"Đệ tử ngoại môn Diệp Thiên, bởi vì đan điền vỡ nát, không còn duyên phận với tu tiên, bây giờ trục xuất khỏi Chính Dương Tông, cả đời không được bước vào Chính Dương Linh Sơn dù chỉ là nửa bước."
Trong đại điện hùng vĩ, một giọng nói lạnh như băng như trời cao đang tuyên án, trong giọng nói tràn đầy uy nghiêm không thể ngỗ nghịch.
Phía dưới, Diệp Thiên lẳng lặng đứng trong điện, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nghe bản tuyên án vô tình đó, nắm chặt nắm đấm, bởi vì dùng sức quá lớn nên móng tay ghim vào trong lòng bàn tay, tiên huyết tỉ ra.
Đan điền vỡ nát, không có duyên phận với tu tiên.
Diệp Thiên cười, trong mắt tràn đầy bi thương.
Ba ngày trước, hắn xuống núi giúp tông môn lấy linh dược, lại bị cao thủ của tông môn đối địch đánh lén, hắn liều chết thủ hộ linh dược, cửu tử nhất sinh trở lại tông môn nhưng đan điền lại bị đánh nát, trở thành một tên phế vật chính cống.
Nhưng mà hắn không ngờ được, trong mắt đám người cao cao tại thượng này thì lòng trung thành của hắn không đáng một đồng, gấp gáp không kịp chờ đợi muốn đuổi hắn ra khỏi tông môn, xem hắn như một thứ rác rưởi không còn lợi ích gì.
"Còn không mau đi!" Thấy Diệp Thiên vẫn đứng im bất động, trong đại điện lại có tiếng nói vọng ra, rất là mất kiên nhẫn.
"Đan điền cũng đã vỡ nát, còn muốn ở lại đây làm gì nữa? Chính Dương Tông không có nuôi phế vật."
"Nuôi ngươi ba ngày là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."
Giọng nói khinh thường ở trong đại điện cực kỳ chói tai, lọt vào trong tai Diệp Thiên thì giống như một sợi cương châm ghim vào trong lòng hắn.
"Tông môn như này khiến cho lòng ta cũng lạnh lẽo!"
Giọng nói khàn khàn kèm theo mấy phần bi phẫn, Diệp Thiên yên lặng quay người.
Ngoài điện, Linh Sơn trải rộng, Cổ Mộc che trời, linh khí mông lung mờ mịt, mây mù lượn lờ tràn ngập, Tiên Hạc nhảy múa, nơi này tường hòa yên tĩnh, giống như là đang ở trong tiên cảnh.
Đây chính là Chính Dương Tông, một tông môn tu tiên ở phía nam Đại Sở.
Nhưng bây giờ trong mắt Diệp Thiên thì tất cả những thứ này đều lạnh lẽo như thế, lạnh tới nổi hắn không nhịn được mà ôm người run lẩy bẩy.
"Ta nói rồi! Cuối cùng vẫn bị trục xuất khỏi tông môn!"
Diệp Thiên mới vừa ra tới thì có đệ tử trong môn phái chỉ trỏ, có trào phúng, cũng có than khẽ.
"Ta nói, Diệp sư huynh cũng quá đáng thương, lúc trước hắn đối xử với chúng ta rất tốt, nếu không thì chúng ta đi tiễn hắn đi!"
"Đưa cái gì mà đưa, chúng ta là Tiên Nhân, hắn là cái thá gì."
"Bây giờ không giống ngày xưa."
Những lời chế giễu và than thở xung quanh khiến cho Diệp Thiên cúi đầu thấp xuống, muốn nói cái gì nhưng lại không nói nên lời, cổ họng như bị mắc xương, bây giờ, hắn giống như là một phạm nhân bị kéo đi giễu phố, bị người người phỉ nhổ.
Đúng rồi! Hắn không còn là Diệp Thiên của trước kia.
Bây giờ, hắn không phải là Tiên Nhân tu luyện, mà là một phế vật đan điền vỡ nát, cao ngạo ngày xưa giờ đã không còn sót lại chút gì, đối mặt với thói đời nóng lạnh thì hắn chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận.
Ôi ôi ôi!
Một tiếng cười chế giễu vang lên phía trước, một tên đệ tử áo trắng tay cầm Chiết Phiến đi tới, ánh mắt chế giễu nhìn Diệp Thiên: "Ai thế! Đây không phải Diệp sư huynh của chúng ta sao?"
Diệp Thiên khẽ ngẩng đầu, xuyên qua khe hở giữa những sợi tóc, hắn nhìn thấy được dáng vẻ của người tới, người đó mặt mũi trắng nõn, hai vành môi mỏng lét, dáng dấp coi như tuấn lãng nhưng mà trên mặt lại là một đôi mắt phượng.
"Triệu Khang." Diệp Thiên lục tìm trí nhớ, nhớ lại tên của người này, trước đây Triệu Khang cũng không có âm dương quái khí như bây giờ, khi đó hắn rất là cung kính với Diệp sư huynh hắn.
“Chậc chậc chậc!”
Suy nghĩ bị cắt ngang, Triệu Khang dạo một vòng quanh Diệp Thiên, nhìn từ trên xuống dưới, chậc lưỡi nói: "Diệp sư huynh! Sao bây giờ lại trở nên chật vật như vậy, khiến cho sư đệ ta nhìn thấy mà đau lòng!"
Biết là trào phúng mình, Diệp Thiên cũng không muốn nói nhiều, nhấc chân định đi.
"Đừng đi chứ!" Triệu Khang vọt tới chặn trước mặt Diệp Thiên, khẽ lay động Chiết Phiến, ánh mắt châm chọc nhìn Diệp Thiên.
"Tránh ra."
"Đã trở thành rác rưởi mà còn kiên cường như thế." Bỗng nhiên khép Chiết Phiến lại, nụ cười trên mặt Triệu Khang tán đi: "Ngươi nghĩ ngươi còn là Diệp Thiên của trước đây sao?"
Diệp Thiên run lên, muốn phản bác nhưng lại không nói nên lời.
"Muốn đi đâu cũng được." Triệu Khang lại nói, nói xong dạng hai chân ra, châm chọc nhìn Diệp Thiên: "Bò qua háng của ta! Nếu làm tốt ta còn thưởng cho ngươi mấy viên linh thạch làm lộ phí."
"Triệu Khang." Đột nhiên, Diệp Thiên ngẫng đầu lên nhìn hắn, trong đối mắt ảm đạm không ánh sáng chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
"Triệu Khang sư huynh, ngươi làm như vậy có phải là. ." Trong đám người vây xem, có đệ tử nhỏ giọng nói một câu, thấy bất bình thay cho Diệp Thiên, nhưng mà tu vi quá yếu cho nên cũng không dám nói lớn.
"Muốn chết hả?" Triệu Khang quay đầu hét lớn, trừng tên đệ tử đó một cái, trong nháy mắt xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ, dường như khiếp sợ thực lực của Triệu Khang, thở cũng không dám thở mạnh.
Hù cho đệ tử bốn phía kinh hãi, Triệu Khang quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, cười lạnh một tiếng: "Diệp Thiên, rốt cuộc ngươi có chui hay không."
Lời còn chưa dứt thì Triệu Khang im tiếng, bởi vì hắn nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người xinh đẹp đang chậm rãi đi tới.
Người tới tay áo bay nhẹ, ba ngàn thanh ti như sóng biếc chảy xuôi, từng tia từng tia sáng lấp lánh, dung nhan tuyệt thế, đẹp đến khiến cho người ta phải nín thở, nàng như một tiên nữ hạ phàm, không nhiễm chút bụi trần thế.
"Là Cơ Ngưng Sương sư tỷ." Hai mắt đệ tử bốn phía sáng lên.
Đặc biệt là nam đệ tử, ánh mắt nóng bỏng như lửa, vẻ thèm thuồng và ái mộ lộ rõ trên mặt, đây là tiên nữ hoàn mỹ, đẹp nhất ngoại môn Chính Dương Tông, là thần tượng trong lòng nam nữ đệ tử.
Trong Chính Dương Tông không ai không biết, trước mặt các đệ tử thì Cơ Ngưng Sương luôn lạnh lùng, cự người ngoài ngàn dặm, chỉ duy nhất khi ở trước mặt Diệp Thiên thì mới lộ ra vẻ đẹp khuynh thế của mình, bọn họ chính là Kim Đồng Ngọc Nữ được công nhận trong Chính Dương Tông.
Nhưng mà hình ảnh này cũng đã là quá khứ rồi.
Bây giờ Diệp Thiên nghèo túng đến mức này, người kiêu ngạo như Cơ Ngưng Sương cũng sẽ không tươi cười với hắn nữa.
"Cơ Ngưng Sương." Giọng Diệp Thiên khàn khàn, tiếng nói nhỏ gần như không nghe được, hắn không có quay đầu lại, trong mắt vẫn còn có vẻ phức tạp.
Đó là người mà hắn nguyện dùng sinh mạng bảo vệ cả đời, nhưng từ một khắc khi đan điền hắn vỡ nát, tu vi mất hết trở đi thì Cơ Ngưng Sương suốt ngày tươi cười với hắn lại trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Bắt đầu từ giây phút đó, Diệp Thiên đã hiểu, cái gọi là tình, cái gọi là thề non hẹn biển đều tan thành mây khói.
"Ngưng Sương sư muội." Bên này, Triệu Khang lưu loát xòe Chiết Phiến ra, khuôn mặt tươi cười đón lấy, so với vẻ hung thần ác sát trước đó thì như là hai người khác nhau.
Thấy Triệu Khang tươi cười với mình, Cơ Ngưng Sương chỉ khách sáo khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giống như bất kỳ hỗn loạn trên thế gian này đều không thể khiến cho đôi mắt đẹp của nàng có bất kỳ gợn sóng nào.
Nhẹ nhàng đi tới trước mặt Diệp Thiên, tuy trong lòng Cơ Ngưng Sương có chút tiếc hận nhưng trong đôi mắt đẹp ngoại trừ lạnh lùng thì không còn cảm xúc nào khác, giống như là đang muốn nói: “Chúng ta không còn là người chung một đường.”
"Lên đường bình an." Chỉ có bốn chữ, mặc dù mỹ diệu như tiếng trời nhưng cũng không che giấu được vẻ lạnh nhạt trong giọng nói của Cơ Ngưng Sương.
"Ngươi muốn biểu đạt cái gì, thương hại sao?" Không có nhìn Cơ Ngưng Sương, Diệp Thiên chỉ xoay người lại nhặt ba lô rơi trên mặt đất, trong giọng nói cũng không còn ôn nhu như ngày xưa, một câu nói khiến cho người nghe mà đau lòng.
Cơ Ngưng Sương không nói, tình cảnh trước kia cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
"Đi, đi." Phủi nhẹ bụi đất dính trên ba lô, Diệp Thiên chậm rãi quay đầu, lê bước chân mỏi mệt, dưới ánh trăng đêm, bóng lưng gầy gò càng thêm cô tịch.