• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ư" đôi mắt cô dần mở ra, nhưng cơ thể lại nặng trĩu một cách khó tả

Thấy vậy hắn liền đi đến và hỏi

"Thấy đỡ hơn chưa"

"Rồi cảm ơn" cô trả lời trong sự thẫn thờ, đột nhiên để ý xung quanh, hình như?? Hình như đấy là phòng của mình mà???

"Aaa" Mộc Lan hoảng hốt đứng bật dậy không màng đến sự mệt mỏi ban nãy nữa cô cố gắng dùng hết sức lực cơ thể mà bước xuống giường rồi đẩy Văn Hiểu Minh ra khỏi phòng

"Ấy ấy cô làm gì mà phải đẩy tôi ra khỏi phòng vậy hự" hắn giả vờ kêu lên vì sức của cô giống như một con kiến nhỏ bé đang cố gắng lay chuyển một con voi vậy nhưng hắn ta lại cố tình lên tiếng giả bộ như mình đang bị đẩy vì muốn trêu trọc trả thù cô, hóa ra đây chính là lý do cô không cho hắn bước chân vào căn phòng của mình

"Anh- đi- ra NGAY hộc hộc hộc~" Mộc Lan thở không ra hơi khi phải vừa gắng sức đẩy tên khốn này ra vừa phải nói, khiến cái cơ thể đã vốn yếu ớt của cô nay lại càng thêm mệt và mất sức hơn. Đột nhiên hắn không còn đứng cợt nhả nữa mà một tay bế xốc cô lên rồi ném xuống cái giường mềm mại

"Nằm yên đi tý mà lăn ra sốt cao thì lại mệt người" trả hiểu nổi cái người con gái này thế nào hồi trước mình nhớ cô ta đâu có thế này lúc đó vì cô ta hay bắt nạt Mộc Doanh nên thấy cô ta rất đáng ghét nhưng bây giờ có vẻ khá vui nhỉ?

"Mẹ!! Tên khốn kiếp nhà anh bước chân ra khỏi phòng tôi ngay!!"

"Sao cô có ác cảm với tôi lớn thế hả??"nhớ rõ ràng có làm gì cô ta đâu hồi trước chỉ là buông vài câu thôi, rồi chỉ là nói câu hơi quá đáng tý, rồi là trêu tý... ờm hình như bị ghét cũng khá đúng hờ hờ

"Tôi thề nếu có nước thánh ở đây tôi sẽ vẩy khắp phòng và đổ cả thùng nước thánh để thanh tẩy anh!!"



"Nhưng nãy là tôi cứu cô mà không nói cảm ơn được một tiếng thì thôi"

Khi hắn nói vậy cô mới nhớ ra khi nãy, cô như phát điên vậy, nhưng đó không phải bản thân cô muốn, có cảm giác mình vừa quên mất chuyện gì đó

"Êu? Này bị câm à?"

"Ờ sao"

"Cô- biết thế nãy tôi không cứu cô cho cô chết luôn thì tốt"

Mẹ kiếp!! Tên khốn này còn nói được những lời đó chỉ vì một lần cứu mình mà hắn muốn phủi bỏ hết mọi chuyện hắn đã gây ra trong quá khứ sao

"Đã xấu mà cái nết cũng xấu theo"

"Mẹ nó cô bảo ai xấu!! À đúng rồi không ngờ cô lại là con người như vậy đúng là một đứa otaku"

"Rồi otaku thì sao ăn hết của nhà anh à??" Tên này còn dám nói lãnh địa của mình hắn cũng đã bước vào giờ còn lên tiếng sỉ nhục thật muốn một cước đá bay hắn ra ngoài

"Làm sao gầm gừ cái gì hỏi sao không cho tôi vào phòng hóa ra là vì lý do này, giờ tôi mới nhớ lúc chuyển đến đây tôi có nghe cô gọi ai đó là chồng thì ra không như tôi tưởng hờ hờ~" nhìn mặt cô ta như sắp cắn mình tới nơi ý, giống gì nhỉ?? À đúng rồi là chihuahua cũng đáng yêu phết..!!? Khoan mình vừa nghĩ cái gì vậy. Đang ngồi đó thì tự nhiên hắn vung tay tát thật mạnh vào mặt mình, thấy vậy cô liền giật mình

"Ô!? Cũng tự biết cái bản tính mình đáng ghét à tát thêm cái nữa đi cho tỉnh không mai ra đường bị xe tông đó" khóe miệng cô nhếch lên

"Cô nằm nghỉ việc của cô đi, cái thứ con gái mồm thì rõ độc, không sợ tích nghiệp nhiều quá mai ra đường bị nó quật à"

"Ôi tôi sợ quá đi mất chắc phải chửi thêm vài câu cho đỡ sợ thôi hahahaha" vừa nói cô vừa cười phá lên. Văn Hiểu Minh vì quá tức giận nên liền đi ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại

"Eo ôi~ thẹn quá hóa giận luôn đấy ghê thật"

______________

Hôm sau



"Thư ký Tiêu?"

"Dạ thưa sếp ngài cần gì ạ" thư ký tiêu đang ngồi làm việc nghe vậy liền ngóc đầu lên, nghiêm túc trả lời

"Cậu thấy... tôi có đẹp trai không?"

"Dạ có ạ sếp em là đẹp nhất luôn trả lẽ anh không xem bảng bình chọn người đàn ông đẹp trai nhất à anh xếp tận thứ 5"

"Cái gì??? Chỉ thứ 5"

"Ủa? Thế sếp còn mong thứ mấy nữa"

"Ít nhất cũng phải thứ nhất không thì thứ hai chứ? Tôi đẹp trai lịch lãm thế này cơ mà"

"Trời ơi bây giờ cách cô gái rất ưa chuộng hình mẫu lý tưởng là các tiểu thịt tươi ạ, mà trong khi đó thì sếp cũng gi-"

"Hử!!?"

"À không ý tôi là cũng khá lớn tuổi rồi nên sếp thứ 5 đã là quá tốt" hết hồn tưởng là mình sẽ bị chửi chứ

"Hóa ra là vậy" có nghĩa là bây giờ mình già rồi ư, nhưng thế sao vẫn còn nhiều người muốn ngủ với mình??. Văn Hiểu Minh ngơ ngách suy nghĩ như một tên đần, còn đâu hình tượng cao lãnh cấm dục mà bấy lâu nay hắn gầy dựng lên nữa

"Cốc, cốc"

"Thưa tổng giám đốc tôi đến báo cáo ạ"

"Ừ được rồi vào đi"

" Đây là tài liệu mà bên bộ phận quảng bá họ đã hoàn thành rồi ạ"

"ừm được rồi"

"à con một chuyện nữa Lê tổng nay lại tiếp tục xin nghỉ ạ vì cô ấy bị ốm"

nghe vậy gương mặt hắn ta bỗng tối sầm xuống

" tôi thì đang bù đầu trong đống công việc còn cô ta lại đượ nghỉ liên tiếp ở nahf thảnh thơi" hắn nói khá nhỏ nên không ai nghe thấy được

"dạ thưa sếp ngài vừa nói gì cơ ạ?"

hắn liền lấy lại tái độ cao lãnh ban nãy thấp giọng xuống rồi trả lời

"không có gì đâu cậu về trước đi"

"vâng chào ngài"

trợ lý Tiêu thấy vậy liền bật dậy hỏi

"vậy thưa sếp tôi được về chưa ạ??"

"mơ à không có mùa xuân đấy đâu chàng trai trẻ, làm việc tiếp đi!"

"vâng" trợ lý Tiêu nghe vậy liền ngậm ngùi ngồi xuống làm việc tiếp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK