“2 tỷ, làm vợ tôi cho đến khi nào Doanh quay lại”
“Cậu coi tôi là cái gì vậy? Là con chó chủ gọi thì nghe chủ sai thì làm hay là con điếm nào đấy khi cần thì lấy chơi chán thì vứt sao”.Mộc Lan cười nhạt
“Cậu thích nghĩ là gì thì nghĩ, nhưng không phải cậu thích tôi 10 năm rồi sao?giờ bố mẹ thì giục tôi kết hôn,nên tôi đã nể tình, chọn cậu cho cậu một danh phận rồi còn muốn gì nữa”
“Cậu cũng biết tôi thích cậu sao? Hoá ra mắt cậu cũng không bị mù nhỉ tôi cứ tưởng là cậu ngốc ngếch không biết gì cả cơ chứ nên cứ cố gắng biểu đạt tình cảm của mình hết mức có thể, thì ra trong trò chơi này tôi là kẻ thua cuộc… được..cậu thắng ván này cậu thắng nhưng để tôi nói cho cậu nhớ lần tiếp theo kể lật đổ ván cờ sẽ là tôi l để tôi nhấn mạnh lại MỘC LAN tôi sẽ là người chiến thắng tiếp theo.”
“…”
Hiểu Minh im lặng không nói gì,bỗng bầu không khí lặng ngắt trầm xuống một cách đáng sợ sau lời nói của Mộc Lan,
“Kể thế đủ chưa dài dòng quá, ký vào tờ giấy kết hôn này nhanh lên,cả bản hợp đồng này nữa đừng để tôi nói nhiều”
Cô cố gắng gượng cười, ép mình không được rơi nước mắt cảm thấy thật nực cười vì sao mình có thể thích một con người khốn nạn và đê tiện như vậy
“Tôi sẽ ký nhưng phải thêm một điều kiện nữa”
“Thêm gì thì nói với luật sư tôi có việc rồi đi trước đây”
“Thêm 3 tỷ nữa cho nó tròn “Mộc Lan cười nhạt nói.Hiểu Minh đang chuẩn bị đứng rời khỏi ghế thì bị làm cho khựng lại
“Cô nói gì? được thôi tôi đây thì thiếu gì tiền chỉ thêm 3 tỷ thôi mà “.Hắn nói xong liền đứng bật dậy trước khi đi còn không quên ném cho cô một ánh mắt khinh thường đến đáng sợ.
Mộc Lan vui vẻ vừa bước ra khỏi quán coffe trong lòng cô đang gào thét vì sự vui sướng"cuối cùng ngày này cũng đến đoan đầu trong chương 2 may mà mình làm theo cốt truyện mà mình sắp có tiền để đu hus rồi megumi ơi luffy ơi eren của em! em đến đây hura!!"
"A! chị ơi chị "
Cô giật mình quay ra giả bộ nghiêm túc thì bỗng cậu trai lao đến ôm lấy cô
"Chị"
"từ từ tý Tiểu Hàn à em làm chị giật hết cả mình đấy".Hàn Dương khi nghe cô nới vậy mới để ý đến việc mình đang làm rồi từ từ buông Mộc Lan ra
"Hì hì em xin lỗi tại gặp chị em vui quá lâu lắm rồi mới gặp lại chị mà trả lẽ chị không nhớ em sao"
"hôm trước vừa gặp nhau mà nhưng trước tiên đứng cách xa ra đã nào gần quá hơi ngợp"Vừa nói cô vừa lùi dần ra khiến cậu hơi thoáng buồn
"mà em ở đây làm gì vậy chị nhớ hôm nay em có lịch học mà"
"không đâu chị hôm nay em được nghỉ do cô giáo bận "
"thế hả thế có ăn gì không chị bao vì chị vừa trúng được mánh lớn lắm để ăn rồi chị kể cho nghe ha giờ thì đi thôi nào"
"ưm vâng ạ đi thôi chị"
Hai chị em đến một nahf hàng kiểu nhật rồi nói chuyện với nhau
"thế là chị đã yêu cầu thêm tiền hả"
"đúng vậy "
"Ranh ma dữ vậy?! à mà khi nào chị định nộp bản thảo cho bên nhà xuất bản vậy dạo này ng ta cứ réo qua bên em suốt vì không gọi được chị ý "
"chị xin lỗi nhưng mà Tiểu Hàn à em có thể giúp chị bảo hạn cuối là tuần sau được không vì chị chưa có ý tưởng gì cả"
"2 đĩa sushi cao cấp nha"
"ok luôn cảm ơn em nhiều nha"
"mà kể tiếp chuyện vừa nãy đi chị phản ứng của tên đó thế nào vậy"
"thực sự muốn nghe hở??"
"đúng vậy chị kể đi"
"mặt tên đó mắc cười lắm hằm hằm như bị táo bón luôn như vầy này"Mộc Lan thực lực miêu tả lại vẻ mặt của Hiểu Minh
"Tạch" Mộc Lan và Tiểu Hàn đang vui vẻ thì bỗng để ý tiếng đũa gãy phát ra từ phòng bên nhưng nghĩ không có gì rồi quay lại đùa với nhau tiếp.Nhưng cô đâu có biết người ngồi phòng bên cạnh lại chính là Hiểu Minh và hắn cũng đã nghe được hết cuộc đối thoại vừa rồi.