• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trông coi Tàng Thư Các chính là một cái lão già họm hẹm, râu ria hoa râm, tóc rối tung, người trong Hằng Nhạc Tông gọi hắn là Hoàng Thạch Chân Nhân.

"Trưởng lão." Diệp Thiên cung kính thi lễ một cái.

"Đi vào đi! Để thân phận ngọc bài ở chỗ ta." Hoàng Thạch Chân Nhân quan sát Diệp Thiên từ trên xuống dưới một chút, lúc nói chuyện còn để lộ ra một hàm răng vàng.

Diệp Thiên đưa thân phận ngọc bài cho hắn, sau đó đi vào trong.

Trên giá sách có rất nhiều quyển trục cổ, thuận tay lấy một cái xuống mới phát hiện nó là một quyển trục cổ giới thiệu linh thảo.

Khẽ lắc đầu, Diệp Thiên để nó lại chỗ cũ.

Tàng Thư Các yên tĩnh, Diệp Thiên cũng mừng rỡ khi được yên tĩnh như thế, một đường chọn chọn lựa lựa giống như mua thức ăn, từng quyển trục cổ bị bị lấy xuống, sau đó lại bị trả về chỗ cũ.

Ba canh giờ xuống tới, hắn chưa từng tìm tới một bộ cùng Huyền Thuật công pháp có liên quan Cổ Quyển.

"Xem ra huyền thuật công pháp đều nằm ở mấy tầng trên." Diệp Thiên trầm ngâm một tiếng.

ở Hằng Nhạc Tông, đệ tử thực tập chỉ có thể đi vào tầng một của Tàng Thư Các, còn mấy tầng ở trên thì với thân phận của hắn bây giờ thì còn chưa đủ tư cách để đi lên.

Có chút thất vọng, Diệp Thiên lại cầm quyển trục cổ lên đọc.

"Hoàng Thạch lão đầu, có nhớ ta không." Sự yên tĩnh trong Tàng Thư Các bị một giọng nói ở cửa ra vào phá vỡ, hẳn là lại có người đến Tàng Thư Các.

"Ranh con, lại tới chỗ này của ta trộm đồ thì coi chừng ta đánh ngươi." Hoàng Thạch Chân Nhân lập tức hùng hùng hổ hổ nói.

"Sao người lại nói ta như vậy, ta là người như vậy sao?"

"Xéo đi."

Đối thoại vài câu, Diệp Thiên đang đọc sách cổ thì nhìn thấy người tới.

Đột nhiên, khóe miệng Diệp Thiên bỗng co quắp một cái: "Cái tên này ăn cái gì mà lớn chứ."

Không trách hắn sẽ có phản ứng như vậy, chỉ trách dáng dấp của người đến quá…

Đó là một thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn, còn không cao bằng Hổ Oa nhưng dáng dấp mập không hợp thói thường, khi đi đường thì thịt mỡ toàn thân rung rinh, nhìn từ xa thì không khác gì một đống thịt di động.

Hơn nữa, cách ăn mặc của hắn kỳ dị nhất mà Diệp Thiên từng thấy.

Toàn thân trên dưới của hắn chỉ có hai món y phục, bên dưới là một cái quần cộc lớn, trên là một bộ giáp nhỏ, con mắt thì nhỏ gần như không thấy, ngực để trần, nhìn giống như Phật Di Lặc.

"Hằng Nhạc Tông nhiều nhân tài thật!" Nhìn thằng nhóc mập mạp đó, Diệp Thiên ý vị thâm trường thầm nói một tiếng.

Đang lúc nói chuyện thì thằng nhóc mập mạp đó đã đi tới.

Khi đi ngang qua Diệp Thiên thì hắn còn quan sát Diệp Thiên từ đầu đến chân, con mắt tuy nhỏ nhưng lại rất sáng, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy gian xảo.

"Tại sao ta chưa từng gặp ngươi?" Thằng nhóc mập mạp sờ cằm nọng.

"Ta mới tới."

“Ách!”

Thằng nhóc mập mạp tùy tiện ừ một tiếng, sau đó muốn đi qua.

Nhưng hắn vừa đi ra hai bước thì lại vòng ngược trở về, cái mũi toàn là thịt mỡ hơi run run mấy cái, sau đó ngửi tới ngửi lui như chó.

Không lâu sau, cái thằng nhóc mập mạp này ngửi tới trên người Diệp Thiên.

"Chân Hỏa!" Thằng nhóc mập mạp bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ nóng bỏng như lửa, nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

"Ngươi có Chân Hỏa!"

Ngươi có Chân Hỏa.

Nghe hắn nói như vậy, Diệp Thiên bỗng nhiên nhíu mày một cái.

Chân Hỏa chính là bí mật lớn nhất của hắn, trước giờ hắn vẫn luôn che giấu, cho dù là thủ tọa của ba đại chủ phong với Chu Đại Phúc cũng không nhìn ra được, vậy mà lại bị thằng nhóc mập mạp này ngửi ra được.

Diệp Thiên trong lòng vừa chấn động vừa kinh hãi.

"Có phải là ngươi có Chân Hỏa hay không?" Thằng nhóc mập mạp đó đưa hai cái tay nhỏ mập mạp nắm lấy cánh tay của Diệp Thiên, giọng cũng nhỏ xuống, sợ Hoàng Thạch Chân Nhân ở bên ngoài nghe được.

"Chân Hỏa quá quý giá, ta chỉ là một đệ tử thực tập thì làm gì có." Mặc dù trong lòng chấn kinh nhưng ngoài mặt Diệp Thiên lại cười nói.

"Ngươi đừng có gạt ta, ta ngửi được."

"Hẳn là ngươi ngửi sai!"

"Không có đúng không! Vậy ta tìm người kiểm tra một chút." Nói xong thằng nhóc mập mạp trực tiếp quay người, hít sâu một hơi, quay ra hướng cửa ra vào hét lớn một tiếng: "Hoàng lão đầu, tiểu tử này có chân. A a . ."

Không chờ chữ “hỏa” bị hắn gào ra, Diệp Thiên đã vọt tới bịt kín miệng hắn, nếu để Hoàng Thạch Chân Nhân đến kiếm tra thì chắc chắn chuyện hắn có Chân Hỏa không thể giấu được nữa.

"Thằng nhóc mập mạp, ngươi gian xảo lắm!" Trán Diệp Thiên nổi đầy hắc tuyến, cái này thằng nhóc mập mạp này có dáng dấp mập như thế này cũng không phải là không có đạo lý, hẳn là đều bị ý đồ xấu trong bụng hắn làm cho mập lên.

"Đó, thấy chưa, ta nói có là có!" Thằng nhóc mập mạp tránh ra khỏi bàn tay của Diệp Thiên, xoa xoa hai bàn tay nhỏ đầy thịt, đôi mắt nhỏ xíu lóe lên tinh quang.

"Coi như ngươi lợi hại." Diệp Thiên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nhịn xúc động đánh tơi bời thằng nhóc mập mạp này.

"Gào cái gì mà gào, gào cái gì mà gào?" Hoàng Thạch Chân Nhân hùng hùng hổ hổ đi tới, dựng râu trừng mắt nhìn thằng nhóc mập mạp, mắng: “Có phải ngươi ăn no không có chuyện gì làm đúng không?”

"Ta. . ta đang luyện giọng." Thằng nhóc mập mạp móc lỗ tai một cái, nhưng rốt cuộc cũng không có tiết lộ chuyện Diệp Thiên có Chân Hỏa.

"Ngươi yên tĩnh một chút cho ta." Hoàng Thạch Chân Nhân mặt mo đen xì, quay người rời đi.

Đi chưa được mấy bước thì Hoàng Thạch Chân Nhân lại quay đầu lại nhìn thoáng qua thằng nhóc mập mạp: "Đúng rồi, ngươi mới nói hắn cho chân gì?"

Bị Hoàng Thạch Chân Nhân hỏi như thế, thằng nhóc mập mạp khẽ đảo đôi mắt nhỏ: "Chân khí."

Nghe thằng nhóc mập mạp nói như vậy, Diệp Thiên cũng suýt chút nữa là bật cười.

"Bà nội ngươi." Hoàng Thạch Chân Chân vung tay lên, một cái bạt tay đánh lên mặt thằng nhóc mập mạp: "Trong Hằng Nhạc Tông có ai mà không có chân khí, có cái gì phải ngạc nhiên."

Nói xong, Hoàng Thạch Chân Nhân hùng hùng hổ hổ quay người rời đi.

Sau khi Hoàng Thạch Chân Nhân đi, thằng nhóc mập mạp bị đánh ngã xuống đất mới bò dậy, có thể nhìn thấy một cái dấu tay rõ ràng trên gương mặt mập mạp của hắn.

"Lão bất tử, ngươi chờ đó cho ta." Thằng nhóc mập mạp bụm mặt hùng hùng hổ hổ nói.

Bên cạnh, Diệp Thiên liếc hắn một cái, muốn rời khỏi nơi này.

"Ngươi không thể đi." Thấy Diệp Thiên muốn đi, thằng nhóc mập mạp kéo hắn lại.

"Ngươi còn chuyện gì nữa?"

"Còn còn còn." Thằng nhóc mập mạp nói: "Mượn Chân Hỏa của ngươi luyện một cái bảo bối giúp ta."

"Không rảnh."

"Hoàng lão đầu, tiểu tử này . ."

"Luyện luyện luyện." Diệp Thiên bó tay hết cách.

Hai người một trước một sau đi ra sau núi.

Bình thường giờ này thì phía sau núi tuyệt đối không hề thiếu đệ tử của Hằng Nhạc Tông đến thu thập linh thảo, nhưng hôm nay nơi này lại không có lấy một bóng người nào, tất cả đều chạy tới Phong Vân Đài xem người của ba đại chủ phong đánh nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK