Cửa không đóng kín, còn chừa khe hở rất nhỏ, hơn nữa người nói chuyện thanh âm cũng không nhỏ, ngoài cửa ai cũng nghe được. Nơi này Tàng Huyền Thanh cầm đầu, cô bất động, người khác cũng bất động.
Nhưng sau đó không có tiếp tục nghe thấy gì nữa, bên trong đột nhiên yên tĩnh trở lại. Tàng Huyền Thanh đã khôi phục về trạng thái vô thần mê ly, Mộ Dung Phỉ xem cả quá trình biến ảo, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là một phụ nữ thích lừa người a.
Tàng Huyền Thanh nhẹ nhàng gật đầu một cái, bảo tiêu nhận được chỉ thị, hắn cũng là người thông minh, không hề lỗ mãng, mà là ngạo mạn đẩy cửa ra, cả quá trình không có phát ra chút tiếng vang.
Tiếp theo Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ liền chứng kiến, Trần Dương đang ngồi trên ghế sa lon, hắn cúi đầu lấy tay vỗ về ly rượu thuỷ tinh, theo hắn quay mặt có thể thấy khóe miệng của hắn hơi gợi lên, tựa hồ là đang mỉm cười.
Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ giống nhau, chỉ chú ý biểu tình của Trần Dương, còn đối với người khác ngay cả hứng thú đều không có. Mà Trần Dương trực giác mẫn tuệ như lang, có người đang chăm chú nhìn hắn, cơ thể hắn hoàn toàn không cần cố ý đi khống chế, liền phản xạ có điều kiện cứng lại, hắn quay đầu, ánh mắt kia lợi hại tàn nhẫn như cô lang vô cảm.
Bảo tiêu trong phút chốc thấy ánh mắt đó, trái tim như bị độn khí đánh vỡ, tự dưng sinh ra sợ hãi. Tàng Huyền Thanh vẫn là vô thần mê ly, cơ hồ không phát giác ra Trần Dương âm lãnh tàn nhẫn; Kinh Luân bình thản như nước, không dao động, như lão tăng nhập định; đặc thù nhất vẫn là Mộ Dung Phỉ, nàng chống lại Trần Dương, tròng mắt xuất hiện tơ máu rất nhỏ, khóe miệng gợi lên, ngay cả chính nàng cũng không phát giác mình đang mỉm cười quỷ dị.
Tất cả chuyện này chỉ phát sinh trong thời gian ngắn, Trần Dương thấy rõ là Tàng Huyền Thanh, trong nháy mắt khôi phục nhã nhặn dịu dàng, hắn đứng dậy, cúi đầu kêu lên: "Đại tiểu thư, Kinh Luân đại sư..."
Trần Dương cúi đầu, góc độ vừa vặn nhìn thấy Tàng Huyền Thanh nắm tay Mộ Dung Phỉ, lặng đi một chút, sau đó hắn nhớ đến Tàng Thiên Hải. Hắn từng là người Tàng Thiên Hải tín nhiệm nhất, hắn từng là người Tàng Thiên Hải mặc kệ đi nơi nào đều mang theo, cũng như Tàng Huyền Thanh đi đâu cũng mang theo Kinh Luân vậy. Hắn nhớ rõ mỗi một câu Tàng Thiên Hải nói với hắn, nhiều nhất là về Tàng Huyền Thanh.
Tàng Thiên Hải từng vô tình nhắc tới, Tàng Huyền Thanh từ nhỏ đều ở nhà, mãi cho đến 15 tuổi, hắn mới dẫn Tàng Huyền Thanh xuất môn. Mà lần đó chính là lúc Thanh Liên Hội vừa hoàn toàn lũng đoạn nguồn cung cấp thuốc phiện và vũ khí đạn dược, đi đàm phán với các lão đại khác. Tàng Thiên Hải nắm tay Tàng Huyền Thanh xuất hiện trước mắt mọi người, lấy phương thức đó nói cho người khác biết, đây là người thừa kế của Tàng Thiên Hải hắn!
Hiện giờ, Tàng Huyền Thanh kế nhiệm lĩnh vị, lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt các lão đại, còn nắm tay Mộ Dung Phỉ.
