Tàng Huyền Thanh đột nhiên hành động, Mộ Dung Phỉ hơi nhúc nhích, cơ thể bắt đầu căng thẳng.
Mộ Dung Phỉ còn chưa hoàn toàn nảy nở, cho nên Tàng Huyền Thanh cao hơn Mộ Dung Phỉ một cái đầu, cô từ phía sau ôm lấy Mộ Dung Phỉ, thấy Mộ Dung Phỉ run rẩy, thậm chí có thể thấy Mộ Dung Phỉ toàn thân buộc chặt, Tàng Huyền Thanh cúi đầu tới gần tai Mộ Dung Phỉ, mềm nhẹ nói: "Mộ Dung Phỉ, đừng nhúc nhích, là ta. Bỏ đao xuống..."
Mộ Dung Phỉ chưa bao giờ được đối đãi như thế, nàng theo bản năng cảm giác được có người tới gần, liền phản xạ có điều kiện co cứng toàn thân, muốn phản kích. Nhưng Tàng Huyền Thanh đột nhiên mềm nhẹ thì thầm bên tai, như dòng suối trong giội từ đầu đến chân, nháy mắt nhượng tâm nàng một trận thanh lương, trong đầu Mộ Dung Phỉ tự nhiên hiện lên một nét son hồng, tiếp theo là dung nhan xinh đẹp khuynh thành. Mộ Dung Phỉ tỉnh táo lại, sau lưng là... Tàng Huyền Thanh.
Mộ Dung Phỉ chưa bao giờ được đối đãi như thế, chưa ai thử qua ôm cả người nàng vào lòng, lại có lẽ đã từng có, nhưng trí nhớ không có lưu lại một tia dấu vết. Đây là cảm giác gì? Cả lưng xúc cảm mềm ấm thoải mái, cảm giác an toàn Mộ Dung Phỉ chưa từng có bắt đầu dâng lên từ đáy lòng.
Lưng là địa phương dễ bị đánh lén nhất, từ nhỏ trà trộn đầu đường Mộ Dung Phỉ biết đạo lý này, cho nên nàng chưa bao giờ xoay lưng về phía người khác, lúc này, Tàng Huyền Thanh nắm giữ cả lưng nàng, vì sao lại không có một chút cảm giác nguy hiểm nào? Ngược lại là thật an toàn? Nàng... Nghĩ mãi mà không rõ.
Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ thả lỏng, biết nàng bỏ quên đề phòng, vì thế cô từ phía sau chìa một bàn tay, như đang vuốt ve, từ lưng Mộ Dung Phỉ kéo dài thẳng tắp đến tay nàng, như hai con rắn quấn lấy nhau, hình ảnh đó ở thời khắc khẩn trương, lại làm cho mọi người trơ mắt nhìn, quá kiều diễm rồi.
Tàng Huyền Thanh dán chặt Mộ Dung Phỉ, tay cô rốt cuộc mò tới mu bàn tay Mộ Dung Phỉ, tạm dừng một hồi, sau đó nhẹ nhàng cầm, bao vây toàn bộ bàn tay Mộ Dung Phỉ, khí lực mềm nhẹ kéo về sau. Mộ Dung Phỉ cơ hồ biến thành rối gỗ, dây điều khiển từ đầu đến cuối đều do Tàng Huyền Thanh nắm giữ, đao của nàng đúng là vẫn còn theo Tàng Huyền Thanh dẫn đường, ly khai ngực Cố Dao.
Trong khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều thở phào, cho dù là bốn vị đại lão cùng Cố Dao đứng ở mặt đối lập, bọn hắn một chút cũng không lo lắng Cố Dao sẽ bị thương hoặc tử vong, bọn hắn sẽ càng vui vẻ khi nhìn thấy Cố Dao chết. Nhưng bọn hắn lại sợ Tàng Huyền Thanh, sợ cô thật sự không tiếc hết thảy bồi táng mọi thứ trong Bóng Đêm. Lời Tàng Huyền Thanh nói thế nào cũng là không chân thật, nhưng lại không ai dám đi thử, cô là con gái Tàng Thiên Hải, nếu là Tàng Thiên Hải, lời nam nhân ở H thị xưng bá ba mươi mấy năm dám nói ra tuyệt đối không phải hư thoại, càng sẽ không là chuyện giật gân.
Mộ Dung Phỉ hạ tay xuống, nhưng Cố Dao vẫn đứng đó không nhúc nhích, hai mắt nghi hoặc nhìn Tàng Huyền Thanh, cô không rõ, cho tới bây giờ Tàng Huyền Thanh đều chán ghét tiếp xúc người khác, trừ bỏ Tàng Thiên Hải và Trương Nghiên Khánh, vì sao lại chủ động tiếp cận Mộ Dung Phỉ, hơn nữa còn thân mật như thế, càng làm cho cô nghĩ mãi không rõ chính là, chẳng lẽ Tàng Huyền Thanh không thấy Mộ Dung Phỉ thương tổn mình, thậm chí muốn giết mình à?
Tàng Huyền Thanh cũng không có lập tức buông Mộ Dung Phỉ ra, cô bảo trì tư thế, cúi đầu nhìn Mộ Dung Phỉ thấp hơn mình một cái đầu, cô không thể xác định Mộ Dung Phỉ đã khôi phục bình thường hay chưa.
Sở Thanh Phong thấy Tàng Huyền Thanh chế trụ Mộ Dung Phỉ rồi, tâm hạ xuống, mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển cao đến hàng trăm mét, nàng thở phào, đồng thời là trầm trọng mỏi mệt cùng mê muội.
Sở Thanh Phong thấy Cố Dao thoát khỏi nguy hiểm, trong nháy mắt nàng có cảm kích Tàng Huyền Thanh, nhưng chỉ thoáng qua, Sở Thanh Phong lại hận Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ, trong lòng mắng thầm: Hai người kia đều là kẻ điên a, hành vi hoàn toàn không thể phỏng đoán theo lẽ thường, biến thái!
Sở Thanh Phong không buông súng, vẫn nhắm ngay ấn đường Mộ Dung Phỉ, nơi đó là địa phương một kích trí mạng, Sở Thanh Phong có tự tin mình có thể chấm dứt hành vi điên cuồng cùng sinh mệnh của Mộ Dung Phỉ.
Thấy Cố Dao còn ngẩn người, Sở Thanh Phong thầm mắng một câu đồ đần, đối bóng lưng Cố Dao hô một câu: "Cố Dao, lại đây!"
Cố Dao hơi nhúc nhích, nhưng không có xoay người, nhìn Tàng Huyền Thanh, bất kể thế nào cô cũng phải biết đáp án a, cô không tin trong trí nhớ đều là lời nói nhỏ nhẹ, mỉm cười Tàng Huyền Thanh sẽ nhẫn tâm với mình như vậy.
Sở Thanh Phong đột nhiên kêu gọi đầu hàng không chỉ đánh thức Cố Dao, cũng đánh thức người khác, bọn hắn nhìn thấy Cố Dao bất động, trừ bỏ Trần Dương cùng Kinh Luân, tất cả mọi người ở trong lòng nhận định, Cố Dao là sợ đến choáng váng.
Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ đồng thời ngẩng đầu lên, hai người đều là mặt không chút thay đổi, lãnh khốc tới cực điểm, lúc này vẻ mặt của bọn họ rất tương tự, tư thế cũng rất thân mật, tin tưởng ai không biết nội tình đều sẽ nhận định các nàng là... Mẫu tử!
2 giây sau, Tàng Huyền Thanh bắt đầu biến hóa, cô nở nụ cười, khiến son hồng càng thêm rõ ràng, cũng khiến dung nhan tăng thêm một phần tuyệt thế, tương phản chính là Mộ Dung Phỉ, nàng thật sự như một pho tượng gỗ, diễn cảm không thay đổi, tựa hồ đã sớm quên vừa rồi phát sinh hết thảy, trên mặt trừ bỏ bình tĩnh thì chính là lãnh khốc.
Tàng Huyền Thanh chống lại tầm mắt Cố Dao, nháy mắt liền đọc hiểu câu hỏi trong mắt Cố Dao, vì thế cô mỉm cười, dùng ánh mắt nhắn nhủ quan tâm Cố Dao, kêu lên: "Em không sao chứ?"
Một người có thể khống chế cảm xúc đến trình độ gì? Tàng Huyền Thanh có thể, tin tức trong ánh mắt truyền ra có khoảng cách hạn chế, trừ bỏ Cố Dao thấy Tàng Huyền Thanh ngầm quan tâm cô, trong mắt người khác, nụ cười và ánh mắt của Tàng Huyền Thanh, không có gì bất đồng.
Cố Dao rốt cuộc biết đáp án, cô nghĩ là mình không hiểu chuyện, Tàng Huyền Thanh rõ ràng là vì an nguy của mình, cho nên mới ngăn cản Mộ Dung Phỉ, cũng không phải không để ý đến sự sống chết của mình. Ý thức được mình không hiểu chuyện, Cố Dao mỉm cười với Tàng Huyền Thanh, bao hàm áy náy, sau đó xoay người đi về phía Sở Thanh Phong.
Cố Dao thật sự là ủy khuất, cô bị thương, thiếu chút nữa mất đi sinh mệnh, vừa xoay người lại đối diện Sở Thanh Phong đang sinh khí.
Sở Thanh Phong có điểm oán Cố Dao, hẳn là mình đi lục soát thân thể Tàng Huyền Thanh, vì sao em ấy lại cướp đi, còn bị thương, thậm chí thiếu chút nữa cùng mình thiên nhân cách xa nhau, hại mình lo lắng, tâm đều buồn đau.
Sở Thanh Phong lạnh lùng, Cố Dao không yên đi đến bên cạnh nàng, ủy khuất nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Tỷ tỷ."
