Trên đường quay về cảnh cục, Sở Thanh Phong rốt cuộc nhịn không được hỏi Cố Dao. Nàng quan sát Cố Dao hồi lâu, chỉ thấy Cố Dao nhíu mày, không có biểu hiện chán ghét. Điều này khiến Sở Thanh Phong không hiểu Cố Dao có cái nhìn gì đối với tình yêu giữa hai nữ nhân, nàng càng quan sát Cố Dao thì càng mơ hồ, Cố Dao nhíu mày khuấy động lòng nàng.
Trong đầu Cố Dao không ngừng hồi tưởng hình ảnh Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ hôn môi, ý nghĩ không thể nói rõ, vẻ mặt của cô hoàn toàn là tiềm thức, nghi hoặc và lo lắng. Cô nghi hoặc vì sao Tàng Huyền Thanh sẽ cùng Mộ Dung Phỉ như vậy, lo lắng Tàng Huyền Thanh để Mộ Dung Phỉ nguy hiểm ở bên cạnh, hơn nữa còn quá thân mật.
Bị Sở Thanh Phong hỏi bất thình lình, Cố Dao im lặng, không biết trả lời thế nào, nếu là Lâm Tử Vận, cô sẽ nói ra nghi ngờ cùng lo lắng của mình, nếu là Sở Thanh Phong... Cô không thể. Cố Dao mở to hai mắt nhìn Sở Thanh Phong, nghiêng đầu nghĩ một chút, hỏi lại: "Cái nhìn? Cái nhìn gì?"
Sở Thanh Phong khẽ cau mày, Cố Dao tiểu đồ đần không lĩnh hội ý tứ của nàng, nàng nghĩ hẳn là nên hỏi trực tiếp đi? Bề ngoài mười phần nữ tính Sở Thanh Phong, lại luôn lơ đãng làm ra một vài động tác anh tuấn, tỷ như hiện tại đang tự hỏi, nàng một tay cầm lấy tay lái, tay kia đặt lên cửa xe, ngón trỏ xoa nhẹ môi dưới, vành môi viên nhuận dưới sự ma sát của ngón tay mà biến hóa không ngừng, trong lúc ngẫu nhiên còn lộ ra hàm răng trắng tinh.
Cố Dao ngồi bên cạnh thấy rõ ràng, môi dưới đầy đặn, Sở Thanh Phong xoa nhẹ trông càng thêm... Mê người. Cố Dao mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn cắn một ngụm, kìm lòng không đậu mím môi, nuốt một chút.
Sở Thanh Phong là người can đảm, khi làm chuyện gì cũng cực kỳ quyết đoán, nàng ngừng động tác, nghiêng đầu, hỏi: "Đối với việc hai nữ nhân yêu nhau, em có ý kiến gì không? Ừ... Giống Mộ Dung Phỉ và Tàng Huyền Thanh đó."
Sở Thanh Phong đột nhiên xoay đầu lại, Cố Dao mới ý thức mình vừa mê mẩn đôi môi Sở Thanh Phong, còn nuốt nước bọt, cô không hiểu, cũng không biết Sở Thanh Phong phát hiện chưa, trong lòng xấu hổ vạn phần, sắc mặt thoáng chốc đỏ lên, hai má ửng hồng, ánh mắt cũng trốn tránh dời đi, bộ dáng thoạt nhìn có chút giấu đầu hở đuôi.
Ể? Sở Thanh Phong hỏi cái này, đem tầm mắt đặt trên mặt Cố Dao, nàng muốn thấy cô sẽ có biểu tình thế nào, đôi khi diễn cảm có thể gạt người, nhưng nó thường xuyên là địa phương biểu lộ cảm xúc chân chính. Thấy Cố Dao đỏ mặt, hơn nữa có chút trốn tránh, nàng nghi ngờ 2 giây, liền nghĩ ra, Cố Dao xấu hổ vì lời mình nói? Đỏ mặt đại biểu cái gì? Ánh mắt trốn tránh lại đại biểu cái gì?
Sở Thanh Phong híp mắt, nhìn Cố Dao bộ dạng nhìn thẳng phía trước không dám quay đầu, nàng cảm thấy cô rất đáng yêu, nàng cũng biết là, cho dù hiện tại Cố Dao không trả lời vấn đề của mình, nhưng nàng có thể biết đáp án. Chỉ cần... Miễn sao không phải hiểu lầm.
Cố Dao quay đầu, mới có tâm tư suy nghĩ vấn đề của Sở Thanh Phong, đại tỷ cùng Mộ Dung Phỉ yêu nhau? Là như vậy sao? Hình như là vậy, bằng không đại tỷ như thế nào sẽ cùng Mộ Dung Phỉ hôn môi đây? Nhưng Sở Thanh Phong hỏi cô có cái nhìn gì, cô vẫn là đáp không được, có lẽ là có, lại không thể nói với Sở Thanh Phong. Cố Dao nhíu mày, suy tư một chút, xoay đầu lại, nhìn môi Sở Thanh Phong, hơi chột dạ, cho nên lại trốn tránh, hồi đáp: "Tỷ tỷ, em... Em không có ý kiến."
Cố Dao bộ dáng như vậy, Sở Thanh Phong không hiểu lầm cũng khó, Cố Dao phản ứng, trong nội tâm nàng là vui sướng, bằng không nàng cũng sẽ không cần tốn sức hỏi Cố Dao vấn đề này. Theo nàng, Cố Dao căn bản chính là bởi vì thẹn thùng mới không dám trả lời, Sở Thanh Phong lại càng chắc chắn, trước mặt tình yêu dang dở, mặc kệ là ai, đều suy tính hơn thiệt. Sở Thanh Phong muốn xác nhận, hỏi tiếp: "Em có thể nhận hai nữ nhân yêu nhau không?"
Sở Thanh Phong hỏi, mà Cố Dao đáp, từ lúc bắt đầu đã không ở trong cùng một phạm vi. Sở Thanh Phong hỏi là cả xã hội, mà Cố Dao đáp cũng chỉ giới hạn ở Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ. Câu hỏi mịt mờ cùng đáp án mờ mịt, liền tạo thành hiểu lầm.
Tỷ như đối với vấn đề này, Cố Dao suy tư chính là, nếu Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ yêu nhau, mình có thể nhận sao? Đối với Tàng Huyền Thanh, Cố Dao coi chị ấy là trưởng bối, cô luôn luôn thuận theo Tàng Huyền Thanh, căn bản là không có ngăn cản hoặc không đồng ý, cho nên cô nghĩ, nếu Tàng Huyền Thanh khăng khăng làm như vậy, cô cũng chỉ có thể hết sức đi tiếp thu, tiếp tục bảo vệ Tàng Huyền Thanh không bị Mộ Dung Phỉ thương tổn là được. Cô đáp: "Hẳn là... Có thể nhận."
Tim Sở Thanh Phong bắt đầu đập nhanh, nàng nhìn phía trước, nhíu mày rối rắm, mình có nên tỏ tình không? Cố Dao sẽ trả lời nàng thế nào? Trong nội tâm nàng có một tia chờ mong, nhưng cũng có một tia bất an, đối với nàng, giống như đánh cược, lợi thế là tình nghĩa giữa nàng và Cố Dao.
Nếu thắng, quan hệ giữa nàng và Cố Dao sẽ thăng tiến từ tỷ muội lên tình nhân; nếu thua, nàng và Cố Dao, rất có thể chỉ là đồng sự tránh né lẫn nhau. Sở Thanh Phong do dự, cược hay không cược?
Trong lòng một khi có nhớ nhung hoặc tham vọng quá đáng, làm sao cũng nhịn không được nữa, cảm giác kia tựa như con kiến đang cắn phệ nội tạng, từng đợt ngứa cứ càng ngày càng mãnh liệt, không gãi không được. Sở Thanh Phong cuối cùng không đủ bình tĩnh, nàng do dự nói: "Nếu tôi..."
Nói đến một nửa, Sở Thanh Phong lại dừng ngay thời điểm mấu chốt nhất, nàng vẫn là có chút bất an, đối với nàng, đây thật sự là đánh cược, nàng là con bạc, do dự trước khi cược, nếu thua, sẽ hai bàn tay trắng.
Cố Dao bị Sở Thanh Phong nhấc lên lòng hiếu kỳ, đối với cô, Sở Thanh Phong và Tàng Huyền Thanh đều trọng yếu, bởi vì cô vốn cực nhỏ có được thân tình, cho nên càng thêm để ý quý trọng, tuy rằng cô biết Sở Thanh Phong và Tàng Huyền Thanh lập trường bất đồng, không thể trở thành bằng hữu. Nhưng cô vẫn hi vọng, ít nhất Sở Thanh Phong đối Tàng Huyền Thanh ác cảm sẽ không quá nhiều.
Sở Thanh Phong nói một nửa, Cố Dao theo bản năng lo lắng nhiều hơn, nghĩ lời Sở Thanh Phong nói biến thành: Nếu tôi không thể nhận?
Cố Dao nghĩ vậy là phi logic, nhưng những thứ này là bản năng, không phải thứ cô có thể khống chế, mà Sở Thanh Phong nhíu lại mày, lại làm cho Cố Dao ngờ vực sâu hơn, có phải do chán ghét tạo thành? Cô bận tâm hỏi: "Chẳng lẽ chị không thể nhận hai nữ nhân... Yêu nhau sao?"
Sở Thanh Phong bị hỏi lại, lặng đi một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Dao, lo lắng trong ánh mắt kia quá rõ ràng, tim Sở Thanh Phong hạ xuống, em ấy sợ mình không thể nhận? Nàng lập tức phủ định: "Sao có thể? Tôi có thể nhận, kỳ thật... Hai nữ nhân yêu nhau cũng rất tốt."
Nghe Sở Thanh Phong đáp, sự lo lắng của Cố Dao liền biến mất sạch sẽ, ít nhất Sở Thanh Phong sẽ không bởi vì chuyện này mà gia tăng ác cảm với Tàng Huyền Thanh, đối với Cố Dao thật đáng quý, trong lòng vui mừng, khóe miệng không tự giác giơ lên, lẩm bẩm: "Thật tốt quá."
Có chút chuyện quá mức tốt đẹp, thì không nên hỏi trắng ra, bởi vì nó sẽ phá hư mỹ cảm, Sở Thanh Phong nghĩ như vậy, vì thế nàng không hỏi nữa, trong nội tâm đã rõ.
Lộ trình kế tiếp, hai người trong xe đều gợi lên khóe miệng, cửa kính đóng chặt, điều hòa thổi ra hương hoa bách hợp, tươi mát mê người.
Có đôi khi, tình yêu không nhất định phải là tâm hữu linh tê mới có thể thành; có đôi khi, sai lầm cũng là khởi đầu không tồi; có đôi khi, sai lầm là gần với chân thật; có đôi khi, thiên ý chính là đại khái như thế.
Lúc này, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ cũng ngồi trong cùng một chiếc xe, bất đồng với Sở Thanh Phong và Cố Dao, các nàng mặt đối mặt ngồi, cả quá trình không một tiếng nói, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau.
Tàng Huyền Thanh đối Mộ Dung Phỉ, là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Mộ Dung Phỉ đối Tàng Huyền Thanh, là ánh mắt xâm nhập mê luyến, như cũ nhìn môi Tàng Huyền Thanh.
Mộ Dung Phỉ vừa rồi thực hiện, Tàng Huyền Thanh mê man, thông minh như cô cũng không đoán được lúc ấy Mộ Dung Phỉ nghĩ gì. Cô nhớ lại một chút, lúc mình còn nhỏ, lâu lắm không gặp Tàng Thiên Hải, có lẽ sẽ ôm, nhưng hôn, hoàn toàn không có khả năng.
Lấy mình trước đây cùng Mộ Dung Phỉ hiện tại tiến hành so sánh, Tàng Huyền Thanh vẫn không hiểu tâm tư của Mộ Dung Phỉ. Tàng Huyền Thanh còn nhớ lại lời hứa với mẫu thân Trương Nghiên Khánh, chỉ có người thích mình mà mình cũng thích người đó, mới có thể bính mình, mà Mộ Dung Phỉ làm chuyện đó, rõ ràng chính là chuyện chỉ có tình nhân mới có thể làm.
Rốt cuộc nên xử lý Mộ Dung Phỉ ra sao? Tàng Huyền Thanh do dự, nếu là người khác, cái gì đều không cần nói, trực tiếp để cho hắn xuống địa ngục, nhưng Mộ Dung Phỉ bất đồng, Mộ Dung Phỉ là người thừa kế cô tuyển định, còn là lợi thế giúp cô siêu việt Tàng Thiên Hải, bỏ quên Mộ Dung Phỉ, thì cũng có nghĩa là lúc khởi điểm cô đã thua Tàng Thiên Hải? Thất bại như vậy, Tàng Huyền Thanh không cho phép, Tàng Thiên Hải từng dạy cô: Một khi quyết định, nhất định phải kiên trì tới cùng, tuyệt đối không thể gục ngã ở vạch xuất phát, con phải đi đến đích cho ta!
Tàng Huyền Thanh khó xử, phi thường phi thường khó xử, cũng chỉ có Mộ Dung Phỉ có năng lực, nhượng Tàng Huyền Thanh khó xử. Nếu tiếp tục lưu lại Mộ Dung Phỉ, lời hứa cuối cùng với mẫu thân Trương Nghiên Khánh cũng sẽ bị vi phạm? Không, không thể.
Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Tàng Huyền Thanh không ngừng hỏi chính mình. Nguyên bản cô đã quyết định FA cả đời, cô cảm thấy trên thế giới này, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân, cũng sẽ không có ai có thể xứng với cô. Vậy... Bằng không cũng như nuôi cấy người thừa kế? Chính mình nuôi cấy một tình nhân có thể xứng với mình? Dù sao Mộ Dung Phỉ đã chiếm tiện nghi của cô, cô cũng không cần làm trái lời hứa? . Bạn đang đọc truyện tại — Trum Truyen.C O M —
Ý tưởng của Tàng Huyền Thanh khá đặc thù, không giống bất cứ ai ở xã hội ngày nay, có lẽ nhiều người sẽ thấy cô quá mức điên cuồng, quá mức hoang đường. Nhưng Tàng Huyền Thanh nghĩ như vậy, cũng quyết định làm như thế, đây là kết quả tốt nhất cô có thể nghĩ đến.
Nhưng mà... Ý tưởng của Mộ Dung Phỉ vẫn là rất trọng yếu, nếu Mộ Dung Phỉ không thích mình, vậy... Tàng Huyền Thanh nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, ánh mắt híp lại, lãnh khốc khiến xương cốt người khác đều đau đớn.
Bất quá, bây giờ còn chưa phải lúc hỏi rõ Mộ Dung Phỉ, bởi vì ở trong này còn có một pho tượng đang nhắm mắt, ngồi không nhúc nhích, Kinh Luân. Tàng Huyền Thanh cũng sẽ không ngốc xem Kinh Luân như cục đá, lần đầu tiên cô có cảm giác Kinh Luân không có lúc nào là không bên cạnh mình, tựa hồ có điểm... Phiền chán.
Thuyền Thanh x Phỉ nhanh ghê nơi, 2 thuyền kia mới nhổ neo thì cp chính của chúng ta đã ra giữa biển khơi cmnr =)))))))))))