Bước ra khỏi cửa phòng, Diệp Thiên đảo mắt nhìn, đây là một khu vườn nhỏ, phạm vi chỉ có hai mươi trượng, trung ương khu vườn còn có một gốc linh quả.
Trong vườn ngoại trừ thiếu niên tên là Hổ Oa thì chỉ có một lão nhân.
Ba người ngồi quanh một cái bàn đá không lớn, bên cạnh còn có một con chim có hình thể cực lớn, giờ phút này, hai mắt nó nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, trong giới tu sĩ, loại chim này được gọi là Linh thú, là công cụ di chuyển thay cho đi bộ của tu sĩ.
Trò chuyện một hồi, Diệp Thiên mới biết đêm qua, lão nhân cứu hắn tên là Trương Phong Niên, bởi vì phạm sai lầm, bị phế sạch tu vi, trục xuất ra khỏi tông môn, chỗ ở thì ở chân núi Linh Sơn gần Hằng Nhạc Tông.
"Đến, Tiểu Ưng, miếng này cho ngươi." Hổ Oa gắp một miếng thịt trong chén thảy cho con chim lớn đó, nói xong còn không quên dùng tay nhỏ sờ cái đầu lớn của con chím đó, hẳn là hắn xem chim lớn như là thân nhân của mình.
Bên này, Trương Phong Niên ôn hòa cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Thiên, nói: "Chàng trai trẻ, ngươi cũng là tu sĩ chứ!"
Diệp Thiên đang nhét đồ ăn vào miệng, ăn như hổ đói, nghe Trương Phong Niên tra hỏi thì cuống quít để chén đũa xuống, gật đầu cười.
"Vậy là ngươi là đệ tử của môn phái nào."
"Lão nhân gia, ta không môn không phái, chỉ là một giới tán tu."
"Vậy thì đáng tiếc." Trương Phong Niên khẽ than thở một tiếng: "Phong nhã hào hoa, nên tìm một tông môn tu luyện mới đúng, dù sao trong tông môn có tài nguyên tu luyện mà ngươi cần, nếu không thì cũng không đến nổi chừng ấy tuổi mà tu vi chỉ mới Ngưng Khí nhất trọng."
"Tiền bối nói đúng lắm." Diệp Thiên lại cười một tiếng, che giấu quá khứ của mình, đương nhiên là khi có thể tu luyện lại thì hắn cũng sẽ tìm một tông môn.
Trương Phong Niên nói có lý, là tán tu, không an toàn không nói, chỉ riêng tài nguyên và hoàn cảnh tu luyện thì cũng là một vấn đề, mà làm đệ tử trong môn phái thì không giống với lúc trước, ít nhất còn có thể dựa vào tông môn, tài nguyên tu luyện cũng được bảo hộ nhất định.
Thấy Diệp Thiên suy tư, Trương Phong Niên hiền lành cười một tiếng: "Chàng trai trẻ, có hứng thú làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông hay không?"
"Đương nhiên là có hứng thú." Diệp Thiên cuống quít cười nói.
Trong lòng của hắn cũng nghĩ như vậy, thực lực của Hằng Nhạc Tông không kém gì Chính Dương Tông, huống hồ bây giờ hắn không còn chỗ nào để đi nữa, thân ở Hằng Nhạc Tông, nơi này cũng là lựa chọn tốt nhất cho hắn.
Có thể nói, bây giờ hắn rất nhiệt tình, khi còn trong Chính Dương Tông thì hắn cũng là người nổi bật, hắn tin tưởng có Chân Hỏa tương trợ thì tương lai không xa, hắn cũng có thể tỏa sáng rực rỡ trong Hằng Nhạc Tông.
"Tiền bối, tiêu chuẩn của Hằng Nhạc Tông cũng không thấp chứ!" Diệp Thiên nhìn xem Trương Phong Niên, hỏi.
"Không sao, ta viết một phong thư giới thiệu, hẳn là vẫn có thể để cho ngươi làm một đệ tử thực tập."