Trần Dương nâng đầu lên, nhìn về phía Mộ Dung Phỉ, phát hiện mặt nàng không có chút biểu tình, hắn nhớ rõ mình vừa mới thấy Mộ Dung Phỉ không phải như thế, chẳng lẽ chỉ là ảo giác? Do dự 3 giây, Trần Dương liền đối Mộ Dung Phỉ lấy thân phận hạ vị giả chào hỏi: "Mộ Dung Phỉ tiểu thư."
Tàng Huyền Thanh cùng Kinh Luân đều nhẹ nhàng gật đầu, mà Mộ Dung Phỉ là lần đầu tiên nghe thấy Trần Dương xưng hô mình như thế. Nàng nhớ rõ lúc trước mình và Trần Dương, đều là không để ý tới nhau, cho dù là mặt đối mặt đi qua, ai cũng không xem ai một cái.
Mộ Dung Phỉ cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình cùng tay Tàng Huyền Thanh, đột nhiên hiểu được, đây là địa vị Tàng Huyền Thanh đã nói. Nàng ngẩng đầu nhìn Trần Dương, trầm mặc gật đầu một cái, vẫn lãnh mạc bất cận nhân tình.
Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ như thế, vừa lòng nở nụ cười, cô không nghĩ tới Mộ Dung Phỉ có thể thích ứng nhanh như vậy, cô nhớ rõ Tàng Thiên Hải nói qua: Một người phải thời thời khắc khắc nhận rõ địa vị của mình, nên cúi đầu thì cúi đầu, nên cao ngạo thì cao ngạo, không quan hệ tôn nghiêm, đây chỉ là đạo lý sinh tồn tốt nhất.
Tàng Huyền Thanh không biết, Mộ Dung Phỉ vẫn chưa đi để ý Trần Dương đối nàng là tư thái gì, ăn trên ngồi trước cũng thế, khúm núm cũng thế, phương thức nàng đáp lại đều chỉ có thể như vậy, bởi vì Trần Dương đối với nàng mà nói, căn bản chính là người dưng.
Trong phòng còn có 4 người, bọn hắn một mực lẳng lặng nhìn, lại không lên tiếng, có thể làm cho Trần Dương đối đãi như thế, bọn hắn tự nhiên là có thể đoán được thân phận của đám người Tàng Huyền Thanh. Xã hội ngày nay, có thể ngồi trên vị trí lão đại khẳng định đều là người thông minh.
Cho dù bọn hắn trong lòng biết, ở mặt ngoài vẫn là làm bộ không biết, bất động thanh sắc. Tàng Huyền Thanh xuất hiện làm cho bọn hắn đều kinh diễm một chút, nhưng mà bọn hắn đều rất nhanh thu liễm ánh mắt của mình, để cho người khác biết bọn hắn nhìn chăm chú, lại không có cảm giác xâm lược. Xã hội ngày nay, lão đại hắc bang không chỉ suy nghĩ kín đáo, còn phải biết tiến thoái.
Tàng Huyền Thanh nắm tay Mộ Dung Phỉ, không có xem 4 người kia, trực tiếp đi đến sô pha đối diện cửa, phong tục tập quán của nước nhà, đối diện cửa chính là chủ vị. Tàng Huyền Thanh ngồi xuống, cũng thuận đường khiên tay Mộ Dung Phỉ ngồi vào bên cạnh mình. Kinh Luân quen đứng hoặc là khoanh chân đả tọa, sô pha cũng không thích hợp hắn, cho nên hắn đứng ở phía sau sô pha.
Bởi vì song phương đều chưa thấy qua mặt nhau, cho nên Trần Dương đương nhiên là đảm đương nhiệm vụ giới thiệu. Mặc dù nói hắc đạo không tuân theo quy củ, nhưng Trần Dương vẫn biết rõ. Tàng Huyền Thanh đến sau cùng, nhưng ở trong này cô là chủ, Trần Dương giới thiệu thân phận của Tàng Huyền Thanh với những người khác trước: "Vị này là lão đại của Thanh Liên Hội chúng ta, Tàng Huyền Thanh tiểu thư. Vị này là Kinh Luân đại sư, còn vị này là Mộ Dung Phỉ tiểu thư."
Mọi người thường nói, mỉm cười là biểu đạt thân mật, là vũ khí kéo gần khoảng cách tốt nhất. Ở trên người Tàng Huyền Thanh, lại không phải như thế.