Cố Dao không nghĩ tới chính là, Sở Thanh Phong hung hăng trừng cô, đưa mắt nhìn bàn tay đang bị thương, dùng thanh âm rất lạnh nói: "Băng bó miệng vết thương đi." Sau đó không để ý tới cô, mà là quay đầu híp mắt, chĩa súng vào Mộ Dung Phỉ, tàn nhẫn lớn tiếng nói: "Toàn thể đội viên nghe lệnh, lập tức bắt người đánh lén cảnh sát kia đi! Không cho phản kháng, nghe lệnh làm việc!"
Lúc này Sở Thanh Phong thật sự rất hận Mộ Dung Phỉ, chứng kiến tay Cố Dao đầy máu, Cố Dao đồ đần kia lại không thấy đau, cứ như vậy buông tay, tùy ý máu nhỏ xuống. Thân là tổ phó tổ trọng án, Sở Thanh Phong gặp qua máu không ít, nhưng nàng chưa từng thấy màu đỏ chói mắt đến thế, cũng như son đỏ trên môi Tàng Huyền Thanh vậy.
Không cho phản kháng, nghe lệnh làm việc! Mệnh lệnh này Sở Thanh Phong hạ thật sự đoạn tuyệt, một chút dư âm đều không có.
Không cho phản kháng, nghe lệnh làm việc! Trong quá trình bắt Mộ Dung Phỉ, nếu Mộ Dung Phỉ phản kháng, bọn hắn có thể dùng vũ lực đi áp chế, thậm chí là có thể trực tiếp nổ súng đánh gục. Mệnh lệnh này thông thường là nhằm vào phạm nhân cực kỳ nguy hiểm trốn trại, mới có thể dùng.
Nghe Sở Thanh Phong ra lệnh, tổ trọng án đều không do dự rút súng, trực chỉ hướng về phía Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh cũng trở thành mục tiêu. Đối với Sở Thanh Phong, không có một ai cảm thấy Sở Thanh Phong là chuyện bé xé ra to, bởi vì Mộ Dung Phỉ tàn bạo mọi người đều thấy rõ, ai cũng không dám cam đoan sẽ bắt được Mộ Dung Phỉ, cũng không thấy rõ nàng lấy đao ra từ đâu, có thể đâm bất kỳ ai tới gần nàng hay không.
Đây là một tổ hợp kẻ điên a, vài chục thanh súng lục trực chỉ, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ cũng không kinh hoảng, đồng dạng trong tầm bắn Kinh Luân, thậm chí nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tàng Huyền Thanh híp mắt, không nhìn những người khác, cực kỳ lạnh nhìn chằm chằm Sở Thanh Phong, giống như độc xà, giống như Sở Thanh Phong chính là người không cẩn thận đạp đến đuôi rắn xinh đẹp của cô. Mộ Dung Phỉ lại càng khiến người bất ngờ, ngay cả phản ứng cũng không có, mặt không chút thay đổi, nhìn mười mấy hắc động tối om, cơ hồ không biết đó là gì, ẩn chứa nguy hiểm trí mạng thế nào.
Dưới ánh mắt âm lãnh của Tàng Huyền Thanh, Sở Thanh Phong cười lạnh, một tay cầm súng, tay kia vòng đến sau lưng, lấy ra còng tay, từng bước đi về phía Mộ Dung Phỉ và Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh nhìn thấy Sở Thanh Phong từng bước tiếp cận, cô chớp mắt hai cái, sau đó cúi đầu, tới gần tai Mộ Dung Phỉ, dùng âm lượng không phải rất lớn nhưng lại khiến tất cả mọi người nghe được: "Mộ Dung Phỉ, ủy khuất ngươi, ta rất nhanh sẽ đi đón ngươi."
Nói xong, Tàng Huyền Thanh ngẩng đầu nhìn Sở Thanh Phong, nở nụ cười, không híp mắt nữa, tựa hồ là gặp thiên đại hảo sự, vui vẻ cực kỳ. Cô buông Mộ Dung Phỉ ra, lui về phía sau hai bước, lại ngồi trên ghế sa lon, như một người đang xem diễn.
Tàng Huyền Thanh lời này tuyệt đối là khiêu khích, khiêu khích tổ trọng án, cô nói chắc chắn, có thể trở tay, dễ dàng hoàn thành.
Sở Thanh Phong không để ý đến Tàng Huyền Thanh cố ý khiêu khích, lực chú ý của nàng đều đặt lên người Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ vẫn là như rối gỗ không có linh hồn, đứng bất động tại chỗ.
Tới gần Mộ Dung Phỉ, súng của Sở Thanh Phong chỉ kém 1cm sẽ đặt lên trán Mộ Dung Phỉ, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, chuyển qua sau lưng Mộ Dung Phỉ, còng tay ánh bạc phát ra một tiếng "răng rắc", một tay Mộ Dung Phỉ bị khoá, lại một tiếng "răng rắc" nữa, Mộ Dung Phỉ không hề phản kháng, không hề nghi ngờ, bị bắt.
Kỳ này chế Thanh phải nhờ vả chế Vận đi giải cứu "người yêu tin đồn" rồi =))