Thế giới bi thảm, Tội ác và hình phạt, Chiến tranh và hoà bình,…
Bên tai truyền đến tiếng gõ bàn phím có tiết tấu của Kiều Ninh. Hứa Nguyện ngẩng đầu lên nhìn trộm Kiều Ninh, dường như anh vô cùng tập trung, chuyên tâm ở xử lý công việc.
Gương mặt đẹp trai lạnh lùng nổi bật dưới ánh sáng máy tính, để lộ ra một loại trong trẻo hài hòa.
Tim Hứa Nguyện đánh rơi một nhịp, mà Kiều Ninh vừa lúc ngẩng đầu thấy cô đang nhìn mình, miệng hơi cong lên, nở một nụ cười động lòng người.
Hứa Nguyện chột dạ cúi đầu, tự dưng lại cảm thấy mình giống như một cái khinh khí cầu bị chọc thủng, tại sao chút khí thế cũng không có chứ?
Coi như tấm lòng mình rộng lượng không mang thù, tha thứ cho anh vậy.
Vì thế cô mở cuốn Thế giới bi thảm ra, dự định tùy tiện đọc một chút giết thời gian, chờ một lát sẽ nói với Kiều Ninh mình phải về trường lấy đồ để anh đưa cô về.
Nhưng Hứa Nguyện lại chưa từng nghĩ đến, tuyệt tác thế giới này còn có tác dụng thôi miên, cô đọc một hồi thì không nhịn được mí mắt đánh nhau. Cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa liền nằm bò ra bàn ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, một làn gió nhỏ thổi qua, Hứa Nguyện giật mình tỉnh lại.
Cô dụi mắt, tỉnh táo lại phát hiện Kiều Ninh không ở đối diện mình.
Cô lập tức nhìn bốn phía xung quanh, cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh. Hứa Nguyện nghĩ có lẽ anh có việc đột xuất nên rời đi một chút.
Vậy thì trả sách lại đi, chờ anh quay lại thì cùng nhau trở về.
Chỉ là đến lúc Hứa Nguyện đi tới kệ sách lại phát hiện chỗ của mấy cuốn sách này đã bị nhét mấy cuốn sách khác vào, nếu cô muốn cất sách thì phải nhảy lên mới có thể với tới.
Vì thế Hứa Nguyện nhảy hai lần cất hai quyển sách, lúc cầm quyển cuối cùng chuẩn bị nhảy lên thì ở phía sau có người duỗi tay lấy sách của cô đặt ở trên cùng.
Hứa Nguyện quay người lại, liền nhìn thấy Kiều Ninh đứng ở phía sau.
Anh xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Đọc xong hết rồi?”
Hứa Nguyện gật đầu.
Kiều Ninh bước một bước tới gần cô, hai tay chống trên kệ sách, vây Hứa Nguyện ở trong đó: “Vậy em còn muốn làm gì không?”
Hứa Nguyện nghĩ thầm anh hố cô một lần còn chua đủ, còn muốn hố cô lần thứ hai sao, vì thế cô lắc đầu, giở lại trò cũ, cong eo chuẩn bị chui ra khỏi cánh tay anh.
Nhưng mà lần này lại bị chân dài của Kiều Ninh chặn lại, người không những không thoát ra được, trái lại còn bị anh đè ở trên kệ sách. Kiều Ninh kề sát gò má Hứa Nguyện, cười như không cười nói: “Chỗ này do em chọn, chạy cái gì mà chạy?”
Hứa Nguyện lập tức đỏ mặt, đẩy vai Kiều Ninh, lắp bắp nói: “Anh anh anh… Không phải là định ở chỗ này… Không được… Không được…”
Hứa Nguyện giống như Đường Tăng trong Tây Du Ký, liên tục “không được, không được…”
Mà Kiều Ninh chính là yêu tinh ăn thịt Đường Tăng, dùng hết thủ đoạn dụ dỗ cô: “Chỗ này tại sao lại không được, cũng không có ai khác…”
Nói xong Kiều Ninh liền xốc váy Hứa Nguyện lên, tay mò đến vùng đất tam giác của cô, cách quần lót mỏng ấn hoa môi mềm mại của cô.
“Này… Anh dừng tay…” Tim Hứa Nguyện cũng nhảy đến cổ họng. Chỗ này không thể so với phòng thử đồ kín đáo tối tăm lần trước, đây là thư viện trống trải còn thần thánh, anh nói không có ai tới thì sẽ không có ai tới sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất nha.
Cô nhanh chóng đẩy tay Kiều Ninh ra, nhưng cô càng cản Kiều Ninh lại càng hăng hái, dứt khoát kéo quần lót của cô ra, kéo rơi thẳng xuống mắt cá chân. Sau đó nâng một chân của cô, không biết từ khi nào đã thả công cụ gây án của anh ra, vừa chọc vừa cọ cửa h/u/y/ệt nhỏ xinh non mềm kia của Hứa Nguyện.