Tìm một sơn động, Diệp Thiên cố hết sức bò vào trong đó.
Không lâu sau, hắn đổ hết mọi thứ trong túi trữ vật của lão giả lưng còng đó ra.
Không thể không nói, thân là Nhân Nguyên cảnh, lão giả lưng còng đó cất giữ cũng coi như phong phú.
Chưa kịp đi xem cái khác, Diệp Thiên cầm mấy bình Linh dịch, ngửa đầu uống hết, bây giờ Đan Hải khô cạn, phải bổ sung tinh nguyên, trong Yêu Thú Sâm Lâm nguy cơ tứ phía này, hắn phải luôn duy trì trạng thái đỉnh phong mới được.
Linh dịch nhập thể, như một dòng nước mát nhanh chóng chảy khắp toàn thân.
Chân Hỏa trong Đan Hải cũng chủ động trợ giúp Diệp Thiên luyện hóa Linh dịch, chân khí được rèn luyện tinh thuần nhao nhao tràn vào Đan Hải, sắc mặt trắng bệch của Diệp Thiên cũng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà trở nên hồng hào lại.
Một lúc lâu sau, Đan Hải của Diệp Thiên lại được lấp đầy bởi chân khí màu vàng óng như hải dương.
Chỉ tiếc là hắn vẫn là chưa thể đột phá đến Ngưng Khí nhị trọng.
"Quả nhiên tiến giai rất gian nan." m thầm chép miệng tắc lưỡi, Diệp Thiên mở hai mắt ra.
Mặc dù không có tiến giai, nhưng mấy bình Linh dịch cũng không phải là không có tác dụng gì, Diệp Thiên cảm nhận rõ ràng lực lượng của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Ai!
Thở hắt ra một hơi dài, Diệp Thiên đưa ánh mắt nhìn túi trữ vật của lão giả lưng còng.
Bởi vì tiến giai hao phí quá nhiều Linh dịch, Linh dịch trong túi trữ vật chỉ còn ba bốn bình, những thứ còn lại chính là Linh thạch, một loại tiền tệ thông dụng của tu sĩ, chừng hơn năm trăm, cũng có thể coi như một món tài phú không nhỏ.
Trừ cái đó ra thì còn có một đống độc dược âm hiểm độc ác, chừng mấy chục bình chất thành đống, Diệp Thiên xem mà không ngừng tắc lưỡi.
"Hẳn là sẽ có lúc dùng tới." Diệp Thiên không có tiêu hủy những độc dược này, mà để dành lại cho tình huống sau này, nói không chừng có lúc sẽ cần dùng tới nó.
Tìm kiếm một lượt, trong túi trữ vật chỉ còn lại một đống Linh khí cấp thấp, cho đến khi nhìn thấy một bản sách cổ hơi ngả vàng mới khiến cho hắn sáng mắt lên, nhìn thấy được ba chữ to trên đó: Thú Tâm Nộ.
"Huyền thuật." Diệp Thiên ánh mắt nóng bỏng, đây mới là thứ mà hắn thiếu nhất.
Tính kĩ mấy cái, lại thêm mấy thứ mà hắn lấy được từ Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông thì số huyền thuật mà hắn biết cũng chỉ có cơ bản nhất là ngự khí và Bôn Lôi Chưởng bá đạo đó.
Ngự khí chính là thủ đoạn cơ bản nhất của tu sĩ, đối mặt với địch nhân bình thường thì cũng tạm được, gặp được kình địch thì không có nhiều tác dụng lắm, Bôn Lôi Chưởng uy lực không yếu nhưng tiêu hao quá lớn, vì thế cho nên bây giờ Diệp Thiên thiếu nhất là huyền thuật.
"Đúng là muốn cái gì thì tới cái đó." Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Thiên mở sách cổ ra, không kịp chờ đợi nghiên cứu Thú Tâm Nộ.
Sau khi nghiên cứu một phen, Diệp Thiên phát hiện Thú Tâm Nộ này là một bộ huyền thuật chuyên về chiêu thức, nói đúng hơn nó là một bộ huyền thuật dạy về thuật cách đấu.
Không xem thì không biết, xem một cái sợ giật mình, Thú Tâm Nộ này chia làm sáu quyển nhưng sáu quyển đầu chỉ dạy người ta nến phối hợp các bộ phận trên cơ thể như thế nào để có thể phát huy ra lực lượng ở cường độ mạnh mẽ nhất.
Còn ba quyển sau mới là kỹ năn thật.
Sở dĩ gọi nó là Thú Tâm Nộ thì đương nhiên là vì nó có liên quan tới thú.
Chắc chắn tiền bối sáng chế ra Thú Tâm Nộ rất giỏi quan sát, bởi vì Thú Tâm Nộ này bắt nguồn từ thú, hắn nắm giữ rất thấu triệt những kỹ xảo của thú như vồ, bắt, đụng vân vân, sau đó hắn mới bắt chước thú, sáng chế ra Thú Tâm Nộ.
Thú đánh nhau thì phần lớn là dùng phương thức nguyên thủy nhất, nhục thân đánh nhau.
Có đôi khi người cũng học bọn chúng một chút, chân, đùi, tay, đầu gối những bộ vị này phối hợp lại thì có thể phát huy lực lượng mạnh mẽ khi đánh tay đôi, hơn nữa nếu thân thể càng ngày càng mạnh mẽ thì tuyệt đối sẽ có hiệu quả không tưởng tượng nổi.
"Huyền diệu, thật là huyền diệu." Diệp Thiên không nhịn được mà tán thưởng một câu, hắn chỉ mới xem thôi mà tâm cảnh đã có thăng hoa.
Quá nhiều tu sĩ đều rất ỷ lại vào chân khí, quá truy sùng huyền thuật hoa mỹ, từ đó không để ý đến kỹ xảo vật lộn nguyên thuỷ nhất, cho nên đa số tu sĩ có tu vi không thấp nhưng khi đánh tay đôi thì kém quá kém.
"Lại nhặt được bảo bối." Diệp Thiên cười to một tiếng, vỗ mặt đất, trở mình nhảy dựng lên, pháp môn tu luyện Thú Tâm Nộ đã in sâu vào trong đầu.
Quát lên một tiếng, Diệp Thiên ra quyền, sau đó quay người quét chân một cái, sau đó lại là một chưởng bổ nghiêng.
Một bộ động tác liền mạch lưu loát.
Sau đó, động tác của Diệp Thiên không ngừng nhanh hơn, khi thì như ác lang vồ thỏ, khi thì tựa như mãnh hổ bay lên không, khi thì lại như viên hầu nhảy vọt, động tác quỷ dị, nhưng bao gồm đa số đòn tất sát của hung thú.
Diệp Thiên không có sử dụng chân khí, chỉ dùng tứ chi, thân thể không ngừng mở rộng đồng thời cũng lĩnh ngộ ảo diệu của Thú Tâm Nộ.
Lần tập luyện này kéo dài chín canh giờ.
Cho đến khi màn đêm buông xuống thì Diệp Thiên mới mồ hôi dầm dề ngồi trên đất.
Sau đó mấy ngày, Diệp Thiên cũng không có trở về Hằng Nhạc Tông mà là tiến hành khắc khổ tu luyện cách đấu thuật.
Ban ngày, hắn nhảy ra sơn động, vật lộn với những Yêu thú mạnh mẽ, trong thực chiến có thể thuế biến, mỗi lần đi về thì đều máu me đầy mình.
Đến khi đêm xuống thì hắn lại đi tới mấy chỗ linh khí nồng đậm trong núi để tẩm bổ thân thể, sau đó tu luyện bí pháp Phần Thiên.
Diệp Thiên kinh ngạc phát hiện một chỗ độc đáo khác của Man Hoang Luyện Thể, trong lúc luyện thể thì có thể khiến cho vết thương toàn thân khép lại, hơn nữa tốc độ khôi phục nhanh hơn khi không luyện nhiều.
Ngày đêm thay đổi, nhật nguyệt luân hồi.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Thiên dần dần lĩnh ngộ tinh túy của Thú Tâm Nộ, trong quá trình vật lộn không ngừng, cường độ nhục thân của hắn cũng đạt đến một tầm cao mới, mang tới cho hắn tự tin mình có thể đối kháng chính diện với Ngưng Khí đỉnh phong.
Tóm lại, hắn đạt được Thú Tâm Nộ chính là tạo hóa.
Lại là một đêm đầy sao, Diệp Thiên duỗi cái lưng mệt mỏi, xuất hiện ở cửa sơn động, đã đi ra ngoài mấy ngày, hôm nay hắn định trở về.
n.
Vừa muốn nhảy vào sơn lâm thì Diệp Thiên nhíu mày một cái, không khỏi ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời đêm, trên đó đang có một đạo trường hồng bay tới, khi khoảng cách rút ngắn mới phát hiện đó là một nữ tử mặc bạch y.
"Không Minh cảnh." Trong lòng Diệp Thiên run lên.
Trong giới tu sĩ, tu sĩ Ngưng Khí cảnh, Nhân Nguyên cảnh muốn bay lên thì cần tọa kỵ là Linh thú biết bay, tu sĩ Chân Dương cảnh muốn bay lên thì cần khống chế phi kiếm, tu vi đến Linh Hư cảnh thì có thể khống chế thần hồng, chỉ có tu vi đạt tới Không Minh cảnh mới có thể làm được không cần mượn nhờ Linh thú, phi kiếm và thần hồng mà ngự không phi hành.
Nữ tử mặc bạch y đó có thể ngự không phi hành, chứng tỏ tu vi của nàng đã đạt đến Không Minh cảnh.
Dằn nổi chấn động và kinh hãi trong lòng xuống, Diệp Thiên nhìn thấy dung mạo của nữ tử mặc bạch y.
Thật đẹp!
Diệp Thiên hoảng hốt trong nháy mắt.
Nữ tử đó tay áo phiêu diêu, áo trắng như tuyết, ba ngàn thiên thanh như sóng nước chảy xuôi, từng tia sáng chớp lóe, một dung nhan tuyệt thế, đẹp đến khiến cho người ta phải nín thở, giống như một tiên nữ hạ phàm, không nhiễm chút bụi trần thế.
Nhưng mà trạng thái của nữ tử mặc bạch ý đó cũng không tốt lắm, khi bay qua vùng hư không này thì tốc độ chợt giảm xuống, quang huy toàn thân gần như dập tắt.
"Bị đuổi giết." Diệp Thiên nheo mắt một cái, phát hiện sau lưng nữ tử mặc bạch y đó còn có ba người, hơn nữa từng người còn ngự không mà đi, không cần phải nói, tu vi cũng ít nhất cũng là Không Minh cảnh.
"Chạy là thượng sách." Diệp Thiên nhận ra được chỗ này không thể ở được nữa.
Nhưng mà hắn vừa nhấc chân thì nữ tử mặc bạch ý đó rớt xuống, vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trên hư không, rớt xuống ngay trước mặt hắn.
Phốc!
Phun ra một ngụm máu tươi, nữ tử mặc bạch ý đó vội vàng liếc Diệp Thiên một cái, sau đó quay người chui vào trong rừng rậm um tùm, khí tức cả người đều thu liễm lại, Diệp Thiên đứng ở đó mà lại không cảm nhận được bất cứ dao động gì từ nàng.
Sau lưng, ba người đuổi theo đó thoáng cái đã tới, một ông lão tóc xám, một trung niên mặc áo mãng bào, còn có một thanh niên mặc áo bào trắng, ba người khí thế mạnh mẽ, ép tới Diệp Thiên suýt nữa phủ phục xuống đất.
"Tiểu tử, có thấy ai đi qua không." Thanh niên mặc bạch bào đó mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Diệp Thiên trong lòng nghiêm nghị, không dám động đậy chút nào, toàn bộ thân thể như là trở nên trong suốt dưới mắt thanh niên mặc bạch bào.
"Đang hỏi ngươi đó." Trung niên mặc tử bào quát lên một tiếng chói tai.
"Đi. . đi về hướng đó." Diệp Thiên tùy ý chỉ một phương hướng, dù sao chỉ cần bọn họ đi nhanh đi là được.
"Đừng để ta phát hiện ngươi gạt ta, nếu không thì ngươi sẽ chết rất thê thảm."
"Đuổi theo." Ông lão tóc xám hạ lệnh, ba người lại bước lên hư không: "Nàng bị trọng thương, lại trúng Hợp Hoan Tán, chắc chắn nàng cũng chạy không được bao xa, nếu bắt được thì Thủ Tôn đại nhân sẽ rất vui vẻ."
Hô!
Sau khi ba người đi, Diệp Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ thân thể như bị thoát lực.
Không lâu sau, nữ tử bạch y đang núp cũng lảo đảo nghiêng ngã đi ra, nhìn dáng vẻ cực kỳ chật vật, sóng mắt mê ly, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí tức uể oải suy sụp, ngay cả bước đi cũng lung la lung lay.
Một trận gió mát thổi nhẹ đến, rốt cuộc nữ tử mặc bạch y đó vẫn ngã xuống.
Này!
Diệp Thiên vốn không định lo chuyện bao đồng, nhưng hắn vẫn bước ra một bước, trong nháy mắt khi nữ tử mặc bạch y đó ngã xuống thì hắn kéo nàng lại.