Trên đại điện lạnh lẽo uy nghiêm, vô số người đứng đó, từng người chỉ vào chính giữa đại điện, thậm chí còn có người chửi mắng.
Ở chính giữa, Diệp Thiên đứng thẳng như bia đá.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, không nói một lời, hắn đã hiểu ra rất nhiều chuyện, chuyện hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên mà là có người âm mưu hãm hại hắn.
Hờ hững nghiêng đầu, Diệp Thiên thấy Từ Minh âm hiểm cười, lẫn trong đám người.
Nhìn lướt qua mặt Từ Minh, Diệp Thiên thấy được lệnh bài Từ Minh đeo bên hông, mặc dù ba chữ Địa Dương Phong trên lệnh bài không lớn lại cực kỳ chói mắt, hắn đã đoán ra được đây là âm mưu của Địa Dương Phong nhắm vào hắn.
Nhưng hắn vẫn không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn Doãn Chí Bình cách đó không xa.
"Sư tôn lão nhân gia bế quan, chuyện hôm nay do ta toàn quyền xử lý." Doãn Chí Bình nhàn nhã đong đưa Chiết Phiến, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, thiết diện vô tư, chẳng qua là khi nhìn về phía Diệp Thiên thì khóe miệng lại nở nụ cười nghiền ngẫm, châm chọc.
"Tùy tiện đả thương đệ tử đồng môn, Diệp Thiên, ngươi có nhận tội này không?"
"Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do." Cười lạnh một tiếng, Diệp Thiên không thèm giải thích, hắn biết là âm mưu, có nói gì đi nữa thì cũng trở thành nói nhảm.
"Nói như vậy là ngươi nhận tội?"
"Nếu ngươi nhận tội thì dễ làm, dựa theo điều thứ chín trong môn quy, tùy tiện đả thương đệ tử trong môn phái, phải dùng Hỏa Tiên quất, lập tức chấp hành."
"Hỏa Tiên…" Nghe được hai chữ này, đám đệ tử đang có mặt trong điện đều nuốt nước miếng một cái, dường như bọn họ biết sự kinh khủng của hình phạt này.
"Lần này Diệp Thiên xui xẻo."
"Ngươi nói hắn có thể chịu được bao nhiêu roi."
Kèm theo tiếng bàn tán bốn phía, hai bên có đệ tử Giới Luật Đường đi lên, dùng xích sắt khóa Diệp Thiên lên trên kệ, áo của hắn cũng bị lột ra.
Không lâu sau, một cái roi da có hỏa diễm bốc lên được trình lên.
"Diệp sư đệ, nếu đau thì phải kêu." Doãn Chí Bình cầm lấy Hỏa Tiên, ánh mắt tràn đầy châm chọc.
"Không cần nói nhảm, tới đi!"
Vừa dứt lời, Doãn Chí Bình cười lạnh một tiếng, vung Hỏa Tiên trong tay lên, quất mạnh xuống người Diệp Thiên.
Ba!
Hỏa Tiên đánh lên người Diệp Thiên, tiếng roi chạm vào da thịt cực kỳ rõ ràng.
Đau rát, đau nhức thấu xương, Diệp Thiên đã quá coi thường hình phạt quất roi này, Hỏa Tiên trong tay Doãn Chí Bình cũng không đơn giản, một roi đánh cho thân thể hắn da tróc thịt bong, để lại một vết máu rất rõ ràng.
Nhưng cho dù như thế thì Diệp Thiên vẫn cắn chặt răng chưa từng lên tiếng.
"Rất tốt, rất kiên cường." Thấy Diệp Thiên không kêu đau, Doãn Chí Bình cười lạnh một tiếng, nảy sinh ác độc, Hỏa Tiên liên tiếp quất lên người Diệp Thiên.
Ba!
Ba!
Ba!
Theo tiếng roi chạm vào da thịt không ngừng vang lên, vết máu trên người Diệp Thiên cũng càng ngày càng nhiều.
"Đáng đời, đây là hậu quả khi dám đối nghịch với Địa Dương Phong ta." Trong đám người, Từ Minh nở nụ cười âm tàn.
"Tùy tiện đả thương đệ tử trong môn, bị phạt là đáng đời."
"Đều là do hắn tự mình chuốc lấy, không trách người khác được."
Hình như là Doãn Chí Bình đã thông đồng với Địa Dương Phong, không có nương tay chút nào, Hỏa Tiên trong tay hắn giống như rắn trườn, roi roi đánh cho Diệp Thiên máu tươi bắn tung tóe.
Không lâu sau, trên người Diệp Thiên hiện đầy khe máu, máu tươi từ trên người chảy tràn xuống, khiến người nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng dù vậy thì từ đầu đến cuối hắn vẫn không có kêu lên một tiếng nào.
"Ta xem ngươi có thể chịu tới khi nào." Thấy từ đầu đến cuối Diệp Thiên cũng chưa từng kêu đau, Doãn Chí Bình cảm thấy mình rất thất bại, khiến cho hắn càng điên cuồng vùng Hỏa Tiên, muốn nghe được tiếng Diệp Thiên kêu đau mới chịu ngừng tay.
Ba!
Ba!
Ba!
Doãn Chí Bình càng đánh càng điên cuồng, càng đánh càng kinh hãi.
Thân là thủ đồ của Giới Luật Đường, hắn biết rất rõ cực hình Hỏa Tiên kinh khủng như thế nào, đừng nói là Ngưng Khí cảnh, cho dù là Nhân Nguyên cảnh cũng khó mà chịu được một trăm roi, nhưng Diệp Thiên trước mắt hắn không hề kêu một tiếng nào, chịu được một trăm roi, sao không khiến cho hắn chấn kinh được.
"Đây là roi thứ mấy rồi?” Có người hỏi nhỏ một câu, ở trong này cũng có đệ tử tốt bụng, nhìn thấy Diệp Thiên bị quất như thế thì trên mặt cũng lộ vẻ không nỡ.
"Roi thứ một trăm lẻ tám."
"Chịu một trăm lẻ tám roi mà vẫn chưa chết, thân thể của hắn không phải là thịt sao?"
"Một tiếng hét thảm cũng không có phát ra."
Ba!
Khi một roi cuối cùng đánh xuống, hình phạt Hỏa Tiên này cũng kết thúc.
"Buông ra đi!" Dù là Doãn Chí Bình thì cũng khí tức hỗn loại, đánh mệt tới thở gấp, mồ hôi nóng tuôn lã chã.
Lúc này, Diệp Thiên mới được mở trói.
Lập tức, thân thể của hắn lảo đảo một cái, sau khi lung la lung lay mấy lần, vẫn không có ngã xuống đất.
"Ta có thể đi rồi sao?" Diệp Thiên ngẩn mặt lên, cười lạnh nhìn Doãn Chí Bình.
"Tùy ý." Doãn Chí Bình hít sâu một hơi, nhưng vẫn khoát tay áo.
Diệp Thiên nhìn chung quanh một cái, trong ánh mắt hờ hững có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, lảo đảo xoay người đi ra ngoài điện, để lại từng dấu chân máu đỏ lòm.
Vừa ra khỏi đại điện, Trương Phong Niên cuống quít chạy tới đỡ hắn.
"Đứa nhỏ." Trương Phong Niên đưa cánh tay run rẩy muốn đỡ Diệp Thiên nhưng không biết đỡ chỗ nào, bởi vì toàn thân Diệp Thiên, từ trên xuống dưới đều là vết máu, hắn sợ mình đụng vào chỗ nào cũng sẽ khiến cho Diệp Thiên đau đớn.
"Lão gia gia, ta da dày thịt béo, không chết được." Diệp Thiên thản nhiên cười nói, mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng hai mắt hắn bắt đầu trở nên mê ly, lắc lư mấy lần, cuối cùng vẫn ngã xuống.
Trương Phong Niên đi lên đỡ hắn, vác hắn lên tấm lưng còng của mình.
"Đứa nhỏ, chúng ta về nhà."
"Lão gia gia, ngài nói đúng, tất cả đều cần nhẫn nại, nhưng người nhỏ yếu thì đáng bị khi dễ sao, vậy ta tình nguyện đi lên một con đường càng thêm gian khổ, đau đớn bọn họ ban cho ta thì sẽ có một ngày Diệp Thiên ta sẽ để cho bọn họ trả lại gấp trăm lần."
Trong lúc bất tri bất giác, Diệp Thiên bất tỉnh.
Trong mông lung, Diệp Thiên cảm nhận được tấm lưng Trương Phong Niên lắc lư, cảm nhận được Trương Phong Niên tốn rất nhiều sức mới cõng hắn về được Tiểu Linh Viên, cũng cảm nhận được Trương Phong Niên đang lau vết thương cho hắn.