Thành phố Luân Đôn, năm 1989.
Một đám học sinh bước ra khỏi cổng trường tiểu học Tử Đằng, nói chuyện với nhau về những việc mình muốn làm sau giờ tan học hôm nay, khiến người ta cảm thấy có chút ầm ĩ.
Trong đó một tên mập mạp đang túm lấy tóc cậu bé gầy gò đi bên cạnh, phía sau tên mập này có mấy tên lâu la, ai cũng giơ chân đá vào người cậu bé gầy gò này.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, đây là một màn bắt nạt.
Nhưng đối với tên mập Dudley Dursley hay bắt nạt người kia mà nói, thật ra đây là một cách ăn mừng của bọn chúng.
- Rốt cuộc Wissen Light cũng cút đi!
Bỗng nhiên Dudley Dursley dùng tay quật ngã cậu bé gầy gò bên người, một chân đá vào trên người cậu bé:
- Về sau! Ta chính là đại ca trong trường học này! Gọi là ta đại ca Dudley, nhớ chưa Harry!
- Dudley…
Cậu bé gầy gò không nhịn được rên rỉ một tiếng, Dudley Dursley vừa to vừa béo đá một chân lên người, khiến chỗ bị thương của cậu hơi đau nhức.
Cậu bé gầy gò nhăn mày lại giãy giụa muốn bò dậy, lại bị đàn em của Dudley Dursley luân phiên đá lần nữa.
- Ha ha ha ha…
- Rốt cuộc tên khốn kia cũng cút đi!
- Về sau không còn ai quản được chúng ta nữa!
Ngay khi mấy tên nhóc kia đang hoan hô nhảy nhót, một đám học sinh tiểu học mặc trang phục tốt nghiệp, vây quanh một thiếu niên tóc xám từ trong cổng trường bước ra.
Mấy học sinh cao lớn trong đó thấy cảnh tượng này lập tức lao tới, ấn đám người Dudley Dursley đang bắt nạt người khác xuống mặt đất!
- Này này, mấy người đã tốt nghiệp rồi mà!
Dudley Dursley cuống quýt muốn giãy giụa, nhưng lại bị ấn ngã xuống đất, khuôn mặt bị đè trên mặt đất lẩm bẩm nói:
- Mấy người không thể mãi ở trong cái trường này được!
- Đại ca Wissen còn chưa đi mà!
Thiếu niên đang đè tên mập Dudley cho nó một cái tát lên trên đầu, hừ một tiếng nói:
- Bọn tao còn chưa ra khỏi trường học đây này, hôm nay chúng mày đánh người, phải thu phí bảo vệ!
- Chúng mày…
- Chúng tao làm sao?
Thiếu niên tóc xám chậm rãi đi tới, túm cổ áo Dudley nhấc cậu ta lên, hai tròng mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào tên mập khiến cậu ta có chút hoảng.
- Dudley Dursley, hôm nay ra cửa có mang tiền không?
“…”
Dudley Dursley không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, bóng ma tâm lý năm năm qua lại bao phủ lên, cậu ta lắp bắp gật đầu nói:
- …Có… có mang…
- Quy tắc cũ chứ?
- …Vâng… vâng…
Dudley Dursley vội vàng gật đầu, móc ra năm bảng Anh từ trong túi của mình, nơm nớp lo sợ đưa tới trước mặt thiếu niên tóc xám:
- Tôi… Tôi cùng… Pierre… Danny… Moken…Gordon… Năm người…
Căn cứ quy định do thiếu niên tóc xám Wissen Light định ra, những đứa trẻ đánh nhau ở tiểu học Tử Đằng bị cậu ta nhìn thấy, cần chuẩn bị một bảng Anh trước.
Dudley Dursley là đại ca của bang Dudley.
Nếu cậu ta đã là đại ca, tất nhiên phải trả tiền cho đàn em của mình.
- Cho bọn nó bánh mì.
