quà sinh nhật là những bộ quần áo rất xinh đẹp, bộ nào ta cũng thích, nhìn thấy rất nhiều kiểu dáng, ta mới phát hiện mẹ cho tới bây giờ đều là mặc sườn xám xanh đen, chưa từng thay đổi, ta hỏi mẹ vì cái gì, mẹ vui vẻ cười nói: "Bởi vì cha con thích, ông ấy nói mẹ mặc sườn xám xanh đen là đẹp nhất."
Nguyên lai cha thích nhất là sườn xám xanh đen, hơn nữa mẹ mặc sườn xám xanh đen còn là đẹp nhất, ta lập tức vứt bỏ cái quần trắng trong tay, ta cũng muốn mặc sườn xám xanh đen giống mẹ.
Ngày 5 tháng 2 năm 1986.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 13 của ta, nhưng là ta không vui, ta rất khó chịu, bởi vì buổi sáng mẹ từ Tự Miếu trở về, nửa đường bị bắn trúng ngực.
Trong phòng y vụ, bác sĩ đã cứu giúp gần ba giờ, ta tin tưởng mẹ nhất định sẽ khá hơn, bởi vì cha nói bác sĩ nhà chúng ta đều là tốt nhất cả nước, bệnh viện nhà nước không có một người nào có thể so với bọn họ, chỉ là vì sao trong lòng ta càng ngày càng bất an.
Ta... Khóc, cha nói qua ta nhất định không thể khóc, bởi vì ta khóc thì hắn sẽ tức giận, mẹ sẽ thương tâm, chỉ là ta sắp nhịn không được, làm sao bây giờ? Không được, ta nhất định phải tìm một ít chuyện để dời đi lực chú ý. Vì thế ta hỏi cha ngồi ở đối diện im lặng cúi đầu: "Cha, đã bắt được kẻ nổ súng làm bị thương mẹ chưa ạ?"
Cha ngẩng đầu lên xem ta, ánh mắt của hắn thật là đỏ, hắn hẳn là thật thương tâm giống ta, nhịn xuống không khóc, nhẫn nại rất khó chịu đi. Cha nhắm mắt lại, ngẩng đầu dựa vào ghế, thanh âm thật bình thản không mang một chút cảm tình nói: "Ừ, đã bắt được, hiện tại đang giam giữ ở dưới địa thất."
Địa thất ta biết, thủ hạ của cha phạm sai lầm cũng sẽ bị nhốt vào đó, lúc đi ra toàn thân bọn hắn đều là tổn thương. Ta thật hận kẻ nổ súng làm bị thương mẹ, ta muốn giết hắn báo thù cho mẹ: "Cha, con muốn giết người kia."
Cha giống như đang ngủ, nghe được lời của ta thật lâu cũng không trả lời, lúc ta muốn đánh thức cha, hắn đột nhiên nói: "Hảo, chờ mẹ con phẫu thuật xong đã."
Qua một giờ nữa, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc mở ra, cha nhìn thấy bác sĩ, hỏi: "Thế nào?"
Bác sĩ do dự một chút rồi lắc lắc đầu, nói: "Tàng tiên sinh, Đại tiểu thư, hai người vẫn là mau vào đi, chỉ còn một ít thời gian thôi."
Lời bác sĩ nói thật khó hiểu, ta không hiểu gì cả, ta nhìn cha, lại thấy hắn thật hung ác trừng đội ngũ bác sĩ đó, ta chưa từng thấy cha như vậy, hắn tức giận muốn giết hết bọn họ. Cuối cùng cha để cho bọn họ rời đi, hắn đánh một quyền vào tường, thanh âm kia thật lớn, làm ta giật cả mình, ta không biết vì sao cha lại tức giận, cũng không biết mẹ thế nào, vì sao trong lòng ta rất hoảng, rất sợ. Cha lấy tay ra, ta mới nhìn rõ trên tường có một cái quyền ấn đỏ tươi, tay cha bị thương, đang rỉ máu.
