Từ thằng nhóc thối bắt cóc con gái mình biến thành bạn trai duy nhất được chấp nhận.
Hứa Nguyện biết vậy chẳng làm, cô cảm thấy nếu không phải lúc ấy mình hành động theo cảm xúc, cũng sẽ không làm Kiều Ninh thượng vị thành công dễ như trở bàn tay như vậy.
Làm hại cô hiện tại không thể không danh chính ngôn thuận thường xuyên cùng anh “bỏ công học tập”, “giao lưu sâu sắc”.
Có điều sự thật chứng minh, đó là cô suy nghĩ nhiều.
Sáng sớm một ngày nọ, Hứa Nguyện núp ở trong chăn, nhìn người đàn ông tinh thần sảng khoái đứng dậy mặc áo sơmi, ồm ồm hỏi: “Nếu ngày đó em nghe theo ý của ba chia tay với anh thì thế nào?”
Lưng trần của Kiều Ninh vừa được áo sơ mi trắng che chắn, thân hình cao ráo đứng ở mép giường, dáng vẻ phóng khoáng nổi trội.
Anh quay đầu lại, lông mày hơi nhướn lên, nhã nhặn kéo cổ tay áo sơ mi, sau đó lại ngồi xuống bên người Hứa Nguyện, duỗi tay vuốt hàng lông mày cong cong của cô, nhàn nhạt nói: “Vậy còn có thể thế nào? Mua bán không thành cũng còn nhân nghĩa mà…”
Hứa Nguyện không hiểu, nghiêng đầu nhìn Kiều Ninh, giống như mèo con ngơ ngác.
Kiều Ninh cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tìm lối tắt, anh vẫn có một vạn cách để âm thầm ngủ với em…”
“Anh… Lưu manh…” Hứa Nguyện đỏ mặt, đưa tay đẩy Kiều Ninh.
Kiều Ninh lại mỉm cười kéo chăn lên chui vào, ôm chặt Hứa Nguyện không mảnh vải che thân vào lòng.
Hứa Nguyện lập tức đá loạn cẳng chân muốn thoát khỏi anh: “Không cần, không cần, ngày hôm qua đã kéo dài như vậy, làm lâu như vậy…”
Kiều Ninh lại thuần thục len đến giữa hai chân cô, d/ương v/ật cương cứng cọ vào hoa môi non mềm: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại không nhớ rõ, hay là em tái hiện lại hôm qua giúp anh đi!”
Hứa Nguyện vặn eo xin tha: “Em sai rồi, về sau em… Về sau em không bao giờ đi cùng nhóm Minh Châu ra ngoài biểu diễn nữa…”
“Còn gì nữa?” Kiều Ninh cúi đầu nhìn tiểu nộn bức của Hứa Nguyện bị mình thao đến có hơi sưng đỏ, ngón tay sờ đến đào nhuỵ phía trên nhẹ nhàng từ tốn vân vê.
“Không bao giờ… A… Vì xem TV mà quên trả lời điện thoại của anh…” Tiểu huyệt Hứa Nguyện bị anh xoa lại thấy ngứa, rất nhanh liền ươn ướt. Cô giống như con cá nhỏ uốn éo lên xuống, nhưng cảm giác tê dại trong huyệt không hề giảm bớt cũng không cách nào giải toả. Tay Hứa Nguyện vô lực đặt trên vai Kiều Ninh, nheo đôi mắt to ngập nước rầm rì cầu xin.
“Cái cuộc thi thành ngữ Trung Quốc kia đẹp như vậy sao? Có đẹp hơn anh không?” Kiều Ninh nghĩ đến đây ngón tay vừa trượt thọc vào bên trong nộn huyệt của Hứa Nguyện, nhẹ nhàng di chuyển. Đang yên đang lành ăn giấm của người sống còn chưa tính, tới tối còn phải giành người với TV…
“Không có, không có, anh đẹp!” Khuôn mặt của Hứa Nguyện ửng hồng, từng luồng sóng nhiệt trong cơ thể đánh úp lại, giờ phút này Kiều Ninh nói cái gì thì là cái đó.
Kiều Ninh thấy nước đã chảy thành sông liền đem mào gà phấn hồng nhắm ngay tiểu nộn bức của Hứa Nguyện, nóng lòng muốn vùi vào trong. Có điều nhìn con cá nhỏ dưới thân còn đang liều mạng giãy giụa, cho nên chỉ là ma sát bên ngoài vài cái, thấp giọng hỏi: “Em xem nhiều trận thi đấu như vậy, cũng không biết học thức có tiến bộ hay không, để anh bảo bài em đi. Phiền em dùng thành ngữ miêu tả chồng em, nếu trả lời làm anh vừa lòng, vậy chuyện này chúng ta sẽ cho qua, thế nào?”