Thiếu niên tóc xám duỗi tay ném Dudley xuống đất.
Một thiếu niên đứng ở bên cạnh cầm lấy năm bảng Anh trong tay Dudley Dursley, rồi từ trong ba lô móc ra năm cái bánh mì to như bàn tay ném trên mặt đất.
Đây là quy tắc của Wissen Light.
Không phải bọn họ thu phí hộ bảo, mà là buôn bán đứng đắn.
Về việc vì sao bánh mì có giá bốn xu một cái lại bán ra một bảng Anh, thì tự nhiên không cần phải đề cập đến.
Tương tự.
Quy tắc chính là quy tắc.
Ngay cả những người bị hành hung ở trong trường cũng phải trả một bảng Anh cho Wissen Light để mua bánh mì, cho dù có đôi khi bọn họ chỉ là người bị hại vô tội.
- Harry Potter.
Thiếu niên tóc xám phất tay ý bảo Dudley Dursley cút sang một bên, đi tới trước mặt cậu bé gầy gò:
- Hôm nay vẫn phải để tao viết giấy nợ sao?
- …Tôi… Tôi không có tiền…
Harry Potter ngẩng đầu nhìn thiếu niên tóc xám, rồi lại chậm rãi cúi xuống, có chút không dám mở miệng:
- Thực xin lỗi, chỉ có thể…
- Không sao.
Thiếu niên tóc xám không để ý lắc lắc đầu, duỗi tay lấy giấy bút từ trong tay đàn em của mình, viết một mảnh giấy nợ đưa qua.
“Ngày 30 tháng 6 năm 1989 Harry Potter mua bánh mì của Wissen Light, số tiền nợ là một bảng Anh và ngày trả nợ là ngày 31 tháng 7 năm 1996, hàng năm số tiền nợ sẽ dao động theo lãi suất ngân hàng.”
“…”
Harry Potter cầm bút ký tên của mình.
Thật ra Harry không hiểu lãi suất là thứ gì, thế nhưng cậu biết một tờ giấy nợ như vậy có thể đổi lấy một phần bánh mì từ chỗ thiếu niên tóc xám.
Có lẽ phần bánh mì này chính là bữa tối của cậu.
Từ nhỏ Harry Potter đã ở nhờ nhà dượng Vernon Dursley của mình, anh họ Dudley Dursley của cậu bị Wissen Light dạy dỗ một trận, nhất định sẽ về nhà kể lể khóc lóc với dượng và dì.
Lúc còn nhỏ Harry đã biết khi vợ chồng Dursley tức giận sẽ lấy mình ra trút giận, thường sẽ không làm cơm chiều cho cậu, ít nhất phần bánh này có thể giúp cậu chống đói.
Sau khi Harry Potter lấy được bánh mì từ trong tay đàn em của thiếu niên tóc xám, thấy chủ nợ của mình xoay người rời đi, bỗng nhiên cậu không nhịn được gọi cậu ta lại.
- Wissen Light!
Harry Potter nhanh chóng đuổi theo ra cổng trường, nhìn thiếu niên tóc xám cao giọng nói:
- Anh học cấp hai nào? Hai năm sau, tôi tốt nghiệp sẽ đi tìm anh!
“…”
Wissen Light dừng chân.
Bỗng nhiên trong lòng Harry Potter có chút khẩn trương, lại vội vàng mở miệng giải thích:
- Tìm anh… tìm anh là để… tương lai trả tiền cho anh!
Tất cả học sinh ở đây đều nhìn theo bóng dáng của Wissen Light, trong đó cũng không thiếu người đi theo cậu ở tiểu học, trong mắt bọn họ toàn là vẻ háo hức chờ đợi câu trả lời.
Bởi vì trước nay Wissen Light cũng chưa từng nói với họ.
Đáng tiếc là thiếu niên tóc xám vẫn không có trả lời.