Tàng Huyền Thanh thủy chung là mỉm cười, nhưng nụ cười lại làm cho người ta sinh ra xa cách, không có thiện ý cũng không có ác ý, là nụ cười không có bất kỳ hàm xúc nào. Im lặng mỉm cười Tàng Huyền Thanh giống như Ngọc Quan Âm, cô tràn ngập hương vị bí hiểm, cao thâm khó lường.
Mà trên gương mặt tinh xảo hoàn mỹ không tỳ vết dễ dàng điên đảo lộn chúng sinh kia, một ít son hồng chói mắt lại rất ghê người.
Tiếp theo, Trần Dương giới thiệu bốn người khác với Tàng Huyền Thanh, hắn mở tay ra chỉ hướng, từ phương vị của mình dần đi qua, dồn dập giới thiệu: "Vị này là công ty đầu tư Ngân Hải, Vương Chiêu Tắc tiên sinh; vị này là võ quán Chính Đức, Lâm Tường Đông tiên sinh; vị này là hội hí khúc Hồng Thanh, Chu Khánh Lỗi tiên sinh; vị này là CLB Phi Cực, Đổng Duệ Triều tiên sinh."
Trần Dương trong miệng nói ra từng cái tên đều là đứng đắn, nếu có một người không hiểu gì ngồi ở đây, nhất định sẽ nghĩ đây chỉ là một buổi tụ họp buôn bán hữu hảo, nhưng nếu có ai đó biết, cái gì mà công ty đầu tư, võ quán, hội hí khúc, CLB chứ, chỉ là áo khoác bên ngoài của bọn hắn thôi.
Hắc đạo bây giờ không giống hắc đạo mười mấy năm trước, niên đại vừa có xung đột liền phái ra vài trăm người chém giết lẫn nhau đã qua rồi. Hắc đạo trước kia chỉ cần nghe tên thì ai cũng biết đó là hắc đạo, hơn nữa lão đại khẳng định phải gây ra một vài vụ án mạng mới lập hạ đủ uy danh.
Hắc đạo bây giờ, trừ bỏ Thanh Liên Hội đặc thù tồn tại, có bang phái nào danh xưng không đứng đắn đâu, có người nào không có giấy phép buôn bán chính quy đâu, có lão đại nào là tư liệu không thanh thanh bạch bạch đâu.
Tàng Huyền Thanh theo Trần Dương giới thiệu, mỉm cười gật đầu với từng người, cũng âm thầm quan sát bốn người này. Bọn họ ở H thị rất có phân lượng, đều là nhân vật phong vân.
Thấy những người này, Tàng Huyền Thanh đột nhiên có chút cảm khái, cô nhớ rõ nơi này trừ bỏ Chu Khánh Lỗi lớn tuổi nhất là cô đã gặp qua, 3 bang hội khác cũng đã thay đổi thủ lĩnh, nghe nói toàn bộ cũng không phải tự nhiên tử vong, mà là đều rơi vào hậu quả không được chết già.
Ở H thị đương nhiên không chỉ có bốn bang phái, nhưng có thể có tư cách cùng Thanh Liên Hội đàm phán, cũng chỉ là bốn bang phái này mà thôi. Quan hệ của bọn họ tựa như Kim Tự Tháp, trên đỉnh chính là Thanh Liên Hội cùng bốn bang phái này.
Tàng Huyền Thanh cùng bọn họ khách sáo hàn huyên đi qua, cô là chủ nhân, mở miệng nói trước: "Lần này thỉnh các vị đại lão lại đây, trừ bỏ nhận thức các ngươi, cũng hy vọng các ngươi biết, sau này người đàm luận với các ngươi chính là ta, Tàng Huyền Thanh. Trừ bỏ việc này, vẫn dựa theo quy củ lúc trước cha ta định ra, hết thảy như cũ."
Tàng Huyền Thanh vừa nói lời này, bốn người liền nhất tề nhăn lại mi, một người nói: "Tàng lão đại, hết thảy như cũ tựa hồ có điểm không ổn. Không biết Tàng lão đại có biết hay không, trước kia có thể cùng chúng ta ngang vai ngang vế NSX rượu Lưu Kim, Quách Sỹ Cường, tháng trước không biết bị ai giết chết. Dựa theo quy củ trước kia, hàng là năm người chúng ta chia, giờ phần của Quách Sỹ Cường... Tính sao?"
Nói chuyện chính là công ty đầu tư Ngân Hải, Vương Chiêu Tắc, hắn ước chừng 40 tuổi, âu phục thẳng thớm, có chút hương vị thương nhân thành công. Hắn nói xong, ba người kia không tiếp lời, lại đều không hẹn mà cùng đưa ánh mắt về phía Trần Dương.
Một tháng trước, Quách Sỹ Cường ly kỳ chết trong nhà, bảo an vây quanh chặt chẽ, xương cổ trực tiếp bị ai đó dùng ám lực dập nát, người ở chỗ này cơ hồ đều đoán được, ở H thị có thể làm được việc này, trừ bỏ tinh thông Vịnh Xuân Quyền, thiện sứ ám lực Trần Dương, thì còn ai vào đây nữa.
Tuy rằng biết Quách Sỹ Cường chết là do ai làm, nhưng ai cũng không dám khai khẩu, không nói Thanh Liên Hội, chỉ nói Trần Dương, cũng không phải người dễ nhạ. Mà Trần Dương lúc này, sau khi giới thiệu Tàng Huyền Thanh với đám người xong, liền luôn luôn cúi đầu, vuốt ve ly rượu, từ đầu đến cuối đều không có ngẩng đầu lên.
Tàng Huyền Thanh giả vờ sực nhớ, vũ mà không mị mỉm cười, thần thái nửa thật nửa giả nói: "Ai da, đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, chẳng trách ta vẫn cảm thấy hình như thiếu đi một người. Đã chết a, thật sự là đáng tiếc a, là ai hạ thủ thì ta không biết, bất quá ta nhận được tin tức từ Phạm lão, Quách Sỹ Cường từng đi tìm hắn, về phần là nói cái gì, Phạm lão lại không có nói cho ta biết."
Người ở đây không ngốc, có thể lĩnh hội ý tứ trong lời Tàng Huyền Thanh nói, Quách Sỹ Cường chết là bởi vì hắn tránh né Thanh Liên Hội, một mình đi tìm Phạm lão. Bốn người đều trầm mặc một hồi, trên mặt lại không có quá nhiều biểu tình, chỉ hiểu rõ gật gật đầu.
Trên phương diện lợi ích, bốn vị đại lão, mặc kệ bọn hắn phía trước có ân oán gì, hiện tại cũng là châu chấu trên cùng một dây, mà người cầm dây là Thanh Liên Hội, Tàng Huyền Thanh. Nói đầu tiên là Vương Chiêu Tắc, hắn đương nhiên không muốn làm chim đầu đàn trước mặt Thanh Liên Hội, vì thế hắn đưa ánh mắt nhìn ba vị đại lão kia.
"Phần của Quách Sỹ Cường, không biết Tàng lão đại có hứng thú hay không?"
Người thứ hai nói chuyện là võ quán Chính Đức, Lâm Tường Đông, niên kỷ của hắn thoạt nhìn không kém Vương Chiêu Tắc là mấy, nhưng thân thể thì cường tráng hơn, T-shirt bó sát người, cơ thể oai hùng vĩ ngạn, đích xác có chút tư thái võ sư, nhưng Tàng Huyền Thanh nhìn ra, người này không được tính là luyện hảo công phu. Thanh âm của hắn vang to, thậm chí có hiệu quả hồi âm.
Tàng Huyền Thanh không hề nghĩ ngợi, cũng rất tùy ý khoát tay áo nói: "Phần của hắn các ngươi muốn chia sao thì chia, Thanh Liên Hội ta một phần cũng không muốn, chỉ cần các vị đại lão đây chia xong rồi, thông báo với ta một tiếng là được."
Bốn vị đại lão nghe Tàng Huyền Thanh nói, liếc nhau trầm mặc gật gật đầu. Kỳ thật khi biết Quách Sỹ Cường bị giết, bọn hắn đã định phân chia mà không cần thông báo với Thanh Liên Hội. Thanh Liên Hội ở thời đại của Tàng Thiên Hải, địa bàn thủy chung chỉ có ngã tư Hướng Dương, không khuếch trương cũng không co lại.
Nhưng mà, bọn hắn thủy chung là cố kỵ Thanh Liên Hội, lại muốn tranh đoạt phần của Quách Sỹ Cường, cho nên bọn hắn tỏ vẻ, chờ thông báo với Thanh Liên Hội rồi mới hành động chia cắt sau.
Thấy bọn họ gật đầu, Tàng Huyền Thanh tiếp tục nói: "Tổng sản lượng là cha ta định ra, cho tới bây giờ không thay đổi qua, mà ta cũng không có ý định thay đổi, phần của Quách Sỹ Cường các ngươi thương lượng trước đi, sau đó cũng thông báo với ta là được."
Tàng Huyền Thanh quyết định như vậy, bốn vị đại lão tự nhiên không có ý kiến, đều là đáp ứng. Về phần phân chia thế nào, đợi tan họp rồi tính. Tàng Huyền Thanh mỉm cười, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn bọn hắn, trong lòng tính toán: Tốt nhất là các ngươi tranh nhau sống chết đi, đến lúc đó là có thể chặt đứt lô hàng kia, dù sao Phạm lão niên kỷ cũng không nhỏ, đã đến lúc cần nghỉ ngơi thật tốt. So với chết trước người khác ba năm, nghỉ ngơi trước người khác ba năm sẽ tốt hơn a...
Vừa lúc đó, di động của Trần Dương đột nhiên vang lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Trần Dương nhìn về phía Tàng Huyền Thanh, thấy Tàng Huyền Thanh gật đầu, mới bắt điện thoại.
"Nói!" Trần Dương bắt máy, lãnh khốc nói một tiếng, có thể đoán rằng là thủ hạ của hắn gọi đến.
Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ cùng bốn vị đại lão đều chú ý biểu tình của Trần Dương, bất đồng là Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ nhìn quang minh chính đại, mà bốn vị kia là lén lút. Bọn hắn đều chú ý tới, Trần Dương híp mắt một chút, trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, không cúp điện thoại, nhìn bốn vị đại lão, sau đó nói với Tàng Huyền Thanh: "Đại tiểu thư, có lão bằng hữu đến đây, tổ trọng án, Sở Thu."
Bốn vị đại lão đồng thời nhíu mày, thần sắc không có kích động, bởi vì bọn hắn đều người "trong sạch", không có nhược điểm nằm trong tay cảnh sát, nếu có, bọn hắn cũng không thể ngồi yên trên vị trí lão đại. Mặc kệ bọn hắn làm nhiều hay ít chuyện xấu, ít nhất ở ngoài mặt, bọn họ đều là nhất đẳng dân lành.
Kinh Luân hai tay tạo thành chữ thập, hai mắt nhắm nghiền đứng ở sau lưng Tàng Huyền Thanh, như một pho tượng, thờ ơ. Mộ Dung Phỉ sắc mặt lãnh khốc như trước, chẳng qua là một tay không tự giác sờ hông, tắt đi dụng cụ phát ra tín hiệu đã mở lên lúc xuất môn.
Tàng Huyền Thanh cũng không kinh hoảng, ngược lại là hứng thú, mỉm cười yến yến, có một tia thuần chân: "A? Lúc trước thường nghe cha nhắc tới người này, bản thân ta đúng là hứng thú." Cô quay đầu hỏi bốn vị đại lão: "Các vị, theo ta đi gặp bạn cũ mà cha thường xuyên nhắc tới, thế nào?"
Bốn vị đại lão đều không có ý kiến, chỉ gật đầu, bọn hắn "cây ngay không sợ chết đứng", nếu lúc này lui bước, trái lại sẽ đánh mất hình tượng, nếu bị gán cho biệt danh nhát như chuột, sẽ rất khó tiếp tục lăn lộn trong hắc đạo.
Tàng Huyền Thanh được bọn hắn đồng ý, hướng Trần Dương gật đầu một cái.
Trần Dương nhận được Tàng Huyền Thanh mệnh lệnh, nói với đầu dây bên kia: "Không cần ngăn đón bọn hắn, trực tiếp dẫn bọn hắn đến đây đi."
Round 1: Tàng Huyền Thanh PK Sở Thanh Phong:3