“Ừm ừm, được.” Hứa Nguyện cố gắng hóp bụng ưỡn ngực, nín thở hận không thể kẹp khép kín hai mảnh hoa môi, cố gắng chặn trường thương, đại pháo kia ở ngoài cửa.
Kiều Ninh mờ mịt tình dục nhìn Hứa Nguyện, Hứa Nguyện ngước mặt lên, nuốt nước miếng, do dự nói:
“Thiên kiêu chi tử…”
“Còn gì nữa?” Kiều Ninh cười một chút, rất thích cái này.
“Phong tư yểu điệu…”
“Còn gì nữa?” Kiều Ninh gật đầu, cái này cũng không tệ.
“Chi lan ngọc thụ…”
“Còn gì nữa?”
Hứa Nguyện nói liên tiếp mười mấy thành ngữ, mà Kiều Ninh vẫn hỏi không dứt, cuối cùng vốn từ nghèo nàn, cô nghẹn một hồi, ấp a ấp úng nói một câu: “Kéo dài di tân… Lão mà di kiên…”
Kiều Ninh lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó khống chế không được nở nụ cười, rung đến cả người Hứa Nguyện cũng run rẩy cùng anh. Sau khi cười xong, Kiều Ninh nâng eo Hứa Nguyện lên, phụt một tiếng liền đem gậy th/ịt băn khoăn ở ngoài nãy giờ vùi vào.
Hứa Nguyện ai u một tiếng, vùng vẫy cẳng chân, khóc đầy mặt nói: “Tại sao… Em nói không làm anh vừa lòng sao…”
“Vừa lòng lắm, lý do là vì vừa lòng, cho nên anh muốn thưởng cho phu nhân một chút, cho em cảm nhận cái gì là kéo dài di tân, lão mà di kiên…” Kiều Ninh đâm chọc từng cái ở trong tiểu huyệt của Hứa Nguyện.
Vì thế trong một buổi sáng sớm như vậy, Kiều Ninh lại được như ý nguyện thao người trong lòng ngây thơ đáng yêu của mình nói không thành âm, khóc không thành tiếng.
Hứa Nguyện cũng cuối cùng cũng hiểu rõ, đối với Kiều Ninh lúc nào cũng lật mặt này mà nói, đơn giản là đặt cô ở trên giường lăn qua lăn lại hết lần này tới lần khác mà thôi.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Ninh gầm nhẹ bắn một dòng tinh hoa nóng rực ở trong cơ thể cô, Hứa Nguyện mệt đến tay cũng không nâng nổi.
Kiều Ninh nghiêng người, nâng tay cô hôn lên mu bàn một nụ hôn ấm áp. Tiếp đó Hứa Nguyện cảm thấy ngón tay mình chợt lạnh, mở mắt ra nhìn, hoá ra là Kiều Ninh đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô.
Tiếp theo anh dùng hàm dưới cọ thái dương mồ hôi ròng ròng của cô, dán ở bên tai cô nói: “Phu nhân, anh chỉ có một tâm nguyện, mong cùng người một lòng, đầu bạc không cách xa. Có thể giúp anh đạt được ý nguyện không?”
Hứa Nguyện ở trong lòng anh khóc, nhẹ nhàng gật đầu, ừ khẽ một tiếng.
Kiều Ninh, anh lại thắng, lúc này cầu hôn, cô làm gì còn sức lực nói điều kiện với anh?
Kiều Ninh kích động nâng mặt Hứa Nguyện lên hôn thật sâu. Hứa Nguyện cảm nhận được nơi đó lại ngẩng đầu, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Anh còn muốn làm gì?”
“Cầu hôn thành công, chúc mừng một chút!”
“A, không cần…”
“Phản đối không có hiệu lực…”
Hứa Nguyện khóc, dù sao không phải bị Kiều Ninh chọc tức khóc, thì chính là bị Kiều Ninh thao khóc.
Hu hu hu, cuộc sống thế này đến khi nào mới ngẩng đầu được…
Lúc choáng váng qua đi, Kiều Ninh dùng lưỡi liếm nước mắt trên mặt Hứa Nguyện, dịu dàng nói: “Bé ngoan của anh đừng khóc, cuộc sống tốt đẹp của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi…”
End