Thiếu niên tóc xám để lại bao nhiêu vết đen trong ký ức tuổi thơ của học sinh tiểu học Tử Đằng, chỉ hơi dừng lại một lát rồi lại tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Đúng lúc này một chiếc ô tô nhỏ dừng ngay ở cổng trường.
Một người đàn ông tóc xám trong bộ vest và giày da bước ra khỏi xe, đứng ở bên cạnh ô tô mở cửa cho Wissen Light, thoạt nhìn có chút cung kính.
Người đàn ông này hơi già, rất giống một lão quản gia.
Thẳng đến khi người đàn ông có dáng vẻ giống lão quản gia này nhìn thấy Wissen Light đã ngồi lên ghế sau, ông ta mới nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, một lần nữa ngồi vào vị trí lái xe của mình.
Một đám học sinh tiểu học nhìn cảnh này.
Những học sinh kia không biết gia cảnh Wissen Light như thế nào, chỉ biết rằng cậu ta luôn luôn tỏ ra rất quyền lực.
Thân hình gầy gò của Harry Potter đứng ở trước đám trẻ, mắt dán vào kính xe, chờ đợi ô tô khởi động rời đi.
Đây là một cuộc chia tay.
Có lẽ sau này nhóm học sinh tiểu học đứng ở ven đường lớn lên mới có thể biết, lúc này bọn họ không chỉ chia tay Wissen Light, mà còn là chia tay cả tuổi thơ của chính mình.
- Xem ra cậu rất có uy tín ở trường học …
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái lạnh lùng khởi động ô tô, nhàn nhạt nói một câu:
- Thế nhưng về sau cậu và bọn họ không cùng một thế giới.
Thiếu niên tóc xám ngồi trên xe vẫn không trả lời, người đàn ông không nhịn được nhíu mày nói:
- Wissen Light, hôm nay cậu bảo tôi dành thời gian tới đón cậu, chính là muốn tôi nhìn thấy cậu sống rất tốt ở thế giới Muggle sao?
- Sự thật là vậy…
Thiếu niên tóc xám chậm rãi quay đầu đi, thông qua cửa kính nhìn về phía những học sinh bên ngoài, khẽ thở dài một hơi:
- Ánh mắt vẫn thiển cận như vậy… ngài Crouch.
- Đừng đi quá xa.
- Nhìn thấy không?
Thiếu niên tóc xám không để ý tới cảm xúc của người đàn ông, nhìn chằm chằm vào trong đám người Harry Potter, bình tĩnh nói:
- Đứa bé kia chính là Harry Potter nổi tiếng đó…
- Harry Potter?!
Giọng nói của người đàn ông lập tức cao hơn vài phần, không nhịn được hướng ánh mắt theo thiếu niên tóc xám nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Cậu đã tìm được Harry Potter rồi! Không đúng… cậu vẫn luôn ở trong trường học Muggle là vì bảo vệ Harry Potter?
Bất cứ phù thủy nào nghe thấy cái tên này cũng sẽ không nhịn được mà chấn động, rất nhiều người đều cảm kích tự đáy lòng đối với đứa bé đã mang đến sự yên ổn cho thế giới phép thuật.
Đương nhiên.
Cũng có rất nhiều người muốn giết chết Harry Potter.
Trong đó bao gồm cả con trai của người đàn ông này, Barty Crouch.
- Ai biết được…
Thiếu niên tóc xám không trả lời chính diện.
Thiếu niên này chỉ khép tay mình lại, cánh tay chống lên đùi, một lần nữa khôi phục lại khí thế hùng hổ doạ người của mình.
- Từ nay về sau, tôi không muốn ông chất vấn tôi nữa.
Thiếu niên tóc xám ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên ở ghế lái, hơi nheo mắt lại trong ánh mắt hiện lên một tia sáng đỏ:
- Dù sao… cũng rất phiến phức khi dùng Đoạt Hồn Chú đối với ông…
* Thế giới Muggle: Thế giới không phép thuật
* Tử Đằng: Tên một trường tiểu học