Tiếng vỗ tay hòa cùng tiếng chúc mừng vang lên. Không khí lễ cưới hạnh phúc hiện ra khiến ai cũng vui mừng. Từ phía cửa cô gái xinh đẹp khoác trên mình chiếc váy cưới lộng lẫy đang từ từ tiến vào phía lễ đường với niềm hạnh phúc vô bờ. Khi cô vừa bước tới giữa sân khấu chú rễ liền bước tới nắm tay cô mỉm cười dịu dàng
- Mai Hân, nay em rất xinh đẹp
Vừa tới nơi Tuấn Phong liền ghé sát tai cô nói nhỏ khiến cô đỏ mặt
- Mời cô dâu và chú rễ, chúng ta trao nhẫn
Anh nhẹ nhàng cầm tay cô trao chiếc nhẫn lấp lánh, dưới tấm voan trắng đôi mắt cô không giấu nỗi hạnh phúc
Bên dưới vẫn là tiếng vỗ tay của mọi người, cô nhẹ nhàng cầm tay anh trao chiếc nhẫn. Thế nhưng vừa mới cầm tay anh lên, liền có tiếng động phía dưới
- Không được, đội trưởng đang kết hôn chúng ta tự giải quyết
Mặc dù người đó đã cố gắng nói nhỏ thế nhưng người còn lại vẻ mặt lo lắng nhìn lên khiến nhiều người chú ý trong đó có cả anh và cô
- Trung có chuyện gì thế
Anh khẽ thấp giọng nói với anh chàng vừa lên tiếng vừa rồi
- Dạ...em
- Chuyện gì?
Mọi sự chú ý dồn hết vào anh chàng vừa rồi khiến anh ta khó xử vội tiến lên sân khấu hạ thấp giọng nói với anh
- Anh Phong, không hay rồi đám người của Long Đại bất ngờ giao dịch vũ khí tại cảng biển thành phố An Sơn khiến người bên mình trở tay không kịp. Hiện các anh em đã vay kín cảng biển định tóm gọn bọn chúng, bọn chúng vẫn chưa biết gì cả, bên mình cũng không dám bứt dây động rừng. Chỉ là... chỉ là Hiệp người của chúng ta nằm vùng đã bị chúng ra tay... hi...hi sinh rồi
Nghe tin xong nét mặt Tuấn Phong đơ cứng vì giận dữ, anh quay sang nhìn cô ánh mắt khó xử
- Không sao đâu, mọi người cần anh, em hiểu mà anh yên tâm
Như hiểu anh định làm gì Mai Hận nhẹ giọng an ủi. Lúc này Tuấn Phong quay sang ôm lấy Mai Hân
- Anh xin lỗi, anh đi sẽ về sớm đến lúc đó sẽ mặc cho em trừng phạt
Cô ôm anh rơm rớm nước mắt
- Nhất định sẽ trừng phạt anh thật nặng
Anh nhẹ buông cô ra quay mặt lại nghiêm túc nói với Trung
- Tập hợp tất cả chiến sĩ trong đội phòng chống buôn bán vũ khí trái phép tại khu nhà gần bến cảng đợi mệnh lệnh của tôi
- Tuân lệnh
Trung cùng anh chàng lúc nãy lập tức rời đi chạy về phía cửa trước sự ngỡ ngàng của mọi người
Ngay lúc này ánh mắt anh đăm chiêu, 2 tay nắm chặt thành nắm đấm, anh chợt quay sang nhìn cô đầy dịu dàng rồi dần lùi lại quay đi
- Anh đi đây
- Phong, chúng ta hôm nay đã kết hôn rồi
Bất ngờ với câu nói của Mai Hân, anh khẽ quay lại mỉm cười ngọt ngào vội lấy chiếc nhẫn lúc nãy chưa kịp đeo kia đeo vào tay
- Tuấn Phong này chính thức làm chồng của Mai Hân, suốt đời suốt kiếp
Đây không phải lần đầu anh đi làm nhiệm vụ nhưng lần này cô lại thấy bất an, hơn nữa còn đang trong lễ cưới của hai người, nói không giận là nói dối nhưng cô hiểu tính chất công việc của một công an, vì dân vì nước.
Tiệc cưới kết thúc không trọn vẹn, hai bậc phụ huynh gửi lời xin lỗi đến khách rồi lại tiếp tục nhập tiệc cho qua chuyện. Họ khẽ an ủi cô rồi dắt tay cô đi tiếp khách, tuy xuất thân của Mai Hân không tốt nhưng mẹ chồng lại rất thương cô, xem cô như con gái ruột khiến cô vô cùng biết ơn
Mai Hân không có gia đình, từ nhỏ đã sống trong trại trẻ mồ côi. Cuộc sống khó khăn thiếu thốn tình thương trôi qua như thế cho đến khi gặp anh, một anh công an phòng chống buôn lậu vũ khí. Ngày đó anh ra tay cứu cô khỏi đám thanh niên tính dở trò đồi bại, thế là cô trúng tiếng sét ái tình, ai bảo anh đẹp trai ga lăng như thế.
Cả hai yêu nhau được 3 năm rồi kết hôn. Mọi thứ đến với cô cứ như một giấc mơ,đến trong mơ cô cũng chưa nghĩ tới mình sẽ gặp được một người chồng tốt rồi kết hôn sống mãi mãi bên nhau.
Từ khi gặp anh cô không còn nghĩ hoàng tử chỉ dành cho công chúa nữa mà một dân thường như cô cũng có được chàng hoàng tử của riêng mình, thế giới của Mai Hân chỉ gói gọn trong "Tuấn Phong",anh là tia sáng duy nhất dẫn dắt cô ra khỏi con đường tối của cuộc đời mình,cô không có gì cả chỉ có mỗi anh...
Cởi bỏ chiếc váy cưới, cô ngồi trong phòng của hai người mở điện thoại lên xem nhưng không thấy cuộc gọi nào từ Tuấn Phong, chắc có lẽ anh đang bận. Mai Hân nhìn ra phía cửa sổ, đầu óc miên man suy nghĩ chẳng biết bây giờ anh đang làm gì. Đang suy tư thì có tiếng gõ cửa
- Uống đi con, hôm nay con thiệt thòi rồi thằng bé này cũng thật là để con lại như thế, không biết công việc ra sao mà không thấy nó gọi mẹ lo quá.
- Dạ cảm ơn mẹ, mẹ yên tâm nãy anh ấy có bảo sẽ sớm về mà. Mẹ đừng quá lo lắng có gì con sẽ báo cho mẹ biết.
Nói rồi cô đóng cửa lại rồi leo lên giường. Anh chưa từng kể cho cô và gia đình biết công việc của anh sẽ phải làm cụ thể là gì, lúc cô hỏi thì Tuấn Phong chỉ nói là đi xem địa hình rồi chỉ đạo mọi người mà thôi.
Cô cũng nhiều lần ngờ vực đi tìm hiểu rồi hỏi mọi người nhưng các đồng nghiệp anh đều khẳng định anh nói đúng nên cô cũng không hỏi nữa, cô cũng thường thấy trên tivi tính chất nguy hiểm của một cảnh sát nhưng lúc hỏi lại anh thì anh lại bảo không có gì, thừa biết anh nói dối nhưng tôi biết anh là không muốn tôi lo lắng thế nên tôi cũng không đề cập đến tính chata công việc của anh chỉ đơn giản là dùng hành động chăm sóc quan tâm để hỗ trợ anh đôi chút trong công việc khâc nghiệt này.
Giữa đêm,đang ngủ bớt chợt có tiếng điện thoại khiến cô tỉnh giấc. Nhìn dòng chữ " Chồng" cô vội tỉnh táo