Kết quả rẽ tới rẽ lui cuối cùng lạc đường. Lúc đi ngang qua bồn hoa có một bóng người hấp dẫn sự chú ý của cô, cô bị ma xui quỷ khiến mà đi qua đó, nhìn thấy góc nghiêng gương mặt lạnh lùng của một nam sinh.
Cô cầm lòng không được lại ngắm thêm vài lần. Nam sinh kia vô cùng đẹp trai, anh mặc áo thun màu trắng, quần jean màu xanh, dáng vẻ lười biếng, mặt mày thờ ơ đang cầm chai nước khoáng để uống.
Có lẽ là nhận ra gì đó, anh quay sang nhìn về hướng Hứa Nguyện.
Bất thình lình không kịp phòng ngừa, ánh mắt hai người giao nhau.
Đầu Hứa Nguyện đột nhiên trống rỗng.
Đôi mắt đen nhánh kia tuy rằng không chút để ý nhìn sang đây cũng đủ để Hứa Nguyện cảm thấy lòng chấn động.
Thời gian dường như ngừng lại.
Cho đến khi cô đột nhiên nghe tiếng của một nam sinh khác gọi: “Kiều Ninh, đi chơi bóng không?”
Nam sinh này chậm rãi đứng lên, phất tay với người gọi mình.
Sau đó chỉ về một hướng, nhàn nhạt nói với Hứa Nguyện: “Ở bên kia!”
Giọng nói kia thanh nhã mát lạnh giống như nước suối, gió nhẹ lướt qua mặt. Hứa Nguyện lâng lâng nhìn theo hướng anh chỉ, xa xa thấy được tấm bảng ký túc xá tân sinh viên. Khi Hứa Nguyện quay đầu lại định nói cảm ơn thì Kiều Ninh đã đi xa.
Hứa Nguyện có vài phần buồn bã mất mát.
Lúc cô tới được phòng ngủ gặp mặt ba người bạn cùng phòng lại kinh ngạc phát hiện bạn cùng phòng của cô đều là người địa phương, chỉ có một mình Hứa Nguyện tới từ nơi khác.
Mặc dù bốn người trò chuyện với nhau rất vui, nhưng tới buổi tối ba người kia đều sôi nổi về nhà, chỉ còn mình Hứa Nguyện cô đơn trong phòng.
Cô không nhịn được cơn đói liền chạy đến siêu thị mua chút đồ ăn vặt.
Kết quả vừa vào cửa, Hứa Nguyện liền ngây ngẩn cả người.
Cô lại gặp người đó.
Kiều Ninh đang lười biếng dựa vào vách tường của siêu thị, trong tay cầm di động. Ánh đèn huỳnh quang nhàn nhạt chiếu trên gương mặt trắng nõn của anh khiến cho cả người anh nhìn càng thêm lạnh nhạt xa cách, có cảm giác lạnh lùng cấm dục.
“Kiều Ninh, tớ lấy rồi…” Một nam sinh đột nhiên từ bên kệ để hàng quay lại, vẫy vẫy đồ vật trong tay.
Hứa Nguyện liếc nhìn hộp Durex đỏ rực trong tay nam sinh kia, nháy mắt liền đỏ bừng mặt.
Kiều Ninh vừa vặn cũng nghe tiếng ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy Hứa Nguyện đang đứng ở cửa.
Cô gái nhỏ cúi đầu, góc nghiêng rất thanh thoát, cổ trắng nõn mềm mại dường như có thể bóp ra nước. Mà vành tai tinh tế kia đã đỏ ửng một mảnh.
Không biết vì sao, Kiều Ninh nhíu mày lại, nhìn chằm chằm tai của Hứa Nguyện có một chút ngẩn ngơ.
Hứa Nguyện ngẩng đầu lên gật đầu với Kiều Ninh, tuy rằng hai người không quen nhau, nhưng bởi vì lòng tốt chỉ đường buổi sáng, cũng coi như có quen biết sơ.
Sau đó bọn họ gặp thoáng qua.
Hứa Nguyện nghe nam sinh kia hỏi Kiều Ninh: “Kiều thần, lại là fan của cậu?”
Hứa Nguyện không nghe được tiếng của Kiều Ninh, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện Kiều Ninh cũng đang quay đầu lại nhìn mình. Hứa Nguyện giống như nai con giật mình, lập tức quay đầu chạy vào trong siêu thị.
Chờ cô ôm đồ ăn vặt ra, Kiều Ninh và người kia cũng đã không thấy đâu nữa.
Cô nhẹ nhàng thở ra, quyết định ra sau trường ăn khuya để bớt hoảng hốt. Hứa Nguyện cảm thấy mình là một người có tình thú. Kết quả khi cô tới tiệm lẩu liền sụp đổ.
Kiều Ninh đang cùng nam sinh kia ngồi ở bên trong, trông có vẻ đã gọi món.
Hứa Nguyện không nghĩ lại ngượng ngùng chạy đi, bằng không thì không phải là chiêu cáo thiên hạ cô có tật giật mình sao?
Cô dứt khoát hít một hơi thật sâu, thoải mái phóng khoáng đi vào, ngồi ở vị trí cách xa Kiều Ninh nhất.