Cha còn không biết tay mình đã bị thương, ta vừa định nói cho hắn biết, lại nghe thấy cha nói: "Mẹ con sắp không được rồi, chúng ta tiến vào thăm nàng một chút đi, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng khóc, bằng không mẹ con sẽ không an lòng."
Cha nói ngàn vạn lần không thể khóc, chỉ là ta hiện tại sẽ khóc, nước mắt căn bản khống chế không nổi, lòng đau quá, mẹ thiện lương mỹ lệ như vậy, vì sao sẽ có người nhẫn tâm dùng súng nhắm ngay nàng, mẹ chưa từng làm chuyện xấu, mẹ trợ giúp rất nhiều người.
Không phải nói chỉ cần không làm chuyện xấu làm nhiều chuyện tốt thì Phật tổ sẽ phù hộ chúng ta sao? Vì sao mẹ vẫn là bị thương tổn? Ta thật hận! Cái gì chó má tích công đức! Cái gì chó má phù hộ! Ta không tin! Ta hôm nay bắt đầu toàn bộ đều không tin! Vẫn là cha nói đúng! Căn bản không thể tin cái gọi là phù hộ, chỉ có cường đại mới có thể bảo vệ chính mình!
Sắc mặt mẹ rất yếu ớt, chỉ có son đỏ trên môi nàng mới là tươi đẹp nhất, giống như hoa Bỉ Ngạn thêu trên sườn xám. Trước khi mẹ lâm chung chỉ nói với cha một câu: "Hảo hảo bảo hộ Thanh nhi, em đến địa ngục chờ anh." Sau đó lại nói với ta ba câu:
"Thanh nhi, ngàn vạn lần đừng để tay mình nhiễm máu tươi."
"Thanh nhi, thuốc phiện ngàn vạn lần không thể đụng vào."
"Thanh nhi, nhất định phải tìm được tình yêu thật sự, người yêu của con, mới có thể bính con."
Ta son sắt gật đầu đáp ứng toàn bộ yêu cầu của mẹ.
Sau khi mẹ mất, ta và cha tuy rằng đều thật thương tâm, nhưng chúng ta đều không có chảy nước mắt, bằng không mẹ chứng kiến sẽ không an lòng.
Rời đi phòng bệnh, ta và cha xuống địa thất, hai phút trước ta mới đáp ứng ba yêu cầu của mẹ trước khi lâm chung, nhưng là hai phút sau, ta liền vi phạm lời thề đầu tiên, ta tự mình dùng một thanh đao võ sĩ đâm tay súng đó tổng cộng 35 nhát, vừa vặn là tuổi thọ của mẹ, ta nhìn máu chảy đầy đất, khóc đến té xỉu, cha cho phép ta nhát gan một hồi, ta tậm tâm, mẹ sẽ không thấy.
Trở lại phòng ta xuất ra nhật ký, bởi vì mẹ hi vọng ta nhớ tới nàng, nhưng khi cha thấy được ta viết nhật ký, hắn nói với ta: "Người Tàng gia không nên làm chuyện như vậy, bằng không từ trong nhật ký rất dễ tìm được nhược điểm của chúng ta."
Đây là ngày cuối cùng mà ta viết nhật ký, về sau ta sẽ không viết nữa, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào bắt lấy nhược điểm của ta! Mẹ, đi hảo! Thanh nhi vĩnh viễn yêu mẹ.
...
...
Tàng Huyền Thanh mới vừa nhìn đến đây, Kinh Luân đã trở lại, chờ hắn lên xe, Tàng Huyền Thanh đóng nhật ký lại, đánh một cái ngáp thật dài, trong ánh mắt ứa ra nước mắt, không biết là bởi vì mệt chỉ muốn ngủ hay là bởi vì nội tâm bi thương...
Ngón tay thon dài lau đi nước mắt rơi xuống trên mặt, chậm rì rì ra lệnh cho tài xế: "Lái xe, nên về nhà chuẩn bị lễ tang cho cha."
Giờ thì các thím biết Trương Nghiên Khánh chết như thế nào rồi nhé:v tội nghiệp Thanh tỷ... Hèn gì về sau bả càng ngày càng biến thái =))