• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên chiến đài, tiên huyết không ngừng bắn tung toé.

Từ khi bị Tề Hạo đánh lén thành công thì Diệp Thiên hoàn toàn không có chút thời gian phản ứng nào, bị Tề Hạo phát điên đánh tới biên giới của chiến đài.

“Đi chết đi!”

Rít lên một tiếng, Tề Hạo một kiếm đâm rách không khí.

Phốc!

Lại là tiên huyết bắn tung toé.

Nhưng mà lần này Diệp Thiên không có trốn tránh mà liều mạng để bả vai bị đâm thủng cũng không để cho mình rớt xuống chiến đài.

"Hôm nay, thù mới thù cũ cùng tính một lượt."

Giọng nói Diệp Thiên cực kỳ lạnh lẽo, tay trái cầm chặt trường kiếm của Tề Hạo, mà tay phải đã tụ tập chân khí bàng bạc, đánh mạnh một quyền vào mặt Tề Hạo.

Một đòn thành công, Tề Hạo bị Diệp Thiên đánh cho lảo đảo.

Không chờ Tề Hạo ổn định thân hình, Diệp Thiên lại tiếp tục đánh ra một chưởng, đánh cho hắn lui lại mấy bước.

“Chiến!”

Gầm lên một tiếng, Diệp Thiên không thèm quan tâm tới tiên huyết đang chảy, như một con hùng sư vọt tới chỗ Tề Hạo.

Hắn bị chọc giận thật, đối mặt với một đám ra vẻ đạo mạo nhưng lại âm hiểm xảo trá thì hắn không còn nương tay nữa, vọt tới trước mặt Tề Hạo, thi triển áo nghĩa của Thú Tâm Nộ, tuyệt địa phản công.

Rống!

Rống!

Mỗi lần Diệp Thiên xuất thủ thì đều có thú tiếng rống giận giữ.

A!

Tề Hạo gầm thét, tóc tai bù xù, mặc dù hắn biết rất nhiều bí thuật nhưng khi bị Diệp Thiên tới gần người thì lại bị đè đầu đánh tiếp, cả người có sức nhưng không dùng ra được, rất nhiều bí pháp đều không kịp thi triển.

"Yêu thuật, hắn lại thi triển yêu thuật."

Thấy Tề Hạo lại bị đè đầu đánh, đệ tử Nhân Dương Phong lại ồn ào lên.

Không lâu sau, đám đệ tử đang quan chiến cũng hùa theo, lần này thanh thế của bọn họ còn hùng vĩ hơn lần trước.

Không phải bọn họ đều là đệ tử có quan hệ tốt với Tề Hạo, bọn họ đang tiếc linh thạch của bọn họ.

Phải biết, dưới Phong Vân Đài còn có ‘cược ngoài’.

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây, ngoại trừ Hùng Nhị và Diệp Thiên thì số người còn lại đều đặt Tề Hạo thắng, nếu như Tề Hạo bị thua thì linh thạch của bọn họ sẽ một đi không trở lại.

"Dùng yêu thuật, quá hèn hạ."

"Mau cút xuống dưới đi, ngươi không xứng quyết đấu với Tề sư huynh."

"Kéo hắn đi Giới Luật Đường.”

Tiếng chửi rủa, tiếng quát lớn, tiếng hét phẫn nộ liên miên không dứt, bọn họ lại chụp mũ là Diệp Thiên dùng yêu thuật, muốn dùng cách này để cắt ngang trận đấu trên chiến đài, tranh thủ chút thời gian cho Tề Hạo thở dốc.

Nhưng đã bị tính toán một lần, lần này Diệp Thiên đâu thể phạm sai lầm giống như vậy nữa.

Hắn không có dừng công kích, giống như một con mãnh thú, xuất thủ mạnh mẽ bá đạo, chiêu chiêu thấy máu, khiến cho Tề Hạo không thể trở mình.

A!

Sắc mặt Tề Hạo có chút vặn vẹo dữ tợn, nhưng lại không làm được chuyện gì.

"Tiểu tử, làm tốt lắm." Hùng Nhị đứng trên bàn cược, không biết lấy đâu ra được một tấm vải trắng, liều mạng vung lên.

"Sư sư tỷ, giờ phải làm sao đây?" Dưới đài, đệ tử Nhân Dương Phong đồng loạt nhìn về phía Tô Tâm Nguyệt.

Tô Tâm Nguyệt cũng có chút hốt hoảng, nàng đâu có ngờ được Diệp Thiên lại có chiến lực như vậy, cho dù liên tục bị thương, thậm chí là bị ép đến biên giới của chiến đài mà vẫn có thể tuyệt địa phản kích, tất cả đều ngoài dự tính của nàng.

Ầm!

Trên đài, Tề Hạo bị một quyền của Diệp Thiên đánh bay ngược ra ngoài.

Sau đó lại là một tiếng vang lên, Tề Hạo rơi xuống, thân thể đập vỡ chiến đài.

Nhưng khi hắn đứng lên thì khóe miệng lại nở một nụ cười dữ tợn: "Diệp Thiên, suy cho cùng thì người cũng không đánh bại ta được."

Nghe vậy, Diệp Thiên đang muốn vọt tới thì bỗng nhiên nhíu mày một cái.

Hắn phát hiện chân khí lưu chuyển trong cơ thể hắn đều bị một luồng lực lượng mạnh mẽ trói buộc lại, ngay cả Đan Hải cũng bị giam cầm.

"Thiên Linh Chú." Diệp Thiên nhìn thoáng qua cánh tay mình mới phát hiện có một đạo hoàng phù dán lên đó, chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể của hắn, nhìn kỹ lại thì đó không phải là Thiên Linh Chú sao?

"Là Thiên Linh Chú." Đệ tử phía dưới xôn xao, Thiên Linh Chú quá trân quý, bọn họ không ngờ Tề Hạo lại có loại phù chú này.

"Chân khí bị giam cầm, Diệp Thiên đã không còn cơ hội xoay người."

"Lần này không phải thua tiền nữa."

"Hóa ra Tề sư huynh đã tính toán trước hết." Đám đệ tử Nhân Dương Phong đề thở phào nhẹ nhõm, trận đại chiến này đã không còn ý nghĩa gì nữa.

"Tề Hạo, mẹ nó, ngươi có biết xấu hổ hay không?" Ở đây chỉ có Hùng Nhị mắng to: "Quyết đấu với một Ngưng Khí cảnh mà ngươi lại vận dụng Thiên Linh Chú, ngươi có thể bỉ ổi thêm chút nữa hay không?"

Nhưng bây giờ Tề Hạo đâu có thèm để ý tới lời hắn.

Hắn đã bị cơn giận làm choáng váng đầu óc, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất là đánh bại Diệp Thiên, cho dù phải trả một cái giá lớn như thế nào cũng được.

Đối diện, Diệp Thiên mặt lạnh như băng.

Đây là lần đầu tiên hắn trúng Thiên Linh Chú, đích thân cảm nhận được sư kinh khủng của Thiên Linh Chú, chỉ dựa vào thực lực của hắn bây giờ thì hoàn toàn không phá được nó.

"Chân khí bị giam cầm, ta không đánh bại hắn được."

Ánh mắt Diệp Thiên lấp lóe không thôi, Đan Hải bị giam cầm, hắn cho rằng Chân Hỏa cũng bị phong bế, cho dù nhục thân hắn mạnh mẽ, năng lực thực chiến trác tuyệt nhưng trong tình huống không có chân khí thì hắn tuyệt đối không thể đánh thắng được.

Ha ha ha . . !

Đối diện, Tề Hạo dữ tợn cười, cười không chút kiêng kỵ.

"Ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết." Tề Hạo rút kiếm ra, sát ý lăng lệ, chậm rãi đi đến, hắn cũng không vội vã, hắn muốn thưởng thức biểu cảm vừa bất lực vừa phẫn nộ của Diệp Thiên.

"Ai sống ai chết còn chưa biết được đâu." Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, Diệp Thiên chuẩn bị tiếp tục đại chiến.

"Thế nào, Diệp Thiên còn muốn đánh nữa sao?"

Thấy Diệp Thiên định tiếp tục đánh, mấy người bên dưới đều giật mình.

"Chân khí cũng bị giam cầm, đánh nữa thì cũng thua thôi."

"Xem ra là muốn vùng vẫy giãy chết."

"Đều là phí công."

"Ta xem ngươi có thể chống được bao lâu." Trên đài, Tề Hạo sinh lòng ác độc, lăng không đánh ra một đạo kiếm khí bén nhọn.

Mà Diệp Thiên đã lui lại, trong lúc lui lại thì thuận tay rút ra Thiên Khuyết trọng kiếm cắm ở trên chiến đài.

Bành!

Kiếm khí của Tề Hạo bổ vào Thiên Khuyết, tóe ra tia lửa.

Không có chân khí hộ thể, hai tay Diệp Thiên bị chấn động đến đau nhức, sau đó yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

“Đi chết đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang