Cô quay đầu, cố gắng mở mắt nhìn về phía Kiều Ninh, liền thấy một tay anh thuần thục nhanh nhẹn gõ bàn phím, bàn tay kia đặt trên má mình vuốt ve.
Mà vì động tác quay đầu này của cô mà ngón tay thon dài của Kiều Ninh vừa vặn vuốt ve tới môi cô. Hứa Nguyện mở miệng muốn nói, ngón tay Kiều Ninh liền thuận thế với vào trong miệng cô, ở trong miệng ấm áp ẩm ướt của cô đảo quanh, vân vê lưỡi cô.
Đồng thời ôn nhu hỏi: “Bé ngoan, em dậy rồi? Cuối cùng em đã mơ gì thế.. Anh rất tò mò…”
Hứa Nguyện vội vã giải thích, lại bởi vì ngón tay anh nằm trong miệng cô nên cô chỉ có thể phát ra tiếng ô ô ưm ưm.
Kiều Ninh cười rút ngón tay ra, Hứa Nguyện lập tức há miệng thở dốc. Một giây sau cả người cô liền bị Kiều Ninh nhấc lên, ôm lên ngồi trên đùi anh.
Kiều Ninh rất nhanh liền xốc váy cô lên, từ đùi trắng nõn của cô sờ một đường đến giữa chân non mịn, Hứa Nguyện đẩy ngực anh vặn vẹo kháng cự: “Anh làm gì vậy?”
“Vậy vừa rồi em làm gì? Nằm úp trên bàn ngủ giống như heo, còn ngáy ngủ, nước miếng chảy đầy bàn. Anh sợ em làm dơ sách mới để em ngủ ở trên đùi anh!”
Hứa Nguyện vừa nghe anh nói như vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lập tức thiếu tự tin. Thừa dịp này, Kiều Ninh đã tách hai chân cô ra, sờ lên quần lót của cô: “Em xem, em cũng đã ướt thành như vậy…”
Hứa Nguyện vì tức giận mà mặt lại đỏ hơn, đó là do ngón tay anh ướt thì có. Cô lập tức đá cẳng chân hô: “Đâu có, anh vu oan giá họa…”
Kết quả Kiều Ninh không nói hai lời, kéo quần lót cô ra, ngón tay dài sờ từ hoa hạch tới miệng huyệt, sờ qua lại vài cái lại đẩy hoa môi, thọc vào rút ra bên trong hoa kính non mịn. Sau khi lặp lại vài lần, nước bên trong liền chảy ra từng dòng.
Kiều Ninh đưa ngón tay dính đầy mật dịch quơ quơ ở mặt Hứa Nguyện: “Cái này có tính là bắt cả người lẫn tang vật không?”
“Anh… Anh nói hươu nói vượn…” Hứa Nguyện vừa ngại vừa cuống, cẳng chân lại đá loạn xạ, đá văng không ít ghế ở cạnh mình.
Kiều Ninh cười ẩn ý kề sát tai cô nói: “Vừa nãy là ai ở trong mơ liên tục kêu tên của anh…”
Cả người Hứa Nguyện cứng đờ, sau đó lập tức che lại mặt không dám nhìn Kiều Ninh, có chết cô cũng sẽ không kể lại giấc mơ vừa nãy.
Kiều Ninh kéo tay cô ra, cầm trong tay hôn, thấp giọng nói: “Muốn anh như vậy, còn không thừa nhận…”
Hứa Nguyện lắc đầu liên tục.
Nhưng hoàn toàn vô dụng, Kiều Ninh đã tách hai chân cô ra đặt ở bên hông mình. Hứa Nguyện giống như cưỡi ngựa ngồi ở trên người Kiều Ninh. Khi anh kéo quần lót cô ra, Hứa Nguyện không có chút sức chống cự, nhìn lửa nóng cực lớn của anh nhắm ngay lỗ nhỏ phấn hồng ngọt ngào của cô, không chút do dự cắm vào đường đi ấm áp mềm mại.
Kiều Ninh bóp eo cô, hết lần này đến lần khác dùng sức đẩy đưa. Hứa Nguyện chỉ có thể chống một tay ở cạnh bàn, một tay che miệng không dám kêu ra.
Ngượng ngùng căng thẳng, đè nén chịu đựng cũng khiến cho hoa kính của Hứa Nguyện gắt gao co rút lại. Nhưng Kiều Ninh lại vô cùng hưởng thụ khoái cảm bị tầng tầng mị thịt xoắn chặt này. Hai tay anh vòng đến trước ngực cô, cởi bỏ váy áo của cô ném xuống dưới, bờ vai mượt mà trơn bóng của cô liền lỏa lồ.
Hứa Nguyện giống như một con sơn dương ngây thơ vô tội rơi vào trong lòng bàn tay của Đại Tư Tế.
Kiều Ninh dán sát bờ lưng tinh tế của cô mà hôn, dùng răng mở khóa áo vướng bận, nội y cũng rớt ra. Sau đó hai tay tùy ý xoa nắ bầu ng/ực đầy đặn mịn màng của cô.
Hứa Nguyện cảm thấy khi thì mình ở đám mây, lung lay sắp đổ, khi thì rơi vào trong biển, chìm chìm nổi nổi. Tư thế này không chỉ làm cô cảm thấy hoảng sợ mất khống chế đồng thời còn trải nghiệm được khoái cảm sung sướng.
c/ôn th/ịt thô dài của Kiều Ninh liên tục chọc lên miệng t/ử c/u/ng của cô, cảm giác vừa đau vừa sướng làm cô hét lên thất thanh.
Cô dứt khoát chống cả hai tay lên bàn, cố gắng giữ vững thăng bằng, mới không bị Kiều Ninh chọc ngửa tới ngửa lui.
Mà dáng vẻ này của cô, làm dục vọng của Kiều Ninh bị khơi dậy càng nhiều. Anh đột nhiên gạt sách trên bàn qua một bên, sau đó đẩy cả người Hứa Nguyện về phía trước, khiến cho cô hoàn toàn nằm sấp trên bàn. Sau đó bóp eo cô, ở phía sau cô rong ruổi.
Thân mình trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại của thiếu nữ cứ như vậy bị anh đè ở dưới thân. Xương bướm theo động tác của anh phập phồng, giống như chim nhỏ sắp vỗ cánh bay đi cuối cùng rơi vào lồng chim do mình chuẩn bị cho cô. Kiều Ninh một bên vươn tay âu yếm sống lưng không tì vết của Hứa Nguyện, một bên nhẹ nhàng thở hổn hển.
Eo anh chọc một cái. Gân xanh nhô lên, c/ôn th/ịt phấn chấn bành trướng bừng bừng liền chọc vào that sâu bên trong tiểu huyệt chật hẹp ướt đẫm của cô.
Hứa Nguyện kêu một tiếng giống như vừa khóc vừa lên án, chống nửa người lên, xoay lại, một tay chống trên bàn, một tay đẩy vai Kiều Ninh: “Ô ô… Quá sâu… Anh đừng có như vậy…”
Kiều Ninh bị dáng vẻ quyến rũ của cô khi nghiêng người lại hấp dẫn, ngực cô bị anh chọc trên run rẩy, gương mặt động lòng người chảy hai hàng nước mắt trong suốt. Hai mắt cô đầy nước mắt mông lung nhìn anh, càng khơi dậy thú tính anh giấu giếm.
Anh túm tay cô, nhấc nửa người cô lên, vừa đâm chọc vừa mạnh mẽ xoa nắn hai bầu ng/ực mềm mại.
Trong lúc Hứa Nguyện không ngừng khóc nỉ non, Kiều Ninh bị tiểu huyệt ướt nóng chặt chẽ kia của cô bóp mạnh một cái, mất đi điểm phòng thủ cuối cùng, ở trong thân thể của cô bắn ra.
t/inh d/ịch nóng bỏng kia lập tức phun vào trong t/ử c/u/ng của Hứa Nguyện, lại bị c/ôn th/ịt không kịp thời rút đi của anh lấp kín chặt chẽ. Kích động bên trong làm Kiều Ninh có trải nghiệm vô cùng thỏa mãn.
Mà Hứa Nguyện bị cú bắn mãnh liệt này đẩy tới cao trào, chờ cô hồi phục tinh thần lại từ trong choáng váng mơ màng là lúc cảm nhận được t/inh d/ịch nóng bỏng sền sệt kia đang từ trong thân thể của mình chảy ra.
Hứa Nguyện oa một tiếng liền khóc lớn lên: “Anh thật là quá đáng…”