Thư giới thiệu.
Nghe bốn chữ này, Diệp Thiên không khỏi âm thầm quan sát lão nhân này, hắn tuy là phế nhân không thể tu nhưng cũng không có đơn giản như bề ngoài của hắn.
Ầm!
Nhưng đúng vào lúc này, cửa Tiểu Linh Viên bị người ta đạp ra, sau đó là một thanh niên mặc bạch y đi tới.
"Ơ! Đang ăn cơm à?" Thanh niên đó cười giễu một tiếng.
"Trương Đào, ngươi làm gì đó." Hổ Oa đứng lên, phẫn nộ nhìn tên đệ tử áo trắng đó, mà sắc mặt Trương Phong Niên cũng lập tức âm trầm xuống, ngay cả con chim lớn bên cạnh cũng kêu réo không ngừng, dang đôi cánh lớn ra bảo vệ Hổ Oa sau lưng mình.
Diệp Thiên liếc nhìn Trương Đào, phát hiện hắn là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, bởi vì trên đạo bào có hai chữ Hằng Nhạc, hơn nữa hắn chỉ nhìn thoáng qua là phát hiện được tu vi của Trương Đào này, đã đạt tới Ngưng Khí nhị trọng.
Hừ!
Trương Đào hừ lạnh một tiếng, hung thần ác sát nhìn về phía Trương Phong Niên: "Lão già, tranh thủ thời gian giao ra, nếu không thì đừng trách ta không khách khí."
"Ta không có thứ mà ngươi muốn." Hít sâu một cái, trong nháy mắt gương mặt già nua của Trương Phong Niên trở nên trắng bệch.
"Cho thể diện mà không cần." Đột nhiên quát to một tiếng, Trương Đào đá lật cái bàn, hung thần ác sát, như một tên cường đạo.
Oa! Oa!
Con chim lớn bên cạnh vội vỗ cánh lao đến, tuy là Linh thú cấp thấp nhưng lại có linh trí tương đối cao, trong đôi mắt lớn có cảm xúc như người, đó là phẫn nộ.
"Muốn chết." Trương Đào ánh mắt lạnh lẽo, trong bàn tay có chân khí quanh quẩn, trong nháy mắt ngưng tụ đã thành khí đao, để lại một khe máu trên người con chin lớn.
Chim lớn máu tươi chảy ròng, ngã xuống đất.
"Tiểu Ưng." Hổ Oa đánh tới.
Oa! Oa!
Đại điểu hữu khí vô lực kêu lên, dù như thế nhưng nó vẫn dùng đôi cánh lớn của mình bảo vệ cho Hổ Oa.
"Cái tên nghiệt đồ này." Ngón tay run rẩy chỉ vào Trương Đào, Trương Phong Niên lửa công tâm, suýt chút ngã xuống đất.
"Giao ra, nếu không thì đừng trách sao ta tâm ngoan thủ. ." Trương Đào tới gần một bước, nhưng mà chữ ‘lạt’ còn chưa kịp nói ra thì đã bị Diệp Thiên bên cạnh đánh tới cho một bạt tay.
Ba!
Tiếng bạt tay rất vang dội.
Trương Đào bị đánh cho choáng váng, còn chưa chưa kịp phản ứng thì phát hiện cánh tay của mình bị Diệp Thiên túm lấy, trong nháy mắt thân thể mất cân bằng, cảm thấy mình cách mặt đất ngày càng xa, hắn bị ném lên.
Ầm!
Một tiếng vang lên, một khắc trước Trương Đào còn phách lối ương ngạnh, một khắc sau thì bị Diệp Thiên ném lên, mặt đất cứng rắn bị hắn nện xuống tạo thành một cái hố hình người.
Phốc!
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, Trương Đào bị Diệp Thiên đánh cho ngũ tạng lục phủ đều dời vị trí.
Trương Phong Niên nhìn cảnh tượng này mà trợn mắt há hốc mồm, Hổ Oa bên cạnh thấy Diệp Thiên hung hãn như thế thì cũng không khỏi nuốt từng ngụm nước bọt, Trương Đào Ngưng Khí nhị trọng mà lại bị Diệp Thiên đánh ngã dễ dàng như vậy.
Suy cho cùng thì tuy Diệp Thiên đánh lén nhưng mà khí lực của hắn có chút lớn kinh khủng.
Nhưng mà bọn họ nào biết được trong người Diệp Thiên chính là Đan Hải.
Nếu là liều chân khí thì tu vi cùng là Ngưng Khí nhất trọng, số lượng chân khí trong Đan Hải của Diệp Thiên là gấp ba bọn họ, tính như vậy, mặc dù tu vi của Diệp Thiên là Ngưng Khí nhất trọng nhưng lại có thể so với Ngưng Khí cảnh tam trọng.
"Người đang làm thì trời đang nhìn, nên tích chút âm đứt cho mình đi."
Diệp Thiên mắng to một tiếng, Trương Đào bị đánh máu thịt be bét bị Diệp Thiên ném ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Đêm xuống, Diệp Thiên vận chuyển chân khí điều trị cho Tiểu Ưng mới bảo vệ được tính mệnh của Tiểu Ưng, nhưng trong một thời gian dài thì con Linh thú trung thành này sẽ khó mà bay trên không trung được.
"Tiểu hữu, chuyện hôm nay phải cảm ơn ngươi." Trương Phong Niên ngồi trên thềm đá, nhìn vẻ mặt như già nua thêm rất nhiều, bị đồ đệ của mình hạ độc thủ, đối với một lão nhân hiền hòa như hắn thì chuyện này là một chuyện rất đau lòng.
"Tiền bối, chuyện này cũng chỉ là tiện tay mà thôi." Diệp Thiên bật cười lớn.
Ai!
Chỉ nghe Trương Phong Niên thầm than một tiếng, trong đôi mắt mắt gài nua vẫn đục tràn đầy hồi ức, hình như nhớ tới chuyện cũ bi thương: "Ta từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, chỉ vì phạm vào sai lầm lớn mới bị giáng chức đến Tiểu Linh Viên này, mà Trương Đào đó đã từng là đệ tử của ta, tất cả đều là lỗi của ta, là ta dạy bảo vô phương."
"Sư phó dẫn vào cửa, tu hành là do cá nhân." Diệp Thiên an ủi: "Tiền bối đừng quá tự trách, là bản tính hắn đã như thế rồi."
"Hắn muốn có Thiên Linh Chú của gia gia." Bên cạnh, Hổ Oa thở phì phò, nắm tay nhỏ siết chặt: "Mấy năm nay, những thứ ma gia gia tích lũy đều bị hắn cướp sạch, mỗi ngày đều đến khi dễ bọn ta."
Thiên Linh Chú.
Diệp Thiên cũng không cảm thấy lạ lẫm với cái tên này, Hằng Nhạc Tông có một loại Linh phù, tên là Thiên Linh Chú, một khi áp vào trên người thì trong thời gian ngắn nó sẽ phong bế chân khí của người đó, loại phù này đã vang danh Tam tông.
Loại phù này cực kỳ trân quý, chưa từng truyền ra ngoài, Diệp Thiên không hề nghĩ tới lão nhân Trương Phong Niên lại có loại phù này.
"Tiểu hữu, ta đã viết xong thư đề cử, trời sáng thì lên núi tu hành đi! Thiên phú của ngươi không thấp, cũng đừng khiến cho nó bị mai một." Trong lúc Diệp Thiên còn đang trầm tư thì Trương Phong Niên đã cầm một phong thư và một bộ hồ sơ nhét vào trong tay Diệp Thiên: "Cái hồ sơ này chính là giới thiệu về Hằng Nhạc Tông, có rảnh thì xem.”
"Đa tạ tiền bối."