Đại bộ phận giống đực kinh ngạc lại tiếc nuối, nữ tử xinh đẹp tuyệt luân như thế, cư nhiên là les? Có phải rất đáng tiếc hay không? Bốn vị đại lão tuy rằng trên mặt tỉnh bơ, nhưng kinh ngạc trong mắt cũng khó che giấu, tiếc hận lại càng rõ ràng, nam nhân hỗn hắc đạo còn ngồi trên vị trí lão đại, đều là có dã tâm cùng dục vọng giữ lấy mãnh liệt, nữ nhân hoàn mỹ như Tàng Huyền Thanh, người nào không muốn có được?
Bọn hắn nhìn Tàng Huyền Thanh, tìm tòi nghiên cứu xem lời cô nói là thật hay giả, nhưng mà theo biểu tình trên mặt Tàng Huyền Thanh thì căn bản cái gì cũng nhìn không ra, mặc kệ khi nào thì cô vẫn luôn khoác một tầng sa mỏng, tuy rằng có thể xuyên thấu qua thấy rõ cô đang cười hay khóc, nhưng lại không thể gặp cảm xúc chân thật, cứ nửa thật nửa giả.
Sở Thanh Phong ở trong mắt người khác, cho tới bây giờ đều là ít nói, cũng cực nhỏ thấy nàng với ai đùa giỡn mồm mép. Nhưng người khác không biết, nàng không múa mép khua môi, cũng không có nghĩa là nàng sẽ không a, nàng thấy Tàng Huyền Thanh hào phóng thừa nhận, thoáng kinh ngạc lại có một tia thưởng thức, hơn nữa nàng phát giác mình tựa hồ đối lôi ti chi hảo cũng không có cảm xúc mâu thuẫn.
Lập trường bất đồng, nàng và Tàng Huyền Thanh nhất định chỉ có thể là địch nhân, không thể trở thành bằng hữu, cho dù trong lòng thoáng thưởng thức Tàng Huyền Thanh tác phong dạn dĩ, nàng lại không thể vì vậy mà rơi xuống hạ phong, giờ phút này nàng không chỉ đại biểu cho bản thân, là thời gian chính tà đấu pháp, mà nàng cùng Tàng Huyền Thanh chính là đại biểu song phương.
Sở Thanh Phong phản ứng rất nhanh, Tàng Huyền Thanh cười khanh khách nửa thật nửa giả hỏi mình, ánh mắt của cô ta như thế nào. Sở Thanh Phong cũng sẽ giả vờ a, nàng nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ đánh giá, sau đó đồng ý gật đầu nói: "Ừ, không tồi. Ánh mắt Tàng lão đại cô không tồi."
Tư thái như vậy khiến Tàng Huyền Thanh thoáng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó Sở Thanh Phong lại đột nhiên thở dài một hơi, diễn cảm mang theo tiếc hận nói: "Đáng tiếc a, thấy thế nào đều vẫn còn con nít đâu, mà cô... Đều nhanh có thể làm mẹ nó." (đọc tới đây cười phọt cơm)
Phụ nữ để ý nhất vĩnh viễn là dung mạo và tuổi, trong lòng Tàng Huyền Thanh, nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế giới này là mẫu thân Trương Nghiên Khánh, dung mạo của cô cực kỳ giống Trương Nghiên Khánh, cho nên cô xinh đẹp; nam nhân có khí chất nhất trên thế giới này là phụ thân Tàng Thiên Hải, tính cách của cô hoàn toàn y hệt Tàng Thiên Hải, cho nên cô cũng có khí chất. (lmao)
Tổng kết lại, Tàng Huyền Thanh tự nhận là nữ nhân hoàn mỹ nhất. Hiện giờ Sở Thanh Phong lại ở trước mặt cô nói cô già, tuy rằng cô thừa nhận mình đã 32, nhưng xét về dung nhan, cô chưa bao giờ thừa nhận mình giống 32.
Tàng Huyền Thanh hỉ nộ trong lòng tương phản với biểu hiện trên mặt, trong lòng càng tức giận, cô liền cười càng sung sướng, ánh mắt híp lại, tựa hồ chỉ là cười híp mắt mà thôi. Nhưng Sở Thanh Phong ở đối diện Tàng Huyền Thanh lại biết, kia cũng không phải chân thật tươi cười, bởi vì trong ánh mắt đó bắn ra lãnh ý khiến nàng kinh ngạc, thậm chí còn có từng trận âm phong vi vu xẹt qua.
Sở Thanh Phong đã trải qua bao nhiêu trường hợp sinh tử tương bác, sao lại dễ dàng bị Tàng Huyền Thanh một ánh mắt hù ngã, nàng không... Chút nào yếu thế, cũng nheo mắt lại, tụ tập dũng khí đối diện Tàng Huyền Thanh, băng hàn trong đó không thua Tàng Huyền Thanh.
Không khí trong phòng bắt đầu quái dị, Tàng Huyền Thanh và Sở Thanh Phong đều là nữ tử xuất chúng dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác, lúc này các nàng không tiếng động đánh giá lẫn nhau, phóng xuất khí thế rất rõ ràng, ai cũng có thể cảm giác được. Vì thế mọi người sản sinh ra ảo giác, hai nữ nhân này đang đứng trên đỉnh tháp xa xa, ánh mắt bắn ra hàn quang va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang bén nhọn, dần hiện ra đạo đạo hoa lửa. Mà bọn hắn đứng ở dưới, chỉ có thể nhìn lên, không có cách nào nhúng tay.
Hai người đối chọi gay gắt, bị liên lụy còn có Cố Dao và Mộ Dung Phỉ. Mộ Dung Phỉ cả quá trình đều thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt và ánh mắt của nàng chưa từng thay đổi, tựa như cả sự kiện cũng không quan đến nàng, bình tĩnh phi thường, cùng Kinh Luân đứng phía sau quả thật là có thể liều mạng.
Một đương sự khác, Cố Dao khó có thể bình tĩnh, Tàng Huyền Thanh là thân nhân, là trưởng bối, là đại tỷ, mà Sở Thanh Phong là nghĩa tỷ cô vừa nhận thức. Hai bên đều là người cô để ý, hai bên đều là người cô không thể bỏ qua, cho nên cô có điểm lo lắng lia mắt qua lại giữa Sở Thanh Phong và Tàng Huyền Thanh.
Khí thế cũng là phân cảnh giới, Kinh Luân, Trần Dương, Sở Thu đều không bị ảnh hưởng, Trần Dương cùng Kinh Luân đều là nghe lệnh Tàng Huyền Thanh, tự nhiên sẽ không đi ngăn cản Tàng Huyền Thanh, nhưng Sở Thu lại là nhất phương chính nghĩa, hắn không có khả năng nhìn cục diện phát triển thêm nữa, vì thế hắn ho khan một tiếng, ánh mắt cũng híp lên, Sở Thanh Phong sao có thể sánh bằng, ánh mắt không chỉ là trải qua sinh tử, còn trải qua giết người, lợi hại như chim diều.
Sở Thu nhìn chằm chằm Tàng Huyền Thanh, nói: "Tàng Huyền Thanh, ta nhớ rõ nơi tửu sắc, trẻ vị thành niên là tuyệt không được phép tiến vào!"
Chỉ một câu, Sở Thu liền dễ dàng cắt đứt ám chiến giữa Tàng Huyền Thanh và Sở Thanh Phong, hắn không hề nể tình xưng hô Tàng Huyền Thanh là Tàng lão Đại, mà là gọi thẳng kỳ danh. Thanh âm của hắn cũng không lớn, mỗi người đều cảm thấy hắn nói bên tai mình, từ tai tiến vào đáy lòng.
Tàng Huyền Thanh quay đầu lại, đối diện Sở Thu lợi hại, cô híp mắt chặt hơn một chút, nhượng ánh mắt của mình càng thêm ngưng tụ, Sở Thu mời cô lấy ra toàn bộ khí thế để ứng đối, trong lòng kinh ngạc khí thế của hắn, thầm nghĩ, đây là một nam nhân đã trải qua sinh tử, cũng gặp qua máu.
Khóe miệng cô thật chậm gợi lên, làm cho người ta cảm thấy đó là một động tác chậm, nhìn thấy khóe miệng thong thả biến hóa độ cong, sau đó một lúm đồng tiền khuynh quốc khuynh thành liền hình thành, cô không nhanh không chậm nói: "Sở đội trưởng chẳng lẽ không nghe lời ta mới nói sao? Mộ Dung Phỉ không được tính là khách nhân, em ấy là vợ, là người nhà của ta, cho nên nơi này cũng có một nửa của em ấy, hơn nữa có người giám hộ là ta đi theo, ta không cho phép em ấy đùa giỡn quá mức, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Tàng Huyền Thanh nói khiến mọi người sững sờ, cô thật đúng là dám nói a, là vợ, lại là người nhà, hơn nữa còn là người giám hộ, quan hệ loạn đến mức khó phân biệt.
Mộ Dung Phỉ thủy chung vẫn chưa nói một câu, diễn cảm cũng chưa bao giờ đổi qua, song lần này vẻ mặt của nàng lại thoáng nới lỏng, sau đó tầm mắt của nàng liền bắt đầu định ở trên mặt Tàng Huyền Thanh, cuối cùng là ở son hồng đẹp đẽ, nàng tựa hồ cảm thấy tim mình có dấu hiệu gia tốc, máu lưu động nhanh hơn, ba từ ngữ đơn giản lại kích thích thần kinh lạnh như băng, vợ... Người nhà... Người giám hộ...
Sở Thu nghe Tàng Huyền Thanh nói, thầm nghĩ trong lòng, đúng là một nữ nhân giảo hoạt a, trình độ gian trá một chút cũng không thua Tàng Thiên Hải. Dựa theo pháp luật quy định, trẻ vị thành niên không được đặt chân đến nơi tửu sắc. Trong Bóng Đêm, có thể được cho là nơi tửu sắc cũng chỉ có đại sảnh và phòng họp, phòng này không tính, bởi vì Sở Thu cũng biết, nó cực kỳ đặc thù, mặc dù không dán bảng "phòng họp", nhưng lại có chiêu bài rõ ràng ghi chú: Phòng riêng, không phải nhân viên thỉnh chớ nhập!
Nhưng, dục gia chi tội, Sở Thu cũng không nóng nảy. Hắn dời ánh mắt, không hề xem Tàng Huyền Thanh, mà là nhìn về phía bốn vị đại lão, ý nói: "Vài vị lão bằng hữu, chúng ta đã lâu không thấy, chẳng lẽ quên Sở Thu ta rồi sao? Ta tiến vào cũng không lâu, sao không thấy các ngươi chào hỏi?"
Bốn vị đại lão trong lòng cười khổ, nguyên bản bọn hắn cho là có Tàng Huyền Thanh khó chơi ở đây, Sở Thu sẽ không để ý đến bọn hắn, ai dè bọn hắn phát hiện Tàng Huyền Thanh đúng là khó chơi thật, ngược lại khiến Sở Thu chú ý đến bọn hắn nhanh hơn.
Nhưng mà, có thể ngồi trên vị trí lãnh đạo ngang cơ với Thanh Liên Hội, tuyệt đối không phải quả hồng mềm tùy ý người ta muốn nắm liền nắm, ngươi lừa ta gạt, công lực của bọn hắn tuyệt đối có thể phân cao thấp với quan viên chính phủ hoặc là đại thương nhân.
Đối với Sở Thu, bọn hắn có thể lộ ra nụ cười thân thiết như đối đãi bằng hữu, đại lão lớn tuổi nhất, cũng chính là hội hí khúc Hồng Thanh, Chu Khánh Lỗi nói: "Sao có thể chứ, chúng ta chỉ là người nhỏ lời nhẹ, thật sự không dám lỗ mãng theo Sở đội trưởng bám víu quan hệ."
Tàng Huyền Thanh cũng xem, cô bất động thanh sắc nhìn Chu Khánh Lỗi, hắn ước chừng 50 tuổi, trên mặt đã thoáng có nếp nhăn, tóc cũng bắt đầu bạc đi, một thân kimono màu xanh đậm, nhượng cả người hắn trông rất tĩnh mịch, thoạt nhìn như một lão nhân không tranh sự đời. Nhưng mà, Tàng Huyền Thanh biết, lão già này tuyệt đối sẽ không không tranh sự đời, hắn là đại lão duy nhất lần đầu tiên cô đi theo Tàng Thiên Hải xuất môn nhìn thấy, đó là thủ lĩnh duy nhất may mắn còn sống, Tàng Huyền Thanh cũng tuyệt không tin tưởng hắn chỉ là may mắn, hỗn hắc đạo chính là nhờ thủ đoạn tàn nhẫn cùng tâm cơ thâm trầm.
Một vị trẻ tuổi nhất, là CLB Phi Cực, Đổng Duệ Triều nói tiếp: "Đích xác là như vậy, thấy Sở đội trưởng và Tàng lão đại trò chuyện vui vẻ, sao chúng tôi có thể không biết xấu hổ quấy rầy đây?"
Bộ dáng thương nhân, là công ty đầu tư Ngân Hải, Vương Chiêu Tắc nói: "Đúng vậy, chính là như vậy, chúng ta so với Sở đội trưởng và Tàng lão đại, quả thật là kiến so với voi, tự biết xấu hổ, biết lượng sức mình!"
Cuối cùng là đại lão cường tráng nhất, võ quán Chính Đức, Lâm Tường Đông, biểu tình thành thật, thanh âm phúc hậu tuỳ tiện tổng kết: "Tôi là người thô kệch, không giống các người nghiền ngẫm từng chữ một, tôi luôn luôn thẳng như ruột ngựa, ba người bọn họ là nói thật. Hôm nay chúng tôi vừa vặn cùng nhau hẹn Tàng lão đại đi ra bồi dưỡng cảm tình, không biết Sở đội trưởng muốn gì?"
Hắc đạo ở H thị trừ bỏ Thanh Liên Hội, bốn vị đại lão cũng rất nổi danh, bọn hắn ăn ý, kẻ xướng người hoạ, lại đem Thanh Liên Hội cùng Tàng Huyền Thanh trực tiếp đổ lên trên đối diện Sở Thu.
Điểm ấy Tàng Huyền Thanh nhất định là phát giác, nhưng cô chỉ cười, không sáp một câu, vân vê Phật châu càng lúc càng nhanh.
Kết quả sơ bộ: 1-1 =))
Mấy chế theo phe nào?
Thỉnh